• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (117 Viewers)

  • Chương 362-370

Chương 362: Tôi Muốn Sinh Cho Lục Tiên Sinh Hai Cục Cưng Nhỏ.
Viện trưởng Lý Văn Thanh tiện thể tham gia náo nhiệt:
“Quán Quán, nói như vậy Tử Tiễn là học trưởng của
cháu nhỉ, duyên phận này của hai người cũng sâu đậm quá đấy.”
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn, hóa ra hai bọn học
đều đến từ đại học y khoa Đé Đô, anh là học trưởng
của cô, cô là học muội của anh, hơn nữa cô đã phá kỷ lục của anh.
Thảo nào trong ánh mắt anh tràn ra vài phần ấm áp
mềm mại, còn có cả ngạc nhiên, cứ nhìn cô như thế mãi.
Lục Tử Tiễn trẻ trung lại đẹp trai, là nhân tài giữa rừng
công tử ở Đề Đô, bây giờ anh một thân sơ mi trắng,
khí chất sạch sẽ vừa lạnh lùng, hệt như nam chính
trong truyện tranh bước ra.
Hôm nay, Hạ Tịch Quán mặc váy hai dây trắng, bên
ngoài khoác chiếc cardigan màu oải hương, toát ra vẻ
trong sáng thanh tú, vô cùng tuyệt lệ, khi hai người
đứng cùng nhau hệt như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Lúc này, tất cả ánh đèn flash đều đổ dồn vào hai
người, chụp điên cuồng.
“Hóa ra Lục viện sĩ lại là học trưởng của Hạ Tịch
Quán, hai năm trước hai người ở Đề Đô cùng thực
hiện ca phẫu thuật gây chấn động thé tục, bây giờ lại
lần thứ hai hợp tác, đôi tài nam tài nữ này thật sự rất chói mắt.”
Hiện giờ trên mạng đang ship hai người đó, nếu
không phải Hạ Tịch Quán đã kết hôn, tất cả chúng tôi
đã hô hào mong hai người ở bên nhau, kết hôn tại chỗ luôn rồi!”
Đôi môi đỏ mọng của Lục Nhân Nhân cong lên, trong
lòng bà, nếu không phải bị Lục Hàn Đình nhanh chân
cướp trước, Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán thực sự là
trời sinh một đôi.
Lục Nhân Nhân ngắng đầu nhìn về phía sau, từ sớm
bà đã để ý thấy có một thân ảnh cao thẳng đứng ở
góc sau của đại sảnh, là Lục Hàn Đình.
Anh ở đây.
Lục Nhân Nhân không kiềm được nghĩ, giờ phút này
Lục Hàn Đình đang nghĩ cái gì, anh có bệnh tâm lý,
không chịu nổi một chút kích thích, một khi bị kích
động sẽ hệt như con quái vật.
Nếu Tịch Quán thấy con quái vật này, cô bé nhất định
sẽ sợ hãi.
Đám phóng viên truyền thông đang chen chúc bỗng
cảm thấy sởn gáy từ phía sau, bọn họ nhìn lại liền
thấy được Lục Hàn Đình.
Ánh sáng ở chỗ Lục Hàn Đình rất mờ, khuôn mặt tuần
tú của anh trông như không thật, nhưng đôi mắt sắc
bén như chim ưng của anh rơi thẳng vào Lục Tử Tiễn
và Hạ Tịch Quán ở giữa đám đông, cả người tràn ra lệ
khí âm u dày đặc.
Đám phóng viên rùng mình sợ hãi, hận không thể bỏ
chạy khỏi hiện trường ngay bây giờ.
Hạ Tịch Quán nhàn nhã đứng giữa đám người, như
không hề để ý đến sự thay đổi kia, đôi mắt trong vắt
cô cong lên: “Cảm ơn lời khen của mọi người, lần thứ
hai hợp tác cùng viện sĩ cũng là may mắn của tôi.”
Lục Hàn Đình từ sớm đã rời khỏi Lục gia Đề Đô, nên
thân phận chị dâu này của cô không tiện công khai.
Một phóng viên đưa micro cho Hạ Tịch Quán: “Hạ tài
nữ, xin hỏi cô có dự định gì cho tương lai không?”
Hạ Tịch Quán suy nghĩ một lúc: “Kỳ vọng của tôi về
tương lai rất đơn giản, tôi hy vọng rằng tôi luôn có thể
làm được việc chữa bệnh mà tôi đam mê, tương lai
cũng có thể trở nên vĩ đại như viện sĩ Lục vậy.”
Được Hạ Tịch Quán khen ngợi, Lục Tử Tiễn cong đôi
môi mỏng, đối với người lạnh lùng không thích cười
như anh, đây đã là một trường hợp đặc biệt.
Lục Nhân Nhân duỗi thẳng thắt lưng, thở dài hài lòng.
Lúc này chợt nghe thấy Hạ Tịch Quán nói tiếp, giọng
nói trong trẻo của cô gái tràn ra một nét ngượng
ngùng và vui mừng: “Ngoài một tay có thể làm được
điều mình thích, tay còn lại kia tôi còn muốn nắm
được tình yêu của mình, tôi muốn… sau này ở độ tuồi
thích hợp sẽ sinh cho Lục tiên sinh hai cục cưng nhỏ,
tôi muốn sinh hai bé!”

Chương 363: Quá Khứ Của Lục Hàn Đình

Trước mặt tất cả các phóng viên báo đài, Hạ Tịch
Quán trước mặt toàn bộ Hải Thành nói, tôi muốn sinh
hai bé cưng cho Lục tiên sinh, không phải một mà là hai.

Ngay khi những lời này rơi xuống, Lục Nhân Nhân
sững người, độ cong trên môi Lục Tử Tiễn từ từ thu

lại, anh ngước mắt lên và nhìn về góc phía trước.

Tất cả các phóng viên báo đài đều quay lại, khi mọi
người đổ dồn ánh mắt nhìn qua, họ tháy Lục Hàn Đình

một thân tây trang phẳng phiu.

Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình lẳng lặng đứng
đó, sau khi đưa Hạ Tịch Quán đến đây anh không rời
đi, thay vào đó anh đứng đây nhìn cô được bao quanh
bởi ánh đèn sân khấu. Hôm nay cô là cô công chúa

tỏa sáng rực rỡ, mà anh chỉ là khán giả của cô.

Khi anh nghe được lời cô nói muốn sinh cho anh hai
cục cưng, lệ khí âm u lạnh lẽ trong ánh mắt lập tức biến mát.

Các phóng viên muốn chạy khỏi hiện trường cũng

nhận thấy điều này, người đàn ông lúc nãy còn đang
âm lãnh hệt như con thú đang ngủ yên, có thể vò lên
bất cứ lúc nào lập tức trở nên ngoan ngoãn. Hệt như
bàn tay nhỏ kia của Hạ Tịch Quán vươn tới vuốt ve

lông tóc trên đầu anh, thật sự quá thần kỳ.

Những phóng viên này lại phát hiện được một kỹ năng

khác của Hạ Tịch Quán, chính là thuần thú.

Đôi đồng tử sáng ngời của Hạ Tịch Quán dừng trên
khuôn mặt anh tuần của Lục Hàn Đình, thấy anh cũng
nhìn thẳng vào cô, cô hơi ngượng ngùng chớp hàng
mi mảnh mai, lớn mật nhìn qua, anh có ý gì nữa, em

đã muốn sinh cho anh hai cục cưng rồi còn gì!

Lục Hàn Đình không còn nhìn thấy ai trong mắt anh,
có rất nhiều phụ nữ ái mộ anh, nhưng người duy nhất
lớn gan muốn sinh cho anh hai đứa bé như vậy thì chỉ có mỗi cô.

Hóa ra, anh luôn nằm trong dự định tương lai của cô.

Y học là niềm đam mê của cô, mà anh là người cô yêu nhất.

Các phóng viên báo đài thấy được cảnh này, liền liên
tiếp chụp “tách tách”, thực ra họ không hề có ác ý khi
ghép đôi cặp trai tài gái sắc Hạ Tịch Quán và Lục Tử
Tiễn, nhưng giò Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình lại

yêu nhau như vậy, mọi người cũng cười nói,

“Lục tổng, hôm nay họp báo tuyên bối của Hạ tài nữ,
quả nhiên là anh không vắng mặt, Lục tổng chúng ta

trước giờ đều luôn cưng chiều vợ như vậy.”

“Lục tổng, Lục phu nhân đã nói muốn sinh cho anh hai

cục cưng, xin hỏi hai người dự định khi nào sinh vậy?”

Buổi họp báo kết thúc thành công tốt đẹp trong kế

hoạch tạo người của Lục tổng và Lục phu nhân.

Các phóng viên báo đài đều đã đi hết, trên hành lang

khách sạn, vòng eo mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán bị

một bàn tay to năm lấy, anh vươn tay trực tiếp đẩy cô vào tường.

Hạ Tịch Quán cười tránh anh, đưa hai tay nhỏ bé
chống vào lồng ngực vững chắc của người đàn ông
đẩy ra ngoài: “Lục tiên sinh, anh làm sao vậy, mau
buông em ra, nếu bị đám phóng viên đó chụp được,
tiêu đề giải trí hôm nay nhất định là Lục tổng và Lục

phu nhân khẩn cấp tạo người ở hành lang mắt!”

Lục Hàn Đình nhéo nhéo vòng eo lá liễu của cô, sau
đó giam hân thể không xương của cô vào trong lồng
ngực anh, khàn giọng nói: “Lục phu nhân, đừng náo
nữa, trinh nữ sao mà sinh cục cưng được, nếu em

thật sự thành tâm, vậy đêm nay…”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé che
miệng anh lại, không cho anh nhân dịp này nói lung tung.

Lòng Lục Hàn Đình mềm nhũn thành nước, bé con
lừa đảo này thích dùng lời nói ngon ngọt dỗ dành anh,

nhưng anh lại cứ thích bị cô dỗ dành như thế.

Anh hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô, rồi hôn lên

đầu ngón tay trăng nõn mềm mại của cô.

Sao anh lại hôn tay cô?

Khuôn mặt xinh xắn của Hạ Tịch Quán ửng hồng, sao
cô lại cảm thấy đêm qua người đàn ông này hôn môi
xong lại trở nên sắc tình hơn rồi, cô sợ tới mức nhanh
chóng rút ngón tay về, nhưng khuôn miệng nhỏ nhắn
vẫn lầm bằm nói: “Lục tiên sinh, em không đùa đâu,
em chính là muốn sinh cho anh hai cục cưng đó, anh

cứ đợi đó mà xeml”

Chương 364: Kể Cho Cháu Nghe Về Quá Khứ Của Anh Ấy Sao?

Lục Hàn Đình nhéch môi mỏng, hôn lên mặt cô: “Ừm,
xem ra sau này anh phải cố gắng thêm chút nữa, vừa
chăm chỉ hiến thận cho em, cùng em sinh con, vừa

chăm chỉ kiếm tiền, nuôi em và cục cưng.

Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, trong giọng nói từ tính
trầm thấp dỗ dành của anh, hai chân cô mềm nhũn,

Lục tiên sinh thật sự lấy mạng người mà.

Đúng lúc này, tiếng “khụ khụ khụ” vang lên, có người đi tới.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy Lục Hàn Đình ra, lần
này Lục Hàn Đình cũng để cô đi, viện trưởng Lý Văn

Thanh, Lục Tử Tiễn và Lục Nhân Nhân đều ở đây.

Ba người này đã nhìn thấy cảnh âu yếm của họ, tiếng

ho khan này là của viện trưởng Lý Văn Thanh.

Lục Tử Tiễn khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng như trước,

trên khuôn mặt tuấn tú đó không lộ ra cảm xúc gì, còn

sắc mặt của Lục Nhân Nhân rất, biểu cảm cứng đờ.

Viện trưởng Lý Văn Thanh hoàn toàn đóng vai quần
chúng ăn dưa, ông còn ha hả vài tiếng: “Lục tổng, tôi
nhiều chuyện xíu, Quán Quán giờ còn nhỏ, là thời
điểm để có gắng trong công việc, đứa nhỏ thì có thể

đợi từ từ rồi hãy sinh, không cần phải sốt ruột.”

Lục Hàn Đình đưa tay sờ đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán:
“Ừ, bây giờ cô ấy vẫn là đứa nhỏ, cần người cưng

chiều, chuyện con cái hai năm nữa rồi tính.”

Viện trưởng Lý Văn Thanh được Lục Hàn Đình đồng
tình mà võ tay: “Quán Quán, Tử Tiễn, chúng ta đừng
lãng phí thời gian nữa, Lệ lão phu nhân nơi đó phải
giành giật từng giây, chúng ta vào bàn phương án giải phẫu thôi.”

Viện trưởng Lý Văn Thanh mở cửa phòng thương vụ,
Lục Tử Tiễn bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ
Tịch Quán đo đỏ nhìn Lục Hàn Đình: “Anh phải về công ty à?””

Lục Hàn Đình rũ mắt xuống, hỏi: “Có muốn anh về không?”

Hạ Tịch Quán lắc đầu, giống như một cô gái nhỏ bám
người: “Công việc quan trọng hay em quan trọng, anh
không thể bảo thư ký Nghiêm đưa tài liệu đến đây phê

duyệt sao? Em muốn anh ở cùng em.”

Trong mắt Lục Hàn Đình tràn ra ý cưng chiều: “Được.”

Hạ Tịch Quán lúc này mới hài lòng vẫy vẫy tay đi vào phòng

Cửa phòng đóng lại, Lục Hàn Đình và Lục Nhân Nhân
đứng bên ngoài, đôi mắt hẹp sâu của Lục Hàn Đình

khẽ liếc nhìn Lục Nhân Nhân rồi rời đi.

Lục Nhân Nhân chết lặng tại chỗ.

Hai tiếng sau, ba người đã định được kế hoạch phẫu
thuật cho Lệ lão phu nhân, Hạ Tịch Quán mở cửa
phòng, nhưng không thấy bóng dáng Lục Hàn Đình đâu.

Lúc này, Lục Nhân Nhân đi tới: “Tịch Quán, lại đây,

bác có chuyện muốn nói với cháu.”

“Bác, bác muốn nói gì vậy ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.

“Tịch Quán, bác biết cháu đã kết hôn với Hàn Đình,
nhưng bác không nghĩ rằng cháu hiểu Hàn Đình, về
quá khứ của Hàn Đình, cháu cũng không biết nó tột

cùng là người như thế nào.”

Hạ Tịch Quán nhớ lại cách đây không lâu, ở trong
phòng tắm Lục tiên sinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô hôn lên, chất giọng khàn đặc nỉ non với cô,
mặc kệ Lục Nhân Nhân có nói gì với cô thì cô cũng đừng nghe.

Hóa ra Lục tiên sinh đã sớm đoán được người bác
Lục Nhân Nhân này sẽ lấy quá khứ đau khổ nhất của

anh ra đề kể lễ.

Con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán rơi vào trên

mặt Lục Nhân Nhân: “Vậy nên, bây giờ bác muốn kể

hết cho cháu nghe về quá khứ của Lục tiên sinh sao?”

“Đúng vậy Tịch Quán, bác kể cháu nghe, Hàn Đình nó có bệnh, nó…”

Lời nói của Lục Nhân Nhân đột ngột kết thúc, bởi vì
phía trước cps một bóng người cao lớn anh tuần xông

vào, Lục Hàn Đình đến.

Chương 365: Lục Phu Nhân Mang Song Thai

Lục Hàn Đình đứng đó, ánh mắt dừng ở khuôn mặt
của Lục Nhân Nhân, cặp mắt hẹp âm u, bên trong hệt
như chứa lốc xoáy vần vũ, lạnh lẽo u ám đến mức có

thể nhân chìm Lục Nhân Nhân trong cơn bão này.

Lục Nhân Nhân không sợ Lục Hàn Đình, dù sao bà
cũng là trưởng bối, nhưng lúc này da đầu bà cũng tê

rằn, cũng thấy vài phần run sợ Lục Hàn Đình.

Hơn nữa là do bà chột dạ, bà đang định nói với Hạ
Tịch Quán về quá khứ không thể chịu đựng nỏi của

anh, thì anh đã đến.

Hạ Tịch Quán quay đầu lại liền thấy Lục Hàn Đình
Đình, cô nói: “Lục tiên sinh, anh đến rồi, vừa rồi em

không tìm thấy anh.”

Lục Hàn Đình nện từng bước vững vàng tới, khuôn
mặt tuần tú bình tĩnh không chút dao động, giọng nói
đều đều không có chút thăng trầm: “Lục phu nhân, đi
gọi cho bà nội, nói với bà nội tối nay chúng ta sẽ về

nhà ăn cơm, đã mấy ngày rồi bà không gặp em, chắc bà rất nhớ em.”

Anh muốn đưa cô đi.

Hạ Tịch Quán sợ rằng mình rời đi rồi sẽ có chuyện gì
xảy ra, vì vậy cô do dự nhìn Lục Hàn Đình, dùng

những ngón tay trắng mềm kéo tay áo anh.

Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng: “Anh nói vài câu với

bác, Lục phu nhân, ngoan, nghe lời.”

Hạ Tịch Quán thu bàn tay nhỏ bé lại: “Vậy em đi trước

gọi điện thoại trước, anh mau lên đấy.”

Hạ Tịch Quán rời đi.

Hiện tại trên hành lang chỉ có Lục Hàn Đình và Lục
Nhân Nhân, trong bầu không khí áp lực lộ ra vẻ quỷ
dị, Lục Hàn Đình nhìn Lục Nhân Nhân, giọng nói vẫn

bình tĩnh: “Bác, bác muốn nói gì với vợ cháu?”

Sắc mặt của Lục Nhân Nhân không được tốt lắm, Lục
Hàn Đình là cháu trai của bà, nhưng trong khí chất

mạnh mẽ của Lục Hàn Đình, bà cảm giác mình giống

như một tù nhân đang bị xét xử: “Không phải cháu đã

đoán được hết rồi sao? Còn cố ý hỏi bác, bác muốn
kể hết chuyện quá khứ của cháu cho Tịch Quán, bác
muốn để Tịch Quán biết cháu là người đáng sợ như thế nào.”

Lục Hàn Đình nhắc chân, bước lên trước: “Bác, bác
không nên biến lòng tốt của cháu đối với bác thành nuông chiều.”

Thân hình cao lớn của anh từ từ uyễn chuyển sắn tới,
Lục Nhân Nhân lùi về sau hai bước: “Hàn Đình,
chuyện này không thể giấu được, Tịch Quán sớm

muộn gì cũng biết.”

Rất nhanh, lưng của Lục Nhân Nhân chạm vào tường.

Trong tầm mắt tối sầằm, Lục Hàn Đình đã bức bà vào
góc tường, cặp mắt hẹp dài của người đàn ông nhiễm
vài phần đỏ tươi, đôi môi mỏng của anh tràn ra một tia
chế nhạo khát máu: “Lục Nhân Nhân, tôi gọi bà một
tiếng bác, bà đừng tưởng rằng mình thật sự là bác tôi,
nếu miệng bà không khép lại được, tôi đây có thể giúp

bà ngậm miệng lại!”

Lục Hàn Đình hung hăng hạ một nắm đắm mạnh mẽ qua.

Khi cơn gió của nắm đấm dữ dội phóng tới, khuôn mặt
của Lục Nhân Nhân tái đi vì sợ hãi, bà nhanh chóng

ôm lấy đầu mình, hét lên tiếng.

Nắm đấm kia không đánh vào người của Lục Nhân

Nhân, mà là đập vào tường.

Oanh một tiếng, đỉnh tai nhức óc.

Lục Nhân Nhân vẫn còn kinh hồn chưa định, cả người
run rẫy, bà đã tận mắt nhìn thấy lúc Lục Hàn Đình phát

bệnh, anh chính là một con quái vật đáng sợ!

Lúc này, một bàn tay to lớn trắng nõn xinh đẹp vươn
ra nắm chặt bàn tay cứng rắn của Lục Hàn Đình, bên

tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Anh, đủ rồi!”

Lục Tử Tiễn đến.

Lục Hàn Đình không nhìn Lục Tử Tiễn, mà một giọng

nói sắc bén lạnh lùng bức ra từ cổ họng: “Bỏ tay ral”

“Anh không để ý đến bác, không để ý bà nội, không
quan tâm đến cả Lục gia, vậy anh có thể nào để tâm
đến Hạ Tịch Quán một chút không, cô ấy ngây ngốc
nghe lời anh đi gọi điện thoại, bây giò có lẽ đang đứng

đợi anh đấy!”

Nhắc đến Hạ Tịch Quán, thân hình cao lớn của Lục

Hàn Đình đột nhiên cứng đờ.

Chương 366: Cô Áy Rất Thích Anh

“Cô ấy rất thích anh, có gắng lấy lòng anh, đám phóng
viên đó nói tôi và cô ấy là một cặp trời sinh, cô ấy liền
ngay lập tức nói sẽ sinh cho anh hai đứa con, anh rất
đa nghi, lại còn muốn chiếm hữu, chắc chắn không
yên tâm tôi và cô ấy cùng ở một phòng, cô ấy bốc
đồng làm nũng với anh, thật ra chính là để cho anh an
tâm, bệnh tình của anh cô ấy rất rõ, không chịu nỗi
một chút kích thích, cô ấy vẫn luôn cố gắng, không
muốn để anh lại phát bệnh, vậy chắc anh cũng không
muốn để cô ấy thấy dáng vẻ mình khi phát bệnh nhỉ?
Anh nhìn vào gương thử đi, xem chính mình hiện tại

có bao nhiêu đáng sợ?”

“Ở những phương diện anh không thể nhìn thấy, cô ấy
đã làm vì anh rất nhiều, đừng để cô ấy thêm vất vả
nữa, cho dù có khó khăn đến đâu anh cũng nên tự
mình thu lại chút tính tình của mình. Đúng vậy, tôi
thích cô ấy, nhưng cô ấy cũng đã nói giữa hai chúng
ta, người cô ấy thích là anh, nên bây giờ anh không
phải một người nữa, trong mắt cô ấy nhìn anh đều lấp

lánh ánh sao.”

Lục Hàn Đình nặng nề nhắm chặt mắt lại, che khuất đi

tất cả mây mù cùng khát máu, cơ bắp căng cứng cũng

từ từ thả lỏng, anh thu lại nắm đấm.

Lùi về sau hai bước, cách Lục Nhân Nhân một khoảng

an toàn, anh không nói gì, xoay người rời đi.

Con quái vật đó cuối cùng cũng đi rồi!

Lục Nhân Nhân ngồi sụp xuống, Lục Tử Tiễn giữ bà

lại: “Bác, bác không sao chứ?”

“Quái vật! Hắn là một con quái vật!” Mặt của Lục Nhân
Nhân tái nhợt như tờ giấy trắng, chỉ về hướng Lục

Hàn Đình biến mắt.

Lục Tử Tiễn đỡ Lục Nhân Nhân đến trong phòng nghỉ
ngơi, lúc anh đi ra ngoài, bước chân dừng lại: “Đứng

xem lâu như vậy rồi, ló mặt ra đi.”

Lúc này có người len lén đi ra, là Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Nghiên Nghiên ở đây, thật ra cô ta đã ở đó suốt,

cuộc nói chuyện vừa rồi cô ta cũng đã thấy.

Lục Tử Tiễn hờ hững liếc Hạ Nghiên Nghiên: “Cô xem

được tới đâu rồi?”

“Nghe được anh nói thích Hạ Tịch Quán, còn nghe
được các anh nói Lục Hàn Đình có bệnh, Lục Hàn
Đình không thể chịu được kích thích, nhất là không
thể thấy Hạ Tịch Quán ở cạnh người đàn ông khác,

nếu không anh ấy sẽ phát bệnh, trở nên rất đáng sợ.”

Hạ Nghiên Nghiên nhìn thấy hết thảy, cô ta rất ghen tị
với việc Lục Hàn Đình Đình bị Hạ Tịch Quán mê hoặc,
bây giờ Lục Tử Tiễn lại bị con ả kia cướp hồn, những

nam thần vĩ đại đều ngã quy dưới chân Hạ Tịch Quán.

Nhưng cô ta còn choáng váng hơn trước tin Lục Hàn

Đình bị bệnh, Lục Hàn Đình vậy mà có bệnh!

Hạ Nghiên Nghiên nhìn Lục Tử Tiễn: “Viện sĩ Lục, tôi

muốn Lục Hàn Đình, anh muốn Hạ Tịch Quán, chúng

ta hợp tác thế nào?”

“Hợp tác?” Lục Tử Tiễn đút hai tay vào túi quần, hơi
thở lạnh lẽo sạch sẽ trên người khiến người ta không
dám tiến gần, mang theo vài phần châm chọc lạnh
lùng: “Nếu tôi muốn cướp Hạ Tịch Quán, còn cần phải

hợp tác với người khác ư?”

Ánh mắt Hạ Nghiên Nghiên thay đổi, cô ta tin chắc
rằng Lục Tử Tiễn sẽ hợp tác với cô ta, nhưng anh lại từ chối.

“Cô cũng biết đủ nhiều, nếu cô đủ thông minh, chừng
này cũng đã đủ để cô dùng.” Nói xong, Lục Tử Tiễn

nhấc chân rời đi.

Lục Hàn Đình đưa Hạ Tịch Quán trở lại U Lan Uyễn.
Lục lão phu nhân biết họ về nhà ăn tối nên rất vui, còn
bảo mẹ Ngô hầm cho Hạ Tịch Quán món gà Ô cách thủy.

Hạ Tịch Quán nhấp một ngụm canh, lập tức nếm

được vị thuốc bắc: “Bà nội, canh này thêm gì vậy ạ?”

Lão phu nhân cười khà khà, vui vẻ nói: “Bà bảo người
tìm phương thuốc cỏ truyền, là thuốc bắc mang song

thai, có thể khiến cháu mang song thai đó.”

Chương 367: Cô Là Liều Thuốc Duy Nhất Của Anh

Mang song thai?

Hạ Tịch Quán cuối cùng cũng biết cảm giác nhác đá
tự đập chân mình, bà nội nhất định đã xem tin tức
hôm nay, dù sao thì kế hoạch sinh con của Lục tổng

Lục phu nhân đã lên hot search Weibo rồi.

“Quán Quán, sao cháu không ăn, nhân lúc còn nóng
thì mau ăn đi.” Lúc này, lão phu nhân yêu thương thúc giục.

Hạ Tịch Quán: “Được thôi, cháu ăn!”

Cô cầm chiếc bát nhỏ lên, bắt đầu ăn canh gà.

Tiếng cười của Lục Hàn Đình truyền đến từ bên cạnh,

anh đang cười chọc cô đây mà.

Hạ Tịch Quán ở dưới gầm bàn nhanh chóng đá anh

một cước, không cho anh cười!

“Quán Quán, để bà lấy cho cháu cái muỗng.” Lão phu

nhân ân cần đi vào phòng bếp.

Bà nội vừa đi, Hạ Tịch Quán lập tức quay đầu nhìn
Lục Hàn Đình Đình bên cạnh, đưa cái bát nhỏ lên môi
anh nói nhỏ: “Lục tiên sinh, canh gà nhiều quá, em ăn

không hết, anh lén uống giúp anh một nửa đi.”

Lục Hàn Đình từ chối, lý do là: “Đây là canh để phụ nữ ăn mà.”

Hạ Tịch Quán vặn lại: “Việc sinh con là chuyện của hai
chúng ta, anh cũng phải góp sức… cơ thể mà, em

không quan tâm, anh ăn một nửa, em ăn một nủa.”

Lục Hàn Đình không muốn.

Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán khẽ chớp
chớp, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay dụi dụi vào lồng
ngực anh, dùng giọng nhõng nhẹo làm nũng với anh:

“Giúp em uống một nửa thôi ông xã…”

Ông xã…

Lục Hàn Đình biết cô gái da mặt mỏng, lần trước anh

bắt cô gọi hai tiếng ông xã xong, cô cũng chẳng bao

giờ gọi lại nữa, cứ vặn vẹo ngượng ngùng mãi.

Bây giờ chỉ vì một bát canh gà mà cô đã chủ động gọi
anh là ông xã, giọng nói cô gái trong veo mềm nhữn,

khiến cho xương cốt cả người anh tan chảy.

Đừng nói giúp cô uống nửa canh gà, dù có muốn

mạng, anh cũng cho côi

Lục Hàn Đình cúi đầu, húp hết một nửa bát canh gà,

chỉ đề lại cho cô hai ngụm nhỏ.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng uống cạn hai ngụm đó,
vừa uống xong đúng lúc lão phu nhân xuất hiện, Hạ
Tịch Quán đưa tay lau miệng, vui vẻ khoe: “Bà nội,

không cần lấy thìa, cháu ăn xong rồi.”

Bà nội hai mắt sáng lên, giơ ngón tay cái với Hạ Tịch
Quán: “Ò, Quán Quán cháu ăn nhanh quá nhỉ, đừng
chỉ ăn canh không, ăn luôn thịt gà này, hai ngày nữa

cháu phải phẫu thuật, nhất định phải bồi bổ cơ thả.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn bà nội.”

Hạ Tịch Quán câm đũa gáp một chiêc đùi gà sang bát
của bà nội, để cho mình một chiếc đùi gà, chân gà cứ
vậy mà chia, lo Lục tiên sinh không có phần, Hạ Tịch
Quán đặt một cái cánh gà khác vào bát Lục tiên sinh:

“Lục tiên sinh, cái này cho anh.”

Lão phu nhân vui vẻ cắn cái đùi gà, nhưng Lục Hàn

Đình nhíu mày: “Sao lại cho anh cái này?”

Hạ Tịch Quán vô tội nhìn anh: “Lục tiên sinh, mau ăn
đi, đợi em mang thai xong, ngay cả cánh gà anh cũng

không có mà ăn đâu đấy.”

Bác Phúc và mẹ Ngô đứng cạnh, trên mặt tràn ngập ý
cười, bọn họ đến U Lan Uyễển cũng đã sáu năm hơn
rồi, bây giờ nơi này mới giống như một mái ấm thực

sự, vô cùng ấm áp.

Lục Hàn Đình đi vào thư phòng xử lý tài liệu, lúc trở về

phòng ngủ, Hạ Tịch Quán đã ngủ ở trên bàn.

Dưới ánh đèn vàng sáng rực trên bàn làm việc, Hạ
Tịch Quán đang viết kế hoạch phẫu thuật cho Lệ lão
phu nhân, trên mảnh giấy chỉ chít đầy chữ, phương án
đã viết xong xuôi cả rồi, nhưng vẫn cần ghi vào sổ vài

đoạn, ghi được một nửa thì Hạ Tịch Quán lăn ra ngủ.

Lục Hàn Đình bước tới, cô gái đang nằm trên bàn,
ngay cả trong tư thế ngủ cũng ngoan ngoãn đến lạ,
cánh tay nhỏ nhắn kê phía dưới, cô đã tắm qua, mái
tóc đen dài mượt như tơ lụa mắc vào tai, rơi lõa xõa
trên đôi vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại vô

cùng xinh đẹp của cô.

Chương 368: Tất Cả Mọi người Đang Xem
Hàng mi mảnh mai rơi xuống lặng lẽ như cánh bướm,
dưới mí mắt cô có quằng thâm, có vẻ vừa buồn ngủ
vừa mệt mỏi.
Lục Hàn Đình thầm thấy có chút áy náy, tối hôm qua
lăn lộn với cô đến tận khuya, lúc anh mang cô ra khỏi
nhà tắm đã hơn ba giờ sáng rồi, cô thiếu ngủ nghiêm trọng.
Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm ngang người cô, nhẹ
nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn mềm mại, đắp
chăn bông lên cho cô, sau đó anh đến trước bàn cầm
bút viết tiếp một nửa kế hoạch phẫu thuật còn lại cho cô.
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, lão phu nhân đẩy
cửa vào, nhẹ giọng nói: “Hàn Đình, Quán Quán ngủ rồi à2″
Lục Hàn Đình gật gật đầu: “Bà nội cũng muộn rồi, bà
đi nghỉ ngơi đi.”
Lão phu nhân đến bên cạnh Lục Hàn Đình, âu yếm
nhìn đứa cháu trai mình: “Hàn Đình, Quán Quán là
một cô gái tốt, bà nội nhìn ra được con bé rất yêu
cháu, cháu có cảm nhận được tình yêu của con bé
dành cho cháu không?”
Những lời này ở hành lang khách sạn Lục Tử Tiễn
cũng từng nói, Lục Tử Tiễn nói cô rất thích anh, lúc
nhìn thấy anh mắt đều đong đầy sao sáng.
“Hàn Đình, Quán Quán yêu cháu, con bé lớn tiếng nói
cho toàn bộ thế giới nó yêu cháu, nó muốn cho cháu
cảm giác an toàn, một mực gắt gao nắm chặt tay
cháu, thế nên về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, cháu
cũng không được buông tay Quán Quán, biết chưa? ”
Lục Hàn Đình nhìn bóng người đã cuộn thành khối
tròn mềm mại trên giường, đôi mắt tuần tú khẽ nhắm
lại, gật đầu nói: “Bà nội, cháu nghĩ… bây giờ cho dù
cháu muốn buông tay cũng không thể buông tay. Cháu
không thể mắt đi cô ấy, cô ấy là liều thuốc duy nhất
của cháu.”
Anh phát bệnh, không, anh vẫn luôn có bệnh, kể từ
khi cô xuất hiện, cô liền trở thành liều thuốc của anh.
Rời khỏi cô, anh sẽ không cách nào sống nỗi.
Dù chỉ là một ngày cũng không thể.
Sau này mặc kệ bao nhiêu đớn đau, anh cũng sẽ gắt
gao nắm chặt tay cô không buông.
Khi Hạ Tịch Quán thức dậy vào buổi sáng, cô liền nhìn
thấy nửa phần còn lại của kế hoạch phẫu thuật đã
được Lục Hàn Đình ghi giúp cô, chẳng những nét chữ
ký tên rồng bay phượng múa của anh rất đẹp, mà
ngay cả phần ghi phương án phẫu thuật cũng đẹp
không kém.
Có một dòng do anh ấy để lại ở trang cuối, rất đơn
giản: “Lục phu nhân, chào buổi sáng.”
Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng, Lục tiên sinh,
chào buổi sáng.
Cất cuốn sổ vào cặp, Hạ Tịch Quán rửa mặt và ăn
sáng nhanh nhất có thể, rồi vội vã đến viện nghiên
cứu Xu Mật, hôm nay là ngày Lệ lão phu nhân phẫu
thuật.
Khi đến viện nghiên cứu Xu Mật, cô đi hết một đoạn
đường, ánh mắt của mọi người liền dõi theo cả đoạn
đường Ấy, tràn ngập các loại kinh ngạc cùng than thở,
cô đã không còn là con nhỏ từ quê lên nữa, bây giờ
cô đã là cô gái thiên tài, dùng kim vàng châm huyệt,
15 tuổi đã đạt bằng kép tiến sĩ – Hạ Tịch Quán, hệt
như một ngôi sao mới đáp xuống, tỏa ra ánh sáng
chói mắt.
Hạ Tịch Quán mặc áo blouse trắng, lúc này viện
trưởng Lý Văn Thanh và Lục Tử Tiễn cũng đã đến,
viện trưởng làm nắm đắm có lên cổ vũ hai người: “Tử
Tiễn, Quán Quán, Lệ lão phu nhân giao cho hai cháu,
chúng tôi ở bên ngoài đợi tin tốt.”
Hạ Tịch Quán thấy mọi người đều tới vây xem, nhưng
bọn họ đều thận trọng đứng ở phía sau, do dự không
dám tiến lên, dù sao bọn họ cũng đứng nhằm phe của
Hạ Nghiên Nghiên, nên bây giờ đều thấy xấu hồ.
Đôi mắt sáng ngời của Hạ Tịch Quán nhìn qua, chủ
động chào hỏi: “Mấy người trốn gì vậy? Mau lại đây
đi.”
Mọi người chạy nhanh đến, ngượng ngùng sờ đầu
mình.
“Tịch Quán, trước kia chúng tôi đều có mắt như mình,
hôm nay cô lại dạy cho chúng tôi sáng mắt một bài
học nữa, cố lên nhé!”
“Nếu hôm nay phẫu thuật thành công, buổi tối viện
trưởng sẽ đãi khách đó, phải mời ăn thật ngon cho hai
Vị công thần Tịch Quán và viện sĩ Lục này, đương
nhiên chúng tôi cũng muốn đi ăn ké.”
Lúc này chủ nhiệm luôn rất nghiêm khắc – Chu Bình
cũng đến, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán đầy tán thưởng:
“Tịch Quán, nghe nói cô cầu tình với viện trưởng giúp
tôi, cảm ơn cô, ca phẫu thuật hôm nay cô cố lên nhé,
tất cả mọi người đều đang xem đấy!”

Chương 369: Cô Với Anh Ta Chưa Xong Đâu

Song Song là người vui và phấn khích nhất, người
bạn tốt của mình đột nhiên trở thành siêu cấp học bá,
đây là trải nghiệm tuyệt vời thế nào chứ, Song Song
xoa xoa mặt Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cô phải cố

lên, cô đã là niềm tự hào của tôi rồi!”

Hạ Tịch Quán mím môi, bây giờ viện nghiên cứu Xu
Mật trở thành đại gia đình lớn ấm áp, ánh mắt ai cũng
tràn đầy ý cười hiền lành, cổ vũ cho nhau, mọi thứ tốt

đẹp như vậy.

Hạ Tịch Quán kiên định gật đầu: “Ừm, tôi nhất định sẽ

cố gắng!”

Lục Tử Tiễn đứng sang một bên nhìn cô gái được
chúng tỉnh củng nguyệt, cô mới đến Xu Mật chỉ vài
tháng ngắn ngủi, nhưng đã thu hút rất nhiều người, ai

ai cũng vì cô mà trở nên tốt đẹp.

Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Tử Tiễn tràn ra một
chút mềm mại, có lẽ cô thật sự mang trên người một

ma lực khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

Lúc này, viện trưởng Lý Văn Thanh võ tay: “Được rồi,

đã đến giờ phẫu thuật, Tử Tiễn, Tịch Quán, hai người
ra chiến trường đi, Lệ lão phu nhân đang đợi hai người đấy!”

“Vâng!” Hạ Tịch Quán cầm cuốn số lên, chào tạm biệt

mọi người rồi cùng Lục Tử Tiễn bước vào phòng mỏ.

Trước cửa phòng phẫu thuật, vị thái tử gia Từ Thiếu
Nam đứng dựa lưng vào tường uễ oải chờ đợi, thấy

Hạ Tịch Quán anh ta nhanh chóng “này” Một tiếng.

Hạ Tịch Quán không thèm liếc mắt, mặc kệ anh ta, đi

thẳng vào phòng mỏ.

Từ Thiếu Nam chưa từng bị bỏ lơ như vậy, anh ta đi
tới gần Hạ Tịch Quán, chặn đường cô: “Này, con nhỏ

xấu xí, gọi cô đấy, cô không nghe thầy sao?”

Hạ Tịch Quán liếc anh ta một cái: “Ò, hóa ra là Từ
thiếu à, vừa rồi bên tai tôi ồn ào chết đi dược, hình

như có người nào đang ở đâu không ngừng gọi ấy,

hóa ra là anh à.”

Cô vậy mà mắng anh ta!
Đúng là con nhỏ xấu xí nhanh mồm nhanh miệng!

Thấy sắp phẫu thuật, Từ Thiếu Nam tạm thời nhịn
xuống, anh ta liếc Hạ Tịch Quán từ trên xuống dưới,
cô gái mặc áo blouse trắng càng tỏa ra vẻ sạch sẽ
không dính chút bụi trần, nhìn thế nào cũng thấy hệt
như nhỏ nha đầu trong mấy bộ phim, anh ta vô cùng
nghi ngờ y thuật của cô, nên lạnh lùng uy hiếp nói:
“Con nhỏ xấu xí, tuy rằng tôi không biết vì sao bà
ngoại lại coi trọng cô, nhưng giao bà ngoại đến tay cô
thì không được có chút sai lầm gì, nếu phẫu thuật thất
bại, cô biết hậu quả là gì không, tôi sẽ tìm người gian

dâm cô trước, sau đó…”

Từ Thiếu Nam còn chưa nói xong, “bốp” một tiếng, Hạ

Tịch Quán giơ tay, đập vào đầu anh ta.
Lúc này, toàn bộ hành lang đều yên lặng.

Bầu không khí gần như quỷ dị.

Đám vệ sĩ áo đen kia kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán,
cô… cô đang làm gì vậy, cô có biết mình đã đánh ai
không, sao cô lại dám đánh tiểu thái tử gia của Đé Đô chứ?

Từ Thiếu Nam cũng choáng váng, từ nhỏ đến giờ
không ai dám động vào đầu anh ngoại trừ bà nội, con

nhỏ xấu xí này điên rồi sao?

Hạ Tịch Quán rút tay về, cô rét lạnh liếc nhìn Từ Thiếu
Nam, từ trên cao nhìn xuống lại càng thêm khí thế:
“Lão phu nhân nằm bên trong không tiện ra tay, tôi liền
thay lão phu nhân dạy thằng nhóc hư đốn là anh một

chút. Nhớ kỹ, sau này nói chuyện lễ độ chút cho tôi!”

Nói xong, Hạ Tịch Quán trực tiếp đi vào phòng phẫu
thuật với một “rằm” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật

được đóng lại.

Từ Thiếu Nam ngu người, vài giây sau liền bật kêu

“chết tiệt”, con nhỏ vừa xấu lại còn lỗ mãng này, cô

với anh ta còn chưa xong đâu.

Chương 370: Đưa Tay Ôm Eo Cô
Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán bước vào phòng mổ, Lệ
lão phu nhân bị u não tương đối nguy hiểm, ca mỗ
được đánh giá là có tỷ lệ thành công không quá 10%,
chính vì vậy nên mới có ca mổ kết hợp giữa Đông và
Tây y này, khiến cả y giới chắn động, có thể nói là
được cả vạn người đổ dồn ánh mắt vào.
Ca mổ kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ, từ sáng sớm
đến lúc chạng vạng, đèn đỏ trong phòng mỏ vẫn sáng
mãi, lại chưa thấy ai ra ngoài.
Sáu giờ tối, khi màn đêm chậm rãi buông xuống, cùng
một tiếng “ken két”, cửa phòng mỏ cuối cùng cũng
được mở ra, có người bước ra.
Hạ Tịch Quán mặc áo blouse trắng đi ra ngoài.
Viện trưởng Lý Văn Thanh, chủ nhiệm Chu, Song
Song và nhiều người khác nhanh chóng xông đến,
nhưng họ không nhanh bằng Từ Thiếu Nam, Từ Thiếu
Nam lao tới, kéo vai Hạ Tịch Quán: “Con nhỏ xấu xí,
ca mổ thế nào, bà ngoại tôi hiện tại sao rồi?”
Hạ Tịch Quán đưa tay cởi bỏ lớp khẩu trang màu
trắng ra, lộ ra tắm lục mỏng che bên trong, ca phẫu
thuật dài tám giờ hơn làm trên trán cô hiện ra một tầng
mồ hôi mỏng, trong sự mong đợi của mọi người, cô
mỉm cười: “Ca mổ… đã thành công.”
Wowl
Tất cả mọi người không thể tin được đều vỡ òa, ca
mỗ vốn được giới y khoa đánh giá chắc chắn thất bại
này thực sự đã thành công, thành công rồi!
Lửa giận của Từ Thiếu Nam cũng bị tin tốt này dội bót
theo, nhìn Hạ Tịch Quán cũng vừa mắt hơn đôi chút:
“Con nhỏ xấu xí, lần này xem như cô gặp may, tôi tha
cho cô trước…”
Còn chưa nói xong, hai chân Hạ Tịch Quán mềm
nhũn, cả người trượt xuống đắt.
“Này, con nhỏ xấu xí!” Từ Thiếu Nam giật mình, nhanh
chóng vươn tay ôm eo Hạ Tịch Quán, kéo cô đứng đại.
Bàn tay đang ôm eo cô của Từ Thiếu Nam trực tiếp
cứng đờ, vòng eo thon thả mềm mại của cô gái, khó
khăn lắm mới có thể nắm chặt được, anh ta đã ôm
bao nhiêu cô gái, nhưng chưa từng ôm người nào
mềm mại như vậy.
Con nhỏ xấu xí vẫn mãi là xấu xí thôi, nhưng sao cơ
thể cô lại mềm mại như không xương vậy, đầu óc Từ
Thiếu Nam chợt lóe ra suy nghĩ đen tối, cơ thể mềm
mại như vậy không biết ở trên giường sẽ mang đến tư
vị mất hồn đến cỡ nào.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hạ Tịch Quán đã bị Song
Song giật lại, Song Song đỡ Hạ Tịch Quán ngồi xuống
ghé, lo lắng hỏi: “Quán Quán, cô bị sao vậy, cô không sao chứ?”
Viện trưởng Lý Văn Thanh đi tới, cười nói: “Tám giờ
phẫu thuật là quá dài, Quán Quán đã kiệt sức rồi, nên
uống một ly nước rồi nghỉ ngơi là được rồi.”
Lúc này, y tá đẩy Lệ lão phu nhân ra, sau khi mổ bà
vẫn còn thuốc mê vẫn chưa tỉnh, các chỉ số cơ thể của
Lệ lão phu nhân vẫn bình thường, được đưa về phòng
bệnh.
Từ Thiếu Nam liếc nhìn Hạ Tịch Quán, sau đó quay
đầu đi thăm bà mình.
Lục Tử Tiễn đi ra sau cùng, sau tám giờ phẫu thuật,
áo blouse trăng vẫn sạch sẽ, khí chất lạnh lùng không
dính chút bụi trần, anh vừa rửa tay xong, anh đưa một
cốc nước nóng cho Hạ Tịch Quán: “Bác sĩ Hạ, hôm
nay biểu hiện của cô rất tốt. ”
Anh gọi cô là bác sĩ Hạ.
Hạ Tịch Quán nghỉ ngơi một lát đã khôi phục sức lực,
cầm lấy cốc nước nhìn Lục Tử Tiễn: “Viện sĩ Lục, hôm
nay anh cũng rất tuyệt.”
Hai người đã từng cùng nhau phẫu thuật trên đường
cái Đế Đô, ca phẫu thuật này lại ăn ý không tả được,
bây giờ họ nhìn nhau cười.
“Tử Tiễn, Tịch Quán, hai người đều rất lợi hại, đi,
chỉnh trang lại chút, tối nay tôi đãi cơm, mời mọi người
đi nhậu một châu.” Viện trưởng Lý Văn Thanh tuyên bố.
Mọi người bắt đầu vui mừng: “Tịch Quán vạn tué, viện
sĩ Lục vạn tuế, viện trưởng vạn tuế!”
Lúc này, chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi dừng lại
ở cổng viện nghiên cứu Xu Mật, Lục Hàn Đình đến
đón Hạ Tịch Quán tan làm về nhà.
Anh đã sớm biết ca phẫu thuật này sẽ thành công, bởi
vì trên Weibo và báo đài đều thi nhau đưa tin về ca
phẫu thuật vô cùng thành công này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom