Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1641
Chương 1641:
Lục Tử Tiễn đi vào, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa đi xuyên vào cây đậu đỏ, anh vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ hái một viên đậu, đặt trong lòng bàn tay.
Đậu đỏ tương tư, tràn đầy đều là tình yêu anh không cách nào nói ra khỏi miệng.
Anh đột nhiên nghĩ tới, đại hôn ngày ấy, cô vì anh mặc vào mũ phượng khăn vai, anh dùng hỉ xứng vén lên khăn đội đầu của cô, dưới ánh nến chập chòn, gương mặt ấy tuyệt sắc tựa thủy.
Anh vẫn cho rằng đó là thật.
Anh cảm thấy, cô đã là vợ anh.
– trời sinh đã là kẻ si tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhất, há có thể chết yên?
Lục Tử Tiễn nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, số mệnh không đảo ngược, nhân sinh đã viên mãn, trèo non lội suối không gặp được, mệnh như khói mây ¬ dạt trôi trên biên cả vô tận. Cuộc đời này, chỉ vì cô mà đến!
*Cây đậu đỏ còn có tên gọi khác trong tiếng Trung là “Cây tương tu”.
Lục Tử Tiễn chết rồi.
Lúc Tiểu Lục Thần Dịch phát hiện ra anh, anh đã ngã xuống trong bụi đậu đỏ, trên người anh là áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen, dáng vẻ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa như lúc ban đầu, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã thay đổi, thế nhưng Lục Tử Tiễn chưa từng thay đổi, anh loáng thoáng vẫn là nhị công tử quan nắp mãn kinh hoa năm đó của Lục gia, hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ như sinh ra vì y thuật.
Anh đi rất bình thản, khóe môi ôm lấy một nụ cười như có như không.
Tiểu Lục Thần Dịch phát hiện ngón tay › anh cong lại, trong lòng bàn tay năm một vật, mở ra xem, là một hạt… đậu đỏ.
Dựa theo ý niệm của Lục Tử Tiễn lúc còn sống, Tiểu Lục Thần Dịch lo liệu một hồi tang lễ đơn giản, không thông tri bất luận kẻ nào.
Thời Hi Ngọc tới.
Thời Hi Ngọc lẳng lặng đứng lặng trước mộ bia, đêm hôm đó anh nói với cô – Đường anh đi qua, không hy vọng cô sẽ đi lại, khi đó cô liền buông tay rồi.
Cô biết cuối cùng cả đời mình cũng sẽ không trở thành nữ chính trong chuyện xưa của anh, người đàn ông sạch sẽ như Vậy, xe ngựa, điện tín đều chậm”, tương tư cũng chỉ trao cho một mình cô ây.
* Ngày tháng năm xưa trôi chậm, xe ngựa, điện tín đều chậm, thế nên một đời chỉ đủ để yêu một người.
Thời Hi Ngọc đỏ cả vành mắt, cô nhìn Tiểu Lục Thần Dịch bên người: “Chú cậu giao hoàng quyền chí tôn cho cậu, nhưng, cậu bây giờ tuổi còn nhỏ quá, có muốn sắp xếp trọng thần phụ trợ không?”
Tiểu Lục Thần Dịch nhìn Lục Tử Tiễn trên mộ bia, trong thanh âm non nót lộ ra mấy phần đạm mạc: “Không cần, cô chỉ cần biết, sau này tôi sẽ làm theo ý của chú út, để Thời gia hưởng hết vinh hoa phú quý thế nhưng, có vài thứ các cô đừng nên đụng vào, hoàng quyền chính là một cái quan tài, có thể mai š táng rât nhiêu người.”
Hô hấp Thời Hi Ngọc bị kiềm hãm, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn đứa bé bên người này, cậu chỉ mới bón tuổi, đã có thể nói ra lời này.
Thời Hi Ngọc trong xương lộ ra kính nễ và sợ hãi, trực giác của cô cho biết đứa bé này sau khi lớn lên, không phải vô tình đến đáng sợ, chính là thâm tình đến đáng sợ.
“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.” Lúc này Ngũ Vũ cung kính nói.
Tiểu Lục Thần Dịch thu hồi ánh mắt, mang theo Ngũ Vũ rời đi.
Thời Hi Ngọc mở ra lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay của cô đã toát 3 : : một lớp mô hôi mỏng, cô biêt một vị đê vương đã sắp trưởng thành, mười năm hai mươi năm sau, hô mưa gọi gió, không gì làm không được.
Lan Lâu Cổ Quốc.
Lục Tử Tiễn đi vào, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa đi xuyên vào cây đậu đỏ, anh vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ hái một viên đậu, đặt trong lòng bàn tay.
Đậu đỏ tương tư, tràn đầy đều là tình yêu anh không cách nào nói ra khỏi miệng.
Anh đột nhiên nghĩ tới, đại hôn ngày ấy, cô vì anh mặc vào mũ phượng khăn vai, anh dùng hỉ xứng vén lên khăn đội đầu của cô, dưới ánh nến chập chòn, gương mặt ấy tuyệt sắc tựa thủy.
Anh vẫn cho rằng đó là thật.
Anh cảm thấy, cô đã là vợ anh.
– trời sinh đã là kẻ si tình, trọn đời không biết yêu, nay người yêu thương nhất, há có thể chết yên?
Lục Tử Tiễn nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, số mệnh không đảo ngược, nhân sinh đã viên mãn, trèo non lội suối không gặp được, mệnh như khói mây ¬ dạt trôi trên biên cả vô tận. Cuộc đời này, chỉ vì cô mà đến!
*Cây đậu đỏ còn có tên gọi khác trong tiếng Trung là “Cây tương tu”.
Lục Tử Tiễn chết rồi.
Lúc Tiểu Lục Thần Dịch phát hiện ra anh, anh đã ngã xuống trong bụi đậu đỏ, trên người anh là áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen, dáng vẻ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa như lúc ban đầu, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đã thay đổi, thế nhưng Lục Tử Tiễn chưa từng thay đổi, anh loáng thoáng vẫn là nhị công tử quan nắp mãn kinh hoa năm đó của Lục gia, hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ như sinh ra vì y thuật.
Anh đi rất bình thản, khóe môi ôm lấy một nụ cười như có như không.
Tiểu Lục Thần Dịch phát hiện ngón tay › anh cong lại, trong lòng bàn tay năm một vật, mở ra xem, là một hạt… đậu đỏ.
Dựa theo ý niệm của Lục Tử Tiễn lúc còn sống, Tiểu Lục Thần Dịch lo liệu một hồi tang lễ đơn giản, không thông tri bất luận kẻ nào.
Thời Hi Ngọc tới.
Thời Hi Ngọc lẳng lặng đứng lặng trước mộ bia, đêm hôm đó anh nói với cô – Đường anh đi qua, không hy vọng cô sẽ đi lại, khi đó cô liền buông tay rồi.
Cô biết cuối cùng cả đời mình cũng sẽ không trở thành nữ chính trong chuyện xưa của anh, người đàn ông sạch sẽ như Vậy, xe ngựa, điện tín đều chậm”, tương tư cũng chỉ trao cho một mình cô ây.
* Ngày tháng năm xưa trôi chậm, xe ngựa, điện tín đều chậm, thế nên một đời chỉ đủ để yêu một người.
Thời Hi Ngọc đỏ cả vành mắt, cô nhìn Tiểu Lục Thần Dịch bên người: “Chú cậu giao hoàng quyền chí tôn cho cậu, nhưng, cậu bây giờ tuổi còn nhỏ quá, có muốn sắp xếp trọng thần phụ trợ không?”
Tiểu Lục Thần Dịch nhìn Lục Tử Tiễn trên mộ bia, trong thanh âm non nót lộ ra mấy phần đạm mạc: “Không cần, cô chỉ cần biết, sau này tôi sẽ làm theo ý của chú út, để Thời gia hưởng hết vinh hoa phú quý thế nhưng, có vài thứ các cô đừng nên đụng vào, hoàng quyền chính là một cái quan tài, có thể mai š táng rât nhiêu người.”
Hô hấp Thời Hi Ngọc bị kiềm hãm, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn đứa bé bên người này, cậu chỉ mới bón tuổi, đã có thể nói ra lời này.
Thời Hi Ngọc trong xương lộ ra kính nễ và sợ hãi, trực giác của cô cho biết đứa bé này sau khi lớn lên, không phải vô tình đến đáng sợ, chính là thâm tình đến đáng sợ.
“Chủ tử, chúng ta trở về thôi.” Lúc này Ngũ Vũ cung kính nói.
Tiểu Lục Thần Dịch thu hồi ánh mắt, mang theo Ngũ Vũ rời đi.
Thời Hi Ngọc mở ra lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay của cô đã toát 3 : : một lớp mô hôi mỏng, cô biêt một vị đê vương đã sắp trưởng thành, mười năm hai mươi năm sau, hô mưa gọi gió, không gì làm không được.
Lan Lâu Cổ Quốc.
Bình luận facebook