Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 350-355
Chương 350: Thứ Anh Muốn Không Phải Là Châm, Mà Là Eml
Lục Hàn Đình lăn lộn trong thương trường nhiều năm
như vậy, hơn mười đã bắt đầu dạo chơi thương giới,
chưa bao giờ nhân nhượng đối phương, anh giỏi nhất
chính là công kích, chưa từng gặp phải tình huống đợi
kẻ thù khiêu khích mà anh lại bị động.
Trong ánh mắt rạng rỡ sáng ngời của cô, Lục Hàn
Đình vòng tay qua bờ vai quyến rũ của cô, ôm chặt cô
vào lòng, sau đó thì thầm: “Ừ, không để tâm, em đi
đi.”
Anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn không thẻ làm gì cô, chẳng
hạn như bẻ gãy đôi cánh của cô, nhốt cô bên mình.
Anh có thể đứng tại chỗ vì cô, không làm gì cả, anh
cũng có thể chịu đựng những hành động khiêu khích
lặp đi lặp lại của đối phương, rút lui rồi lại rút lui cũng
chỉ vì cô.
“Lục tiên sinh, cảm ơn anh.” Hạ Tịch Quán ngọt ngào
cảm ơn.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành một đường vòng
cung quyến rũ: “Lục phu nhân, em không thành tâm
cảm ơn anh rồi, nếu em thành tâm, không nên chỉ nói
bằng miệng.”
“…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh ra, còn chà
chà bọt xà phòng lên gò má anh tuấn của anh, xoay
người bỏ chạy.
Lục Hàn Đình giữ cái eo thon kéo cô lại, cúi người hôn
lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lục phu nhân, lâu rồi
anh chưa chỉnh em phải không, lại “thiếu” rồi.”
Hạ Tịch Quán cười khúc khích trong vòng tay anh,
tiếng cười giòn giã như chuông ngân, còn trốn tránh
nụ hôn của anh: “Không phải, em còn chưa rửa tay,
còn có bọt xà phòng…”
“Đợi lát nữa rồi rửa, dù sao cũng phải rửa lại.”
Hạ Tịch Quán bị anh hôn lên đôi môi đỏ mọng, hai
người hôn nhau suốt từ phòng tắm đến phòng ngủ,
đầu óc cô vừa choáng váng thì lại bị anh đẩy ngã
xuống chiếc giường êm ái…
Hai người náo loạn hồi lâu, Hạ Tịch Quán rất nhanh
chìm vào giấc ngủ, khi cô đang mơ mơ màng màng thì
lại cảm thấy có người đang hôn mình, hàng mi mảnh
khảnh run lên, đôi mắt ngái ngủ mở ra.
Bây giờ đã muộn, không biết máy giờ rồi, trong phòng
ngủ chỉ có ánh đèn mờ ảo, trên người cô bị đè rất
nặng, rất nặng…
Hạ Tịch Quán đưa tay lên che mắt, sau đó luồn những
ngón tay trăng nõn mềm mại vào mái tóc ngắn của
người đàn ông, dùng sức kéo anh lên: “Sao anh vẫn
chưa ngủ?”
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng vừa tỉnh lại của cô gái, đôi
mắt trong vắt ngái ngủ kia xoay chuyển, quá mức
thuần khiết, nhưng lại nhuốm một chút nữ tính vừa
ngây thơ mềm mại vừa quyến rũ, khiến anh không thể
rời mắt.
Anh khàn giọng nỉ non: “Đánh thức em sao? Món
canh pín bò kia của em làm anh ngủ không được.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy nhiệt độ trên người anh nóng
lên, dường như cô… vừa mới rửa tay cách đây không
lâu mà nhỉ…
“Không thì, em châm huyệt cho anh nhé?”
Lục Hàn Đình tức giận bật cười, chống tay lên người
cô, từ trên cao nhìn xuống cô “Quán Quán, anh là
chồng em, ngoài học y ra, em chưa được học về giáo
dục giới tính sao, thứ anh cần không phải châm, mà là
em.
Nói xong, Lục Hàn Đình xốc chăn xuống giường, đi
tắm nước lạnh trong phòng tắm.
Hạ Tịch Quán nằm trên giường nhắm mắt lại, cơn
buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mắt, cô ngồi dậy, áo
sơ mi đen chảy xuống khỏi đôi vai, da thịt bên trong
đính đây vét dâu tây.
Hạ Tịch Quán che cổ lại, vươn tay sò lên khuôn mặt
đỏ bừng của cô, cô không biết mình nổi khùng mua
pín bò cho anh làm gì, bây giờ đã rạng sáng rồi, hai
người còn lăn qua lăn lại chưa có dấu hiệu kết thúc,
cuối cùng người phải lãnh đủ là cô!
Chương 351: Quán Quán, Hôn Anh
Lục Hàn Đình đang tắm nước lạnh, bỗng cửa kính mờ
gõ lên ba tiếng “cốc cốc cốc”.
Lục Hàn Đình Đình dừng một chút, mới đưa tay mở
cửa, bên ngoài là một bóng dáng yêu kiều của cô gái,
Hạ Tịch Quán đến đây.
“Sao lại xuống giường rồi, không muốn ngủ nữa à?”
Lục Hàn Đình híp khóe mắt màu đỏ tươi, ánh mắt gắt
gao dán vào cô, âm thanh đè nén hỏi thẳng cô.
Hạ Tịch Quán không biết để mắt vào đâu, khuôn mặt
xinh xắn như bốc hơi nóng, cô ậm ừ vài tiếng: “Anh
đánh thức em rồi, em còn có thể ngủ được à2″
Lục Hàn Đình đưa tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh
của cô kéo cô vào, âu yếm véo cái mũi nhỏ của cô:
“Ác nhân lại cáo trạng trước, là ai hại ai không ngủ được?”
Áo sơ mi đen trên người Hạ Tịch Quán nhanh chóng
bị thám ướt, tắm lưng xinh đẹp mảnh mai áp vào
tường, cô ngắng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của
anh đang kè sát, sau đó nắm chặt nện vào ngực anh.
Lục Hàn Đình mắt tối sầm lại, bàn tay to giữ chặt đầu
cô, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Đầu ngón tay Hạ Tịch Quán chậm rãi đặt lên vòng eo
tinh xảo của anh, cơ bắp cuồn cuộn có lực của đàn
ông, lại còn rất cứng rắn, hoàn toàn khác với sự mềm
mại của phụ nữ.
Cô đưa tay ra, từ từ ôm lấy anh.
Lục Hàn Đình nới lỏng đôi môi đỏ mọng của cô. Chiều
cao của hai người chênh lệch nhau. Đôi môi đỏ mọng
của cô dễ dàng đáp xuống yết hầu đang chuyển động
lên xuống của anh. Lúc này, Hạ Tịch Quán nghe thấy
tiếng anh phủ xuống tai cô, giọng nói khàn khàn mang
theo ý không được từ chối: “Quán Quán, hôn anh.”
Sáng sớm ngày mai.
Lúc Hạ Tịch Quán mở mắt đã là tám giờ, cô dậy
muộn, ánh ban mai bên ngoài hắt vào qua lớp rèm
cửa sổ, căn phòng chìm trong ánh vàng rực rỡ ấm áp.
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ soạng, vòng tay ấm áp đã
không còn, Lục Hàn Đình đã rời giường.
Anh dậy khi nào?
Cả hai sáng sớm mới ngủ, cô buồn ngủ quá không
mở mắt ra được, vậy mà anh đã dậy đi làm như bình
thường, thể lực nam nữ chênh lệch quá lớn.
Hạ Tịch Quán đứng dậy ra khỏi giường, đứng ở cửa
số hít thở bầu không khí trong lành buỏi sáng, lúc này,
cô nhìn thấy nhân viên ở tầng dưới lần lượt đến công
ty đi làm.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ tới đây là ở tập đoàn Lục
thị, cô đang ở trong văn phòng giám đốc của anh, chỉ
cần nhớ đến đêm qua hai người đã “chiến đấu” lâu
như vậy, Hạ Tịch Quán không thể nhìn thẳng chính
mình, chính là bát canh pín bò đó mà gây ra họa, cô
đây là nhóm lửa tự thiêu mình.
Lục tiên sinh quả là không dễ chọc!
Hạ Tịch Quán rửa mặt đơn giản một chút, chợt nghe
thấy tiếng động bên ngoài, hình như có người vào phòng nghỉ.
Lục tiên sinh về rồi?
Hạ Tịch Quán mở cửa phòng tắm, vui vẻ nhảy ra: “Lục tiên sinh…”
Lời nói của cô đột ngột dừng lại, bởi vì không phải Lục
tiên sinh bước vào, mà là một người phụ nữ.
Người phụ nữ vẫn còn rất trẻ, cô ấy trông như khoảng
ba mươi tuổi, cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, dáng người
đẫy đà, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp và quyến rũ,
có một nét quyến rũ hoàn toàn khác với Hạ Tịch Quán
của tuổi 20.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Hạ Tịch Quán cũng ngắng
người, nhưng nhanh chóng nói: “Phu nhân, tôi đến
quét dọn phòng giám đốc, lấy quần áo của giám đốc
đến phòng giặt là ạ.”
Hạ Tịch Quán chưa từng thấy người phụ nữ này bao
giờ, nhưng đây cũng là điều bình thường, phòng nghỉ
của Lục Hàn Đình phải do người khác dọn dẹp, chỉ
không ngờ mấy người phụ nữ như dì dọn vệ sinh này
lại xinh đẹp như vậy.
“Ò, vậy cô dọn dẹp đi.” Hạ Tịch Quán bước sang một bên.
“Vâng thưa phu nhân.”
Chương 352: Lục Phu Nhân, Sao Em Không Biết Ngại Vậy?
Người phụ nữ kia bước vào, bắt đầu dọn dẹp, thay
những chiếc túi trong thùng rác.
Hạ Tịch Quán nhìn đống giấy trắng nhàu nát trong
thùng rác, khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng ửng
hồng, lập tức bước lên nói: “Chuyện này để xuống đi,
để tôi tự làm.”
Người phụ nữ thu tay về: “Được, vậy tôi vào phòng tắm dọn.”
Cửa phòng tắm bị đầy ra, người phụ nữ bước vào bắt
đầu thu dọn quần áo đã thay vào tối hôm qua, Hạ Tịch
Quán ngắng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ hạ eo, cổ
áo rộng thùng thình lộ ra một tia xuân quang, rất nhiều
quần áo vậy mà cô ta lại không lấy, còn vươn tay
cầm…. quần lót mà Lục Hàn Đình thay!
Hạ Tịch Quán bước nhanh về phía trước, vươn tay
giật lấy quần lót: “Hôm nay cô không cần dọn dẹp nơi
này, cô có thể rời đi trước.”
Người phụ nữ nhìn Hạ Tịch Quán, mặc dù có chút lưu
luyến không muốn đi, nhưng vì ngại thân phận Lục
phu nhân của Hạ Tịch Quán, nên vẫn rời đi.
Rất nhanh Lục Hàn Đình đã quay lại, anh mặc một
chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen được may thủ
công, ủi phẳng phiu không có nép nhăn, trông tao nhã
cao quý. Hôm nay tâm trạng anh nhìn bằng mắt
thường cũng thấy được rất tốt, thần thái sáng láng, cả
người anh tuấn nổi bật, hệt như khối nam châm thu
hút ánh mắt người ta.
Lúc anh đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn giường lớn,
trên giường không có người, cô đã dậy, Lục Hàn Đình
nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
“Lục phu nhân.” Anh mở miệng gọi.
Không ai đáp lại anh.
Tuy nhiên, có tiếng nước chảy trong phòng tắm, có
người trong đó.
Lục Hàn Đình Đình bước vào, nhìn thấy bóng dáng
mảnh mai, Hạ Tịch Quán đang đứng bên cạnh bồn
rửa mặt giặt quần áo.
Cô không biết mình đang giặt cái gì, hai bàn tay nhỏ
bé cứ chà chà tẩy tẩy, làm nổi lên một chùm bong bóng.
Lục Hàn Đình đến sau lưng cô, một tay đút túi quần từ
phía sau nhẹ nhàng đẩy cô: “Lục phu nhân, sao em lại
không để ý tới người ta vậy.”
“Hừ!” Hạ Tịch Quán hơi nhúc nhích, ý tứ là đừng
chạm vào eml
Lục Hàn Đình cảm thấy kỳ quái, nhếch môi mỏng,
thấp giọng nói: “Lục phu nhân, em quá đáng đấy nhé,
đêm qua còn vùi vào ngực anh, bây giờ xuống giường
liền không quen, anh chắc là không đắc tội gì em chứ,
sao em lại giống như đang giận anh vậy?”
Hạ Tịch Quán căn đôi môi đỏ mọng: “Em làm sao dám
chọc giận Lục tổng chứ? Lục tổng là ai kia chứ, là
giám đốc tập đoàn Lục thị, phong độ cũng khác xa
người thường, ngay cả dì dọn dẹp cũng bị anh hút hồn!”
Giọng điệu kỳ quái của cô đầy dấm chua, cái bình
dấm chua này lại đỗ ra nữa rồi.
Lục Hàn Đình không rõ đầu cua tai nheo: “Lục phu
nhân, em nói dì dọn vệ sinh nào?”
“Cái dì sạch sẽ trắng trẻo xinh đẹp kia ấy, bộ ngực có
thể sánh với Hoắc Tuyền luôn đấy, Lục tiên sinh,
chẳng lẽ anh không biết sao? Người ta chính là nhớ
thương anh đấy, còn tự tay lấy quần lót của anh!”
Lục Hàn Đình thực sự không biết cô đang nói đến dì
dọn dẹp nào, quả thật có người tới dọn phòng nghỉ
của anh, nhưng tất cả đều do trợ lý cuộc sống sắp xếp.
Lục Hàn Đình đưa tay ôm eo thon của cô: “Vậy em
thật sự để cô ta lấy quần lót của anh?”
“Không, may là em nhanh tay lẹ mắt giành lại rồi.” Nói
xong, Hạ Tịch Quán giơ quần lót anh lên: “Không thấy
em đang giặt đây à?”
Lục Hàn Đình không để ý vừa rồi cô đang giặt đồ lót
cho anh, cũng không ngờ là cô lại ở đây giặt đồ lót
cho anh.
“Lục phu nhân, tối qua thì đi siêu thị mua pín bò làm
canh cho anh, hôm nay còn giành quần lót của anh
với dì dọn dẹp, em sao lại không biết ngại thế này?”
Chương 353: Không Để Ý Đến Anh!
Một vét ửng hồng nhanh chóng lan ra trên dái tai trắng
như tuyết của Hạ Tịch Quán, đã đến lúc này rồi anh
còn dám cười nhạo côi
Mặc dù, cô thật sự không biết, vừa rồi bởi vì quá tức
giận và sốt ruột nên cô đã giành lấy quần lót, bây giờ
cô lại bị anh trêu thế này, Hạ Tịch Quán muốn đào cái
hố chui xuống đất.
Hạ Tịch Quán đạp mạnh vào chân anh để trút giận.
Lục Hàn Đình ôm chặt eo thon của cô, hận không thể
khảm eo cô vào tay anh: “Đau… Lục phu nhân tha
mạng… lần sau anh không dám nữa!”
Người đàn ông này, mặc dù cô đạp lên anh ta rất
mạnh, nhưng sức cô mạnh bao nhiêu chứ, căn bản
chỉ gãi ngứa anh thôi, vậy mà anh lại dán vào tai cô la đau.
Hạ Tịch Quán giãy dụa vài lần, cố gắng thoát khỏi
vòng tay của anh: “Nếu anh còn nói thế nữa thì em
thật sự sẽ không để ý anh!”
Lục Hàn Đình giam cô vào lòng, không cho cô rục
rịch, anh dán đôi môi mỏng lên mái tóc dài thanh
thuần của cô dùng sức hôn thật mạnh: “Lục phu nhân,
anh không hè biết gì về chuyện này, anh bị oan mà,
anh thề với em, Lục Hàn Đình anh đây thật sự chưa
từng làm mấy việc như dùng quần lót để quyến rũ phụ nư.
Anh thề thốt, mang theo sung sướng cùng kiên nhẫn
ở bên tai dỗ dành cô, tâm trạng Hạ Tịch Quán nhanh
chóng tốt lên, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia có
thể tùy tiện xông vào phòng anh, cô vẫn cảm thấy khó
chịu, cô giống như Đát Kỉ quyến rũ bậc quân vương
tùy hứng thổi gió bên tai anh: “Em mặc kệ, em không
thích dì dọn vệ sinh kia, anh sa thải cô ta đi, không chỉ
mỗi cô này đâu, còn người này, người kia, người nọ
nữa, anh cũng không được phép tìm máy cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp về đây làm!”
Những người phụ nữ trẻ đẹp này làm sao có thể đến
đây chỉ để quét dọn chứ? Họ đến là vì Lục Hàn Đình!
Lục Hàn Đình vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô:
“Đều nghe lời em, việc này anh không bận tâm, anh
sẽ dặn dò phía dưới, sa thải cô kia, tìm một dì lớn tuổi
thành thật làm. Mấy cô giúp việc ở U Lan Uyễn đều do
bà nội tuyển, phòng ngủ chúng ta cũng chỉ có mẹ Ngô
mới vào dọn được. Việc này là lỗi của anh, đừng giận
nữa nhé Lục phu nhân.”
Được anh dỗ dành, tâm trạng của Hạ Tịch Quán giờ
mới dịu bót. Mấy loại chuyện riêng tư như vậy, một
người bước ra từ cửa nhà giàu như bà nội tự nhiên sẽ
biết, có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn leo lên giường
ông chủ, huống chi người đàn ông quyến rũ như Lục
Hàn Đình. Mấy thứ giấy trong thùng rác, giường chiếu
hỗn độn, thậm chí là những thứ trong phòng tắm náo
loạn lâu như thế… sao có thể để cho cô gái trẻ vào
dọn được chứ?
Hạ Tịch Quán chính là không thích.
“Thấy anh nghe lời, em liền tha cho anh lần này.”
Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì
của cô, sau đó từ trong góc quần áo lặng lẽ chui vào,
anh khàn giọng nói: “Lục phu nhân, đừng sợ, em tự tin
hơn chút đi, ngoài em ra, anh sẽ không bị quyến rũ
bởi những người phụ nữ khác đâu.”
Những đầu ngón tay hơi thô ráp của anh chạm vào da
thịt nõn nà của cô, Hạ Tịch Quán sợ hãi rụt vào trong
vòng tay anh, trên cổ tay phải anh đang đeo một chiếc
đồng hồ bằng thép quý, chiếc đồng hồ này rơi ra bên
ngoài quần áo của cô.
Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng đầy bàn
tay to của anh ra: “Anh làm sao vậy? Ban ngày ban
mặt, còn đang ở công ty, không cho anh làm càn!”
Lục Hàn Đình không chịu buông tha cho cô, ngược lại
càng siết chặt cô: “Đây là công ty của anh, em là
người của anh, ai cắm anh làm càn, Lục phu nhân, em
cũng thấy đấy, hồ ly tinh bên ngoài nhiều vô số, cho
nên em phải mau mau giữ chặt anh.”
Sau lưng đột nhiên có động tĩnh, có người mở cửa
phòng tắm bước vào.
Chương 354: Cút Ra Ngoài
Có người xông vào, quần áo Hạ Tịch Quán còn đang
không chỉnh tề, cô sợ đến mức hét lên một tiếng, trốn
Vào trong vòng tay của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình gần như nháy mắt dùng tay ôm cô lại,
che chắn cho cô, rồi nhanh chóng rút bàn tay to còn
lại của mình ra, quay đầu nhìn về phía cửa.
Trước cửa là người phụ nữ vừa bị Hạ Tịch Quán đuổi đi.
Người phụ nữ này nghe nói Lục Hàn Đình đã về thì
vội vàng chạy tới đây, không ngờ trước cửa lại nhìn
thấy cảnh tượng này, người đàn ông mặc áo sơ mi và
quần tây, loại vải đắt tiền không có một chút nếp nhăn,
ôm cô gái mảnh mai vào lòng, áo sơ mi đen treo trên
người cô gái sắp rơi ra, cả phòng tắm kiều diễm mờ ám.
Người phụ nữ kia sững người, ngẳng đầu lên liền
đụng phải đôi mắt híp lại lạnh như băng của Lục Hàn
Đình, cô ta lập tức rùng mình, lắp bắp nói: “Giám…
Giám đốc…”
Lục Hàn Đình đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó rồi trực
tiếp ném mạnh ra cửa, “bốp” một tiếng, mấy nghiên
đài vài vạn trên bệ rửa mặt bị anh ta đập vỡ tan tành,
kèm theo giọng nói âm u lạnh lùng của anh: “Cút ra ngoài!”
Mảnh vỡ của nghiên đài văng lên mặt người phụ nữ,
mang theo lửa giận sắc bén cuồng nộ, người phụ nữ
kia chỉ cảm thấy đau xót trên mặt mình, mảnh vỡ đã
cứa chảy một vết máu.
Không thẻ chịu nồi cơn lôi đình của người đàn ông,
người phụ nữ mang khuôn mặt bết bát máu sợ hãi
đến mức chạy ra ngoài.
Lục Hàn Đình rất tức giận, bên người anh chưa từng
thiếu người quyến rũ, nhưng máy loại đê tiện như vậy
rất ít khi gặp qua, anh nâng tay xoa lên mái tóc dài
của cô gái trong lòng, cánh môi mỏng dán vào trán cô:
“Đừng sợ đừng sợ, anh đuổi cô ta đi rồi, anh sẽ tống
cổ cô ta ra khỏi Hải Thành.”
Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng vùi vào trong lòng ngực
anh, cô nhịn không được ngắng đầu lên, siết chặt nắm
đấm đánh anh hai cái: “Đều tại anh, sau này em còn
mặt mũi nào gặp người ta đây, em không để ý đến
anh nữa!”
Lục Hàn Đình ở lại dỗ dành cô hỏi lâu, nhưng Lục phu
nhân không chịu để ý đến anh, Lục Hàn Đình chỉ đành
ra ngoài xử lý người phụ nữ kia trước, trợ lý cuộc
sống nhanh chóng tìm được một dì giúp việc lớn tuổi
chất phác, dì cũng vào phòng nghỉ dọn dẹp sạch sẽ.
Hạ Tịch Quán vẫn ở trong phòng nghỉ, cô đã thay
quần áo khác, bên trong là một chiếc áo hai dây màu
trắng, bên ngoài khoác chiếc cardigan len màu tím
nhỏ, phía dưới mặc chiếc quần jean lưng cao, làn da
trắng như tuyết không mang mạng che mặt, cô gái
thanh thuần xinh đẹp khiến cho cô giống như một đóa
hoa sen thanh tú.
Lục Hàn Đình mang bữa sáng thịnh soạn, còn có
nhiều món tráng miệng mà cô thích đến bồi tội nhưng
Hạ Tịch Quán vẫn phớt lờ anh.
Lúc này, một chuỗi chuông điện thoại du dương vang
lên, là viện trưởng Lý Văn Thanh gọi đến.
Viện trưởng chắc là gọi vì phương án giải phẫu cho Lệ
lão phu nhân, dù sao hai ngày nữa Lệ lão phu nhân
cũng phẩu thuật rồi, thời gian khá gấp.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ấn nhận: “Alo, viện trưởng.”
“Quán Quán.” Viện trưởng Lý Văn Thanh ôn hòa nói:
“Bây giò cháu có thời gian đến khách sạn không, ông
có đặt một phòng công việc ở đây, Tử Tiễn đã tới rồi,
còn thiếu cháu thôi, chúng ta bàn bạc phương án giải
phẫu cho Lệ lão phu nhân một chút đi.”
Hạ Tịch Quán còn chưa lên tiếng thì sau lưng cô bỗng
truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Lục Hàn Đình
đi tới.
Lục Hàn Đình rõ ràng đã nghe thấy nội dung cuộc gọi,
trên gương mặt điển trai cũng chẳng có cảm xúc gì,
anh chỉ bình tính nhìn cô, cong môi mỏng: “Viện
nghiên cứu các em lại đi bàn bạc phương án giải phẫu
ở khách sạn à?”
Chương 355: Ôm Anh Từ Phía Sau
Bị anh hỏi như vậy, Hạ Tịch Quán hơi sững người.
Lúc này, viện trưởng Lý Văn Thanh nói qua điện thoại:
“Quán Quán… Quán Quán, cháu có đang nghe không?”
“Viện trưởng, cháu đang nghe đây, ừm… chúng ta
đến khách sạn để thảo luận về phương án giải phẫu
sao?” Hạ Tịch Quán hỏi.
“Đúng vậy, ông thường sẽ bàn bạc các phương án
giải phẫu lớn trong dãy phòng thương vụ của khách
sạn. Quán Quán, cháu mau đến đi, ông ở khách sạn
Thánh Đắc Bảo đợi cháu.” Viện trưởng Lý Văn Thanh
nói xong địa chỉ liền cúp điện thoại.
Hạ Tịch Quán cất điện thoại, nhìn Lục Hàn Đình Thần
ở cửa: “Anh không thích em đi phải không?”
Lục Hàn Đình hai mắt tối sằm, khó có thể nhìn ra anh
đang nghĩ gì, thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhìn
sang, anh lắc đầu: “Không phải, anh biết ca phẫu
thuật này đối với em rất quan trọng, hơn nữa em là
bác sĩ, rất nhiều người cần đến em, em đi đi.”
Thực ra việc đến phòng thương vụ của khách sạn
thảo luận về kế hoạch phẫu thuật là rất bình thường,
viện trưởng Lý Vvăn Thanh và Lục Tử Tiễn đã ở đó
đợi cô, Hạ Tịch Quán là một bác sĩ, cô không hoàn
toàn thuộc về Lục Hàn Đình, Lệ lão phu nhân cần cô.
Hạ Tịch Quán bước tới, kiễng chân hôn lên gò má anh
tuấn của Lục Hàn Đình: “Vậy thì em đi nhé.”
Lục Hàn Đình không muốn để tâm trạng mình ủ dột,
luôn để cô dỗ dành mình, như vậy cô sẽ rất mệt, sớm
muộn gì cũng sẽ chán ghét anh, vì vậy anh vươn tay
ôm lấy cô, hôn lên mái tóc dài của cô rồi nói nhẹ
nhàng: “Lục phu nhân, em xem anh là ai chứ? Anh
biết y học luôn là niềm đam mê của em, dù anh rất
không thích khi nghĩ đến việc em ở trong phòng khách
sạn với những người đàn ông khác, nhưng anh sẽ
không giữ em lại, mãi sẽ không bao giờ có ngày anh
phải để em lựa chọn giữa anh và y học.”
Trái tim Hạ Tịch Quán ấm lên, cô áp khuôn mặt nhỏ
nhắn của mình vào vị trí trái tim anh, lắng nghe nhịp
tim mạnh mẽ của anh, đây có lẽ là câu nói cảm động
nhất mà cô từng nghe từ anh.
Anh yêu những gì cô yêu.
“Nhưng Lục phu nhân, em nhất định phải có ý thức
của một người phụ nữ đã có gia đình, em phải giữ
khoảng cách với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài
anh ra. Em đưa tay kéo Lục Tử Tiễn lần đó, anh còn
chưa tính toán với em, anh sẽ thử tin tưởng em, em
ngàn vạn lần đừng tưởng là anh dễ lừa.”
Lời nói của Lục Hàn Đình bỗng đình trệ, bởi vì Hạ Tịch
Quán đột nhiên vươn tay qua cổ anh, trao anh một nụ
hôn ngọt ngào.
Lục Hàn Đình Đình sững người một lúc, rồi nhanh
chóng ôm chặt lấy cô, đảo khách thành chủ hôn sâu GÓ?
Anh vẫn không nói với cô, Lục Tử Tiễn là vì cô mà
đến, Lục Tử Tiễn thích cô, anh nghĩ cô không biết
cũng rất tốt, anh cũng không muốn để cô biết.
Vẫn là Hạ Tịch Quán đẩy anh ra, cô gái cười nhẹ, ngọt
ngào nói: “Lục tiên sinh, em phải đi rồi, bye bye.”
Hạ Tịch Quán xách túi của mình rồi nhanh chóng rời
khỏi phòng nghỉ.
Lục Hàn Đình sờ sờ đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm
tràn ra ý cười mềm mại, vừa rồi cô làm gì thế nhỉ,
dùng một nụ hôn đuổi anh đi sao?
Đúng là trắng trọn uy hiếp mài!
Hạ Tịch Quán rời đi, Lục Hàn Đình trở lại văn phòng
giám đốc, anh ngồi vào ghế văn phòng bắt đầu phê
duyệt tài liệu.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, thư ký Nghiêm Kiên
bước vào, thấp giọng báo cáo: “Giám đốc, tôi đã phái
người theo dõi Lục Nhân Nhân 24/24 rồi ạ.”
Lục Hàn Đình lăn lộn trong thương trường nhiều năm
như vậy, hơn mười đã bắt đầu dạo chơi thương giới,
chưa bao giờ nhân nhượng đối phương, anh giỏi nhất
chính là công kích, chưa từng gặp phải tình huống đợi
kẻ thù khiêu khích mà anh lại bị động.
Trong ánh mắt rạng rỡ sáng ngời của cô, Lục Hàn
Đình vòng tay qua bờ vai quyến rũ của cô, ôm chặt cô
vào lòng, sau đó thì thầm: “Ừ, không để tâm, em đi
đi.”
Anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn không thẻ làm gì cô, chẳng
hạn như bẻ gãy đôi cánh của cô, nhốt cô bên mình.
Anh có thể đứng tại chỗ vì cô, không làm gì cả, anh
cũng có thể chịu đựng những hành động khiêu khích
lặp đi lặp lại của đối phương, rút lui rồi lại rút lui cũng
chỉ vì cô.
“Lục tiên sinh, cảm ơn anh.” Hạ Tịch Quán ngọt ngào
cảm ơn.
Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành một đường vòng
cung quyến rũ: “Lục phu nhân, em không thành tâm
cảm ơn anh rồi, nếu em thành tâm, không nên chỉ nói
bằng miệng.”
“…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh ra, còn chà
chà bọt xà phòng lên gò má anh tuấn của anh, xoay
người bỏ chạy.
Lục Hàn Đình giữ cái eo thon kéo cô lại, cúi người hôn
lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lục phu nhân, lâu rồi
anh chưa chỉnh em phải không, lại “thiếu” rồi.”
Hạ Tịch Quán cười khúc khích trong vòng tay anh,
tiếng cười giòn giã như chuông ngân, còn trốn tránh
nụ hôn của anh: “Không phải, em còn chưa rửa tay,
còn có bọt xà phòng…”
“Đợi lát nữa rồi rửa, dù sao cũng phải rửa lại.”
Hạ Tịch Quán bị anh hôn lên đôi môi đỏ mọng, hai
người hôn nhau suốt từ phòng tắm đến phòng ngủ,
đầu óc cô vừa choáng váng thì lại bị anh đẩy ngã
xuống chiếc giường êm ái…
Hai người náo loạn hồi lâu, Hạ Tịch Quán rất nhanh
chìm vào giấc ngủ, khi cô đang mơ mơ màng màng thì
lại cảm thấy có người đang hôn mình, hàng mi mảnh
khảnh run lên, đôi mắt ngái ngủ mở ra.
Bây giờ đã muộn, không biết máy giờ rồi, trong phòng
ngủ chỉ có ánh đèn mờ ảo, trên người cô bị đè rất
nặng, rất nặng…
Hạ Tịch Quán đưa tay lên che mắt, sau đó luồn những
ngón tay trăng nõn mềm mại vào mái tóc ngắn của
người đàn ông, dùng sức kéo anh lên: “Sao anh vẫn
chưa ngủ?”
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng vừa tỉnh lại của cô gái, đôi
mắt trong vắt ngái ngủ kia xoay chuyển, quá mức
thuần khiết, nhưng lại nhuốm một chút nữ tính vừa
ngây thơ mềm mại vừa quyến rũ, khiến anh không thể
rời mắt.
Anh khàn giọng nỉ non: “Đánh thức em sao? Món
canh pín bò kia của em làm anh ngủ không được.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy nhiệt độ trên người anh nóng
lên, dường như cô… vừa mới rửa tay cách đây không
lâu mà nhỉ…
“Không thì, em châm huyệt cho anh nhé?”
Lục Hàn Đình tức giận bật cười, chống tay lên người
cô, từ trên cao nhìn xuống cô “Quán Quán, anh là
chồng em, ngoài học y ra, em chưa được học về giáo
dục giới tính sao, thứ anh cần không phải châm, mà là
em.
Nói xong, Lục Hàn Đình xốc chăn xuống giường, đi
tắm nước lạnh trong phòng tắm.
Hạ Tịch Quán nằm trên giường nhắm mắt lại, cơn
buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mắt, cô ngồi dậy, áo
sơ mi đen chảy xuống khỏi đôi vai, da thịt bên trong
đính đây vét dâu tây.
Hạ Tịch Quán che cổ lại, vươn tay sò lên khuôn mặt
đỏ bừng của cô, cô không biết mình nổi khùng mua
pín bò cho anh làm gì, bây giờ đã rạng sáng rồi, hai
người còn lăn qua lăn lại chưa có dấu hiệu kết thúc,
cuối cùng người phải lãnh đủ là cô!
Chương 351: Quán Quán, Hôn Anh
Lục Hàn Đình đang tắm nước lạnh, bỗng cửa kính mờ
gõ lên ba tiếng “cốc cốc cốc”.
Lục Hàn Đình Đình dừng một chút, mới đưa tay mở
cửa, bên ngoài là một bóng dáng yêu kiều của cô gái,
Hạ Tịch Quán đến đây.
“Sao lại xuống giường rồi, không muốn ngủ nữa à?”
Lục Hàn Đình híp khóe mắt màu đỏ tươi, ánh mắt gắt
gao dán vào cô, âm thanh đè nén hỏi thẳng cô.
Hạ Tịch Quán không biết để mắt vào đâu, khuôn mặt
xinh xắn như bốc hơi nóng, cô ậm ừ vài tiếng: “Anh
đánh thức em rồi, em còn có thể ngủ được à2″
Lục Hàn Đình đưa tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh
của cô kéo cô vào, âu yếm véo cái mũi nhỏ của cô:
“Ác nhân lại cáo trạng trước, là ai hại ai không ngủ được?”
Áo sơ mi đen trên người Hạ Tịch Quán nhanh chóng
bị thám ướt, tắm lưng xinh đẹp mảnh mai áp vào
tường, cô ngắng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của
anh đang kè sát, sau đó nắm chặt nện vào ngực anh.
Lục Hàn Đình mắt tối sầm lại, bàn tay to giữ chặt đầu
cô, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Đầu ngón tay Hạ Tịch Quán chậm rãi đặt lên vòng eo
tinh xảo của anh, cơ bắp cuồn cuộn có lực của đàn
ông, lại còn rất cứng rắn, hoàn toàn khác với sự mềm
mại của phụ nữ.
Cô đưa tay ra, từ từ ôm lấy anh.
Lục Hàn Đình nới lỏng đôi môi đỏ mọng của cô. Chiều
cao của hai người chênh lệch nhau. Đôi môi đỏ mọng
của cô dễ dàng đáp xuống yết hầu đang chuyển động
lên xuống của anh. Lúc này, Hạ Tịch Quán nghe thấy
tiếng anh phủ xuống tai cô, giọng nói khàn khàn mang
theo ý không được từ chối: “Quán Quán, hôn anh.”
Sáng sớm ngày mai.
Lúc Hạ Tịch Quán mở mắt đã là tám giờ, cô dậy
muộn, ánh ban mai bên ngoài hắt vào qua lớp rèm
cửa sổ, căn phòng chìm trong ánh vàng rực rỡ ấm áp.
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ soạng, vòng tay ấm áp đã
không còn, Lục Hàn Đình đã rời giường.
Anh dậy khi nào?
Cả hai sáng sớm mới ngủ, cô buồn ngủ quá không
mở mắt ra được, vậy mà anh đã dậy đi làm như bình
thường, thể lực nam nữ chênh lệch quá lớn.
Hạ Tịch Quán đứng dậy ra khỏi giường, đứng ở cửa
số hít thở bầu không khí trong lành buỏi sáng, lúc này,
cô nhìn thấy nhân viên ở tầng dưới lần lượt đến công
ty đi làm.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ tới đây là ở tập đoàn Lục
thị, cô đang ở trong văn phòng giám đốc của anh, chỉ
cần nhớ đến đêm qua hai người đã “chiến đấu” lâu
như vậy, Hạ Tịch Quán không thể nhìn thẳng chính
mình, chính là bát canh pín bò đó mà gây ra họa, cô
đây là nhóm lửa tự thiêu mình.
Lục tiên sinh quả là không dễ chọc!
Hạ Tịch Quán rửa mặt đơn giản một chút, chợt nghe
thấy tiếng động bên ngoài, hình như có người vào phòng nghỉ.
Lục tiên sinh về rồi?
Hạ Tịch Quán mở cửa phòng tắm, vui vẻ nhảy ra: “Lục tiên sinh…”
Lời nói của cô đột ngột dừng lại, bởi vì không phải Lục
tiên sinh bước vào, mà là một người phụ nữ.
Người phụ nữ vẫn còn rất trẻ, cô ấy trông như khoảng
ba mươi tuổi, cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, dáng người
đẫy đà, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp và quyến rũ,
có một nét quyến rũ hoàn toàn khác với Hạ Tịch Quán
của tuổi 20.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Hạ Tịch Quán cũng ngắng
người, nhưng nhanh chóng nói: “Phu nhân, tôi đến
quét dọn phòng giám đốc, lấy quần áo của giám đốc
đến phòng giặt là ạ.”
Hạ Tịch Quán chưa từng thấy người phụ nữ này bao
giờ, nhưng đây cũng là điều bình thường, phòng nghỉ
của Lục Hàn Đình phải do người khác dọn dẹp, chỉ
không ngờ mấy người phụ nữ như dì dọn vệ sinh này
lại xinh đẹp như vậy.
“Ò, vậy cô dọn dẹp đi.” Hạ Tịch Quán bước sang một bên.
“Vâng thưa phu nhân.”
Chương 352: Lục Phu Nhân, Sao Em Không Biết Ngại Vậy?
Người phụ nữ kia bước vào, bắt đầu dọn dẹp, thay
những chiếc túi trong thùng rác.
Hạ Tịch Quán nhìn đống giấy trắng nhàu nát trong
thùng rác, khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng ửng
hồng, lập tức bước lên nói: “Chuyện này để xuống đi,
để tôi tự làm.”
Người phụ nữ thu tay về: “Được, vậy tôi vào phòng tắm dọn.”
Cửa phòng tắm bị đầy ra, người phụ nữ bước vào bắt
đầu thu dọn quần áo đã thay vào tối hôm qua, Hạ Tịch
Quán ngắng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ hạ eo, cổ
áo rộng thùng thình lộ ra một tia xuân quang, rất nhiều
quần áo vậy mà cô ta lại không lấy, còn vươn tay
cầm…. quần lót mà Lục Hàn Đình thay!
Hạ Tịch Quán bước nhanh về phía trước, vươn tay
giật lấy quần lót: “Hôm nay cô không cần dọn dẹp nơi
này, cô có thể rời đi trước.”
Người phụ nữ nhìn Hạ Tịch Quán, mặc dù có chút lưu
luyến không muốn đi, nhưng vì ngại thân phận Lục
phu nhân của Hạ Tịch Quán, nên vẫn rời đi.
Rất nhanh Lục Hàn Đình đã quay lại, anh mặc một
chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen được may thủ
công, ủi phẳng phiu không có nép nhăn, trông tao nhã
cao quý. Hôm nay tâm trạng anh nhìn bằng mắt
thường cũng thấy được rất tốt, thần thái sáng láng, cả
người anh tuấn nổi bật, hệt như khối nam châm thu
hút ánh mắt người ta.
Lúc anh đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn giường lớn,
trên giường không có người, cô đã dậy, Lục Hàn Đình
nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
“Lục phu nhân.” Anh mở miệng gọi.
Không ai đáp lại anh.
Tuy nhiên, có tiếng nước chảy trong phòng tắm, có
người trong đó.
Lục Hàn Đình Đình bước vào, nhìn thấy bóng dáng
mảnh mai, Hạ Tịch Quán đang đứng bên cạnh bồn
rửa mặt giặt quần áo.
Cô không biết mình đang giặt cái gì, hai bàn tay nhỏ
bé cứ chà chà tẩy tẩy, làm nổi lên một chùm bong bóng.
Lục Hàn Đình đến sau lưng cô, một tay đút túi quần từ
phía sau nhẹ nhàng đẩy cô: “Lục phu nhân, sao em lại
không để ý tới người ta vậy.”
“Hừ!” Hạ Tịch Quán hơi nhúc nhích, ý tứ là đừng
chạm vào eml
Lục Hàn Đình cảm thấy kỳ quái, nhếch môi mỏng,
thấp giọng nói: “Lục phu nhân, em quá đáng đấy nhé,
đêm qua còn vùi vào ngực anh, bây giờ xuống giường
liền không quen, anh chắc là không đắc tội gì em chứ,
sao em lại giống như đang giận anh vậy?”
Hạ Tịch Quán căn đôi môi đỏ mọng: “Em làm sao dám
chọc giận Lục tổng chứ? Lục tổng là ai kia chứ, là
giám đốc tập đoàn Lục thị, phong độ cũng khác xa
người thường, ngay cả dì dọn dẹp cũng bị anh hút hồn!”
Giọng điệu kỳ quái của cô đầy dấm chua, cái bình
dấm chua này lại đỗ ra nữa rồi.
Lục Hàn Đình không rõ đầu cua tai nheo: “Lục phu
nhân, em nói dì dọn vệ sinh nào?”
“Cái dì sạch sẽ trắng trẻo xinh đẹp kia ấy, bộ ngực có
thể sánh với Hoắc Tuyền luôn đấy, Lục tiên sinh,
chẳng lẽ anh không biết sao? Người ta chính là nhớ
thương anh đấy, còn tự tay lấy quần lót của anh!”
Lục Hàn Đình thực sự không biết cô đang nói đến dì
dọn dẹp nào, quả thật có người tới dọn phòng nghỉ
của anh, nhưng tất cả đều do trợ lý cuộc sống sắp xếp.
Lục Hàn Đình đưa tay ôm eo thon của cô: “Vậy em
thật sự để cô ta lấy quần lót của anh?”
“Không, may là em nhanh tay lẹ mắt giành lại rồi.” Nói
xong, Hạ Tịch Quán giơ quần lót anh lên: “Không thấy
em đang giặt đây à?”
Lục Hàn Đình không để ý vừa rồi cô đang giặt đồ lót
cho anh, cũng không ngờ là cô lại ở đây giặt đồ lót
cho anh.
“Lục phu nhân, tối qua thì đi siêu thị mua pín bò làm
canh cho anh, hôm nay còn giành quần lót của anh
với dì dọn dẹp, em sao lại không biết ngại thế này?”
Chương 353: Không Để Ý Đến Anh!
Một vét ửng hồng nhanh chóng lan ra trên dái tai trắng
như tuyết của Hạ Tịch Quán, đã đến lúc này rồi anh
còn dám cười nhạo côi
Mặc dù, cô thật sự không biết, vừa rồi bởi vì quá tức
giận và sốt ruột nên cô đã giành lấy quần lót, bây giờ
cô lại bị anh trêu thế này, Hạ Tịch Quán muốn đào cái
hố chui xuống đất.
Hạ Tịch Quán đạp mạnh vào chân anh để trút giận.
Lục Hàn Đình ôm chặt eo thon của cô, hận không thể
khảm eo cô vào tay anh: “Đau… Lục phu nhân tha
mạng… lần sau anh không dám nữa!”
Người đàn ông này, mặc dù cô đạp lên anh ta rất
mạnh, nhưng sức cô mạnh bao nhiêu chứ, căn bản
chỉ gãi ngứa anh thôi, vậy mà anh lại dán vào tai cô la đau.
Hạ Tịch Quán giãy dụa vài lần, cố gắng thoát khỏi
vòng tay của anh: “Nếu anh còn nói thế nữa thì em
thật sự sẽ không để ý anh!”
Lục Hàn Đình giam cô vào lòng, không cho cô rục
rịch, anh dán đôi môi mỏng lên mái tóc dài thanh
thuần của cô dùng sức hôn thật mạnh: “Lục phu nhân,
anh không hè biết gì về chuyện này, anh bị oan mà,
anh thề với em, Lục Hàn Đình anh đây thật sự chưa
từng làm mấy việc như dùng quần lót để quyến rũ phụ nư.
Anh thề thốt, mang theo sung sướng cùng kiên nhẫn
ở bên tai dỗ dành cô, tâm trạng Hạ Tịch Quán nhanh
chóng tốt lên, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia có
thể tùy tiện xông vào phòng anh, cô vẫn cảm thấy khó
chịu, cô giống như Đát Kỉ quyến rũ bậc quân vương
tùy hứng thổi gió bên tai anh: “Em mặc kệ, em không
thích dì dọn vệ sinh kia, anh sa thải cô ta đi, không chỉ
mỗi cô này đâu, còn người này, người kia, người nọ
nữa, anh cũng không được phép tìm máy cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp về đây làm!”
Những người phụ nữ trẻ đẹp này làm sao có thể đến
đây chỉ để quét dọn chứ? Họ đến là vì Lục Hàn Đình!
Lục Hàn Đình vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô:
“Đều nghe lời em, việc này anh không bận tâm, anh
sẽ dặn dò phía dưới, sa thải cô kia, tìm một dì lớn tuổi
thành thật làm. Mấy cô giúp việc ở U Lan Uyễn đều do
bà nội tuyển, phòng ngủ chúng ta cũng chỉ có mẹ Ngô
mới vào dọn được. Việc này là lỗi của anh, đừng giận
nữa nhé Lục phu nhân.”
Được anh dỗ dành, tâm trạng của Hạ Tịch Quán giờ
mới dịu bót. Mấy loại chuyện riêng tư như vậy, một
người bước ra từ cửa nhà giàu như bà nội tự nhiên sẽ
biết, có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn leo lên giường
ông chủ, huống chi người đàn ông quyến rũ như Lục
Hàn Đình. Mấy thứ giấy trong thùng rác, giường chiếu
hỗn độn, thậm chí là những thứ trong phòng tắm náo
loạn lâu như thế… sao có thể để cho cô gái trẻ vào
dọn được chứ?
Hạ Tịch Quán chính là không thích.
“Thấy anh nghe lời, em liền tha cho anh lần này.”
Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì
của cô, sau đó từ trong góc quần áo lặng lẽ chui vào,
anh khàn giọng nói: “Lục phu nhân, đừng sợ, em tự tin
hơn chút đi, ngoài em ra, anh sẽ không bị quyến rũ
bởi những người phụ nữ khác đâu.”
Những đầu ngón tay hơi thô ráp của anh chạm vào da
thịt nõn nà của cô, Hạ Tịch Quán sợ hãi rụt vào trong
vòng tay anh, trên cổ tay phải anh đang đeo một chiếc
đồng hồ bằng thép quý, chiếc đồng hồ này rơi ra bên
ngoài quần áo của cô.
Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng đầy bàn
tay to của anh ra: “Anh làm sao vậy? Ban ngày ban
mặt, còn đang ở công ty, không cho anh làm càn!”
Lục Hàn Đình không chịu buông tha cho cô, ngược lại
càng siết chặt cô: “Đây là công ty của anh, em là
người của anh, ai cắm anh làm càn, Lục phu nhân, em
cũng thấy đấy, hồ ly tinh bên ngoài nhiều vô số, cho
nên em phải mau mau giữ chặt anh.”
Sau lưng đột nhiên có động tĩnh, có người mở cửa
phòng tắm bước vào.
Chương 354: Cút Ra Ngoài
Có người xông vào, quần áo Hạ Tịch Quán còn đang
không chỉnh tề, cô sợ đến mức hét lên một tiếng, trốn
Vào trong vòng tay của Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình gần như nháy mắt dùng tay ôm cô lại,
che chắn cho cô, rồi nhanh chóng rút bàn tay to còn
lại của mình ra, quay đầu nhìn về phía cửa.
Trước cửa là người phụ nữ vừa bị Hạ Tịch Quán đuổi đi.
Người phụ nữ này nghe nói Lục Hàn Đình đã về thì
vội vàng chạy tới đây, không ngờ trước cửa lại nhìn
thấy cảnh tượng này, người đàn ông mặc áo sơ mi và
quần tây, loại vải đắt tiền không có một chút nếp nhăn,
ôm cô gái mảnh mai vào lòng, áo sơ mi đen treo trên
người cô gái sắp rơi ra, cả phòng tắm kiều diễm mờ ám.
Người phụ nữ kia sững người, ngẳng đầu lên liền
đụng phải đôi mắt híp lại lạnh như băng của Lục Hàn
Đình, cô ta lập tức rùng mình, lắp bắp nói: “Giám…
Giám đốc…”
Lục Hàn Đình đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó rồi trực
tiếp ném mạnh ra cửa, “bốp” một tiếng, mấy nghiên
đài vài vạn trên bệ rửa mặt bị anh ta đập vỡ tan tành,
kèm theo giọng nói âm u lạnh lùng của anh: “Cút ra ngoài!”
Mảnh vỡ của nghiên đài văng lên mặt người phụ nữ,
mang theo lửa giận sắc bén cuồng nộ, người phụ nữ
kia chỉ cảm thấy đau xót trên mặt mình, mảnh vỡ đã
cứa chảy một vết máu.
Không thẻ chịu nồi cơn lôi đình của người đàn ông,
người phụ nữ mang khuôn mặt bết bát máu sợ hãi
đến mức chạy ra ngoài.
Lục Hàn Đình rất tức giận, bên người anh chưa từng
thiếu người quyến rũ, nhưng máy loại đê tiện như vậy
rất ít khi gặp qua, anh nâng tay xoa lên mái tóc dài
của cô gái trong lòng, cánh môi mỏng dán vào trán cô:
“Đừng sợ đừng sợ, anh đuổi cô ta đi rồi, anh sẽ tống
cổ cô ta ra khỏi Hải Thành.”
Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng vùi vào trong lòng ngực
anh, cô nhịn không được ngắng đầu lên, siết chặt nắm
đấm đánh anh hai cái: “Đều tại anh, sau này em còn
mặt mũi nào gặp người ta đây, em không để ý đến
anh nữa!”
Lục Hàn Đình ở lại dỗ dành cô hỏi lâu, nhưng Lục phu
nhân không chịu để ý đến anh, Lục Hàn Đình chỉ đành
ra ngoài xử lý người phụ nữ kia trước, trợ lý cuộc
sống nhanh chóng tìm được một dì giúp việc lớn tuổi
chất phác, dì cũng vào phòng nghỉ dọn dẹp sạch sẽ.
Hạ Tịch Quán vẫn ở trong phòng nghỉ, cô đã thay
quần áo khác, bên trong là một chiếc áo hai dây màu
trắng, bên ngoài khoác chiếc cardigan len màu tím
nhỏ, phía dưới mặc chiếc quần jean lưng cao, làn da
trắng như tuyết không mang mạng che mặt, cô gái
thanh thuần xinh đẹp khiến cho cô giống như một đóa
hoa sen thanh tú.
Lục Hàn Đình mang bữa sáng thịnh soạn, còn có
nhiều món tráng miệng mà cô thích đến bồi tội nhưng
Hạ Tịch Quán vẫn phớt lờ anh.
Lúc này, một chuỗi chuông điện thoại du dương vang
lên, là viện trưởng Lý Văn Thanh gọi đến.
Viện trưởng chắc là gọi vì phương án giải phẫu cho Lệ
lão phu nhân, dù sao hai ngày nữa Lệ lão phu nhân
cũng phẩu thuật rồi, thời gian khá gấp.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ấn nhận: “Alo, viện trưởng.”
“Quán Quán.” Viện trưởng Lý Văn Thanh ôn hòa nói:
“Bây giò cháu có thời gian đến khách sạn không, ông
có đặt một phòng công việc ở đây, Tử Tiễn đã tới rồi,
còn thiếu cháu thôi, chúng ta bàn bạc phương án giải
phẫu cho Lệ lão phu nhân một chút đi.”
Hạ Tịch Quán còn chưa lên tiếng thì sau lưng cô bỗng
truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Lục Hàn Đình
đi tới.
Lục Hàn Đình rõ ràng đã nghe thấy nội dung cuộc gọi,
trên gương mặt điển trai cũng chẳng có cảm xúc gì,
anh chỉ bình tính nhìn cô, cong môi mỏng: “Viện
nghiên cứu các em lại đi bàn bạc phương án giải phẫu
ở khách sạn à?”
Chương 355: Ôm Anh Từ Phía Sau
Bị anh hỏi như vậy, Hạ Tịch Quán hơi sững người.
Lúc này, viện trưởng Lý Văn Thanh nói qua điện thoại:
“Quán Quán… Quán Quán, cháu có đang nghe không?”
“Viện trưởng, cháu đang nghe đây, ừm… chúng ta
đến khách sạn để thảo luận về phương án giải phẫu
sao?” Hạ Tịch Quán hỏi.
“Đúng vậy, ông thường sẽ bàn bạc các phương án
giải phẫu lớn trong dãy phòng thương vụ của khách
sạn. Quán Quán, cháu mau đến đi, ông ở khách sạn
Thánh Đắc Bảo đợi cháu.” Viện trưởng Lý Văn Thanh
nói xong địa chỉ liền cúp điện thoại.
Hạ Tịch Quán cất điện thoại, nhìn Lục Hàn Đình Thần
ở cửa: “Anh không thích em đi phải không?”
Lục Hàn Đình hai mắt tối sằm, khó có thể nhìn ra anh
đang nghĩ gì, thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhìn
sang, anh lắc đầu: “Không phải, anh biết ca phẫu
thuật này đối với em rất quan trọng, hơn nữa em là
bác sĩ, rất nhiều người cần đến em, em đi đi.”
Thực ra việc đến phòng thương vụ của khách sạn
thảo luận về kế hoạch phẫu thuật là rất bình thường,
viện trưởng Lý Vvăn Thanh và Lục Tử Tiễn đã ở đó
đợi cô, Hạ Tịch Quán là một bác sĩ, cô không hoàn
toàn thuộc về Lục Hàn Đình, Lệ lão phu nhân cần cô.
Hạ Tịch Quán bước tới, kiễng chân hôn lên gò má anh
tuấn của Lục Hàn Đình: “Vậy thì em đi nhé.”
Lục Hàn Đình không muốn để tâm trạng mình ủ dột,
luôn để cô dỗ dành mình, như vậy cô sẽ rất mệt, sớm
muộn gì cũng sẽ chán ghét anh, vì vậy anh vươn tay
ôm lấy cô, hôn lên mái tóc dài của cô rồi nói nhẹ
nhàng: “Lục phu nhân, em xem anh là ai chứ? Anh
biết y học luôn là niềm đam mê của em, dù anh rất
không thích khi nghĩ đến việc em ở trong phòng khách
sạn với những người đàn ông khác, nhưng anh sẽ
không giữ em lại, mãi sẽ không bao giờ có ngày anh
phải để em lựa chọn giữa anh và y học.”
Trái tim Hạ Tịch Quán ấm lên, cô áp khuôn mặt nhỏ
nhắn của mình vào vị trí trái tim anh, lắng nghe nhịp
tim mạnh mẽ của anh, đây có lẽ là câu nói cảm động
nhất mà cô từng nghe từ anh.
Anh yêu những gì cô yêu.
“Nhưng Lục phu nhân, em nhất định phải có ý thức
của một người phụ nữ đã có gia đình, em phải giữ
khoảng cách với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài
anh ra. Em đưa tay kéo Lục Tử Tiễn lần đó, anh còn
chưa tính toán với em, anh sẽ thử tin tưởng em, em
ngàn vạn lần đừng tưởng là anh dễ lừa.”
Lời nói của Lục Hàn Đình bỗng đình trệ, bởi vì Hạ Tịch
Quán đột nhiên vươn tay qua cổ anh, trao anh một nụ
hôn ngọt ngào.
Lục Hàn Đình Đình sững người một lúc, rồi nhanh
chóng ôm chặt lấy cô, đảo khách thành chủ hôn sâu GÓ?
Anh vẫn không nói với cô, Lục Tử Tiễn là vì cô mà
đến, Lục Tử Tiễn thích cô, anh nghĩ cô không biết
cũng rất tốt, anh cũng không muốn để cô biết.
Vẫn là Hạ Tịch Quán đẩy anh ra, cô gái cười nhẹ, ngọt
ngào nói: “Lục tiên sinh, em phải đi rồi, bye bye.”
Hạ Tịch Quán xách túi của mình rồi nhanh chóng rời
khỏi phòng nghỉ.
Lục Hàn Đình sờ sờ đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm
tràn ra ý cười mềm mại, vừa rồi cô làm gì thế nhỉ,
dùng một nụ hôn đuổi anh đi sao?
Đúng là trắng trọn uy hiếp mài!
Hạ Tịch Quán rời đi, Lục Hàn Đình trở lại văn phòng
giám đốc, anh ngồi vào ghế văn phòng bắt đầu phê
duyệt tài liệu.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, thư ký Nghiêm Kiên
bước vào, thấp giọng báo cáo: “Giám đốc, tôi đã phái
người theo dõi Lục Nhân Nhân 24/24 rồi ạ.”