Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1658
Chương 1658:
Cố Dạ Cẩn trên người mặc áo sơmi xám lạnh, chất vải hoàn mỹ càng tôn lên vẻ thành thục của người đàn ông, anh một tay đút trong túi quần, con ngươi đen thanh bần nhàn nhạt nhìn Hạ Tịch Quán, như không có bất kỳ biểu cảm bất ngờ nào, đã sớm đoán được cô sẽ đến: “Hạ tiểu thư, cô đến tìm tôi?”
“Có tổng, đã lâu không gặp, anh đi đến đây một mình sao?”
Hạ Tịch Quán nhìn lướt qua bả vai tuần mỹ của Có Dạ Gần, nhìn vào trong phòng, bên trong không có ai, yên tĩnh, cũng không có bóng người cô muốn tìm.
Có Dạ Cần nhéch đôi môi mỏng: “Đúng vậy, tôi đi một mình.”
Hạ Tịch Quán có chút thất vọng: “À, vậy quấy rày rồi, Cố tổng, tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Bỗng “đông” một tiếng, trong phòng phát ra tiếng động.
Bước chân Hạ Tịch Quán bị kìm hãm: “Trong phòng anh có người?”
Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, chỉ là đạm mạc nói: “Hạ tiểu thư, trong phòng tôi có người nào, là việc riêng của tôi, không tiện nói cho cô biết.”
“Vậy tự tôi vào nhìn.” Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp đầy Có Dạ Cần ra, chạy Vào phòng.
Tiếng động này là từ phòng tắm trong vọng lại, Hạ Tịch Quán đi tới trước cửa phòng tắm, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, tim cô đập như trống châu, là anh sao, có phải là anh không?
Hạ Tịch Quán xoay chốt cửa, đẩy cửa ra.
“AI”
Bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai, Hạ Tịch Quán ngước mắt vừa nhìn, bên trong phòng tắm là tân sủng tiểu hoa đán kia, tiểu hoa đán mới vừa tắm xong, trên người quấn khăn tắm, nhìn vừa thanh thuần vừa xinh đẹp.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới trong phòng tắm Cố Dạ Gần giấu tiểu tân sủng, cô còn tưởng rằng là… Lục tiên sinh của cô.
“A, cô là ai thế hả, chủ tịch, em sợ quá àI”
Tiêu hoa đán kia chạy ra, nhào vào trong lòng Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần vươn tay ôm eo tiểu hoa đán, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, cô có thể đi ra chưa?”
Hạ Tịch Quán run rấy hàng mi, che ảm đạm cùng thất vọng ở đáy mắt, cô rời đÌ.
Hạ Tịch Quán đi ra, Cố Dạ Cần buông lỏng ra thắt lưng tiểu hoa đán, thản nhiên nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Chủ tịch.”
ậ l j Tiêu hoa đán căn răng lên môi, tiên đên bên gò má Cố Dạ Cần hôn một cái: “Tối nay đến phòng em nha, em chờ anh đó.”
Có Dạ Cần nhìn tiểu hoa đán, ánh mắt khinh bạc quan sát dáng người xinh đẹp của tiểu hoa đán, sau đó bàn tay đi xuống, đi tới bờ mông vềnh lên của tiểu hoa đán vỗ một cái: “Tối nay tìm cô.”
Tiểu hoa đán lúc này vui mừng rời đi, còn đóng cửa phòng lại.
Có Dạ Cần vào phòng tắm, mở ra cửa kính mờ, bên trong trên ghế ngồi một người.
i Ị Người này toàn đô đen, trên đâu đội mũ lưỡi trai màu đen, tình trạng của anh không tốt lắm, cơ thể gầy yếu dựa vào mặt sứ lạnh như băng, thở hồn hến, dường như rất khó thở.
Cố Dạ Cẩn tiến lên, giảm thấp tiếng xuống: “Hàn Đình…”
Người đàn ông ngắng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tái nhọt, Lục Hàn Đình.
Cố Dạ Cẩn trên người mặc áo sơmi xám lạnh, chất vải hoàn mỹ càng tôn lên vẻ thành thục của người đàn ông, anh một tay đút trong túi quần, con ngươi đen thanh bần nhàn nhạt nhìn Hạ Tịch Quán, như không có bất kỳ biểu cảm bất ngờ nào, đã sớm đoán được cô sẽ đến: “Hạ tiểu thư, cô đến tìm tôi?”
“Có tổng, đã lâu không gặp, anh đi đến đây một mình sao?”
Hạ Tịch Quán nhìn lướt qua bả vai tuần mỹ của Có Dạ Gần, nhìn vào trong phòng, bên trong không có ai, yên tĩnh, cũng không có bóng người cô muốn tìm.
Có Dạ Cần nhéch đôi môi mỏng: “Đúng vậy, tôi đi một mình.”
Hạ Tịch Quán có chút thất vọng: “À, vậy quấy rày rồi, Cố tổng, tôi đi trước.”
Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Bỗng “đông” một tiếng, trong phòng phát ra tiếng động.
Bước chân Hạ Tịch Quán bị kìm hãm: “Trong phòng anh có người?”
Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, chỉ là đạm mạc nói: “Hạ tiểu thư, trong phòng tôi có người nào, là việc riêng của tôi, không tiện nói cho cô biết.”
“Vậy tự tôi vào nhìn.” Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp đầy Có Dạ Cần ra, chạy Vào phòng.
Tiếng động này là từ phòng tắm trong vọng lại, Hạ Tịch Quán đi tới trước cửa phòng tắm, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, tim cô đập như trống châu, là anh sao, có phải là anh không?
Hạ Tịch Quán xoay chốt cửa, đẩy cửa ra.
“AI”
Bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai, Hạ Tịch Quán ngước mắt vừa nhìn, bên trong phòng tắm là tân sủng tiểu hoa đán kia, tiểu hoa đán mới vừa tắm xong, trên người quấn khăn tắm, nhìn vừa thanh thuần vừa xinh đẹp.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới trong phòng tắm Cố Dạ Gần giấu tiểu tân sủng, cô còn tưởng rằng là… Lục tiên sinh của cô.
“A, cô là ai thế hả, chủ tịch, em sợ quá àI”
Tiêu hoa đán kia chạy ra, nhào vào trong lòng Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cần vươn tay ôm eo tiểu hoa đán, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, cô có thể đi ra chưa?”
Hạ Tịch Quán run rấy hàng mi, che ảm đạm cùng thất vọng ở đáy mắt, cô rời đÌ.
Hạ Tịch Quán đi ra, Cố Dạ Cần buông lỏng ra thắt lưng tiểu hoa đán, thản nhiên nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Chủ tịch.”
ậ l j Tiêu hoa đán căn răng lên môi, tiên đên bên gò má Cố Dạ Cần hôn một cái: “Tối nay đến phòng em nha, em chờ anh đó.”
Có Dạ Cần nhìn tiểu hoa đán, ánh mắt khinh bạc quan sát dáng người xinh đẹp của tiểu hoa đán, sau đó bàn tay đi xuống, đi tới bờ mông vềnh lên của tiểu hoa đán vỗ một cái: “Tối nay tìm cô.”
Tiểu hoa đán lúc này vui mừng rời đi, còn đóng cửa phòng lại.
Có Dạ Cần vào phòng tắm, mở ra cửa kính mờ, bên trong trên ghế ngồi một người.
i Ị Người này toàn đô đen, trên đâu đội mũ lưỡi trai màu đen, tình trạng của anh không tốt lắm, cơ thể gầy yếu dựa vào mặt sứ lạnh như băng, thở hồn hến, dường như rất khó thở.
Cố Dạ Cẩn tiến lên, giảm thấp tiếng xuống: “Hàn Đình…”
Người đàn ông ngắng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tái nhọt, Lục Hàn Đình.
Bình luận facebook