Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1574
:
*A”, Cố quản gia hét thảm một tiếng, ông ta cảm giác tay mình sắp bị người đàn ông này đạp gãy.
“Thiếu gia, tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”
Có quản gia liên thanh xin tha, ông ta theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong của người đàn ông nhìn lên, nét mặt người đàn ông thủy chung treo ý cười rất nhạt, trong nụ cười ưu nhã lộ ra vẻ thờ ơ, thế nhưng khiến người ta nhìn mà sợ run lên.
“Ông sai rồi, ông sai chỗ nào? Nhiều năm như vậy, ông tìm cho bó tôi bao nhiêu tình nhân, cái này tôi không quan tâm, thế nhưng ông lại đánh chủ ý tới trên đầu Linh Linh, bắt nạt cô ấy! Ai cho ông cái gan ấy, hả?”
“Thiếu gia, tôi…”
Có Dạ Cần khẽ cúi người: “Nếu biết năm cô ấy 18 tuổi lên giường tôi, vậy ông nên biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi là người mà tên cầu nô tài như ông có thể nhục nhã?”
Có quản gia đau gào khóc thảm thiết, ông ta nhanh chóng nhìn về phía Cố Hiên: “Lão gia, cứu tôi, cầu ngài cứu tôi”
Sắc mặt Cố Hiền đã xấu xí đến cực hạn, cái gọi là đánh chó phải dòm mặt chủ, Có Dạ Cần ở ngay trước mặt gã động thủ với Cố quản gia, kỳ thực chính là để cho gã nhìn.
Lời kia, cũng là nói cho gã nghe.
Bởi vì gã cũng dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anhI “Xắc xược!” Cố Hiền tiện tay cầm lên gạt tàn thuốc trên bàn uống trà cái, hung hăng đập trúng trên đầu Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần không tránh, lấy thân thủ của anh nhất định có thể tránh thoát, thế nhưng gạt tàn thuốc rơi xuống giữa ót của anh, vang lên một tiếng, gạt tàn thuốc rơi trên thảm, một dòng máu nóng xông ra.
“Chủ tịch!” Chu Khải kêu một tiếng, nhanh chóng tiền lên, anh ta lấy ra hòm thuốc, thay Có Dạ Cần xử lý vết thương.
Có quản gia đã ngất đi, năm ngón tay phải của ông ta đã bị đạp gãy, tay đã phế đi.
Hai người bảo vệ tiến lên, kéo Có quản gia xuông.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt đè nén, Chu Khải đơn giản xử lý vết thương một chút, đã bị Cố Dạ Cần vẫy lui.
Cố Dạ Cần lười biếng dựa vào trên ghê sa lon, rút một điêu thuôc ra, sau đó nhíu lại mày kiêm cúi đâu châm lửa.
Hít một hơi thuốc, sau đó phun ra.
Có Hiền làm con trai mình bị thương, lại không có chút đau lòng cùng hổ thẹn nào, gã hừ lạnh một tiếng: “Có Dạ Cần, mày thực sự là cứng cánh rồi, ngay cả thằng bố là tao mày cũng không đề trong mắt, vì một con Diệp Linh, mày muốn động đên bô mình?”
“Bố?” Có Dạ Cần phả ra làn khói, cúi đầu bật cười một tiếng: “Vậy lúc ông muốn động vào Diệp Linh, có nghĩ tới người người phụ nữ này là người phụ nữ của con trai ông hay không?
Bó, tại sao ông muốn chạm vào cô ấy, mấy ngày trước tôi đã cảnh cáo ông, là tôi chưa nói rõ với ông, hay là lỗ tai ông bị điếc?”
Cố Hiền tái nhợt mặt, nhưng gã nhanh chóng ổn định mình: “Mày là con tao, tất cả những gì mày có bây giờ đều là Cố gia cho mày, Diệp Linh cũng thế!”
“Tất cả những gì mày và Diệp Linh có đều là tao ban cho, ở trước mặt tao, chúng mày có tư cách gì nói không được?” Có Hiền tức giận nói.
Có Dạ Cần thờ ơ hút thuốc: “Bó, ông mang Linh Linh về nhà nuôi, lại bị tôi nhanh chân đoạt trước, trong lòng ông có phải cảm thấy rất bát bình hay không?”
Nói rồi Cố Dạ Cần ưu nhã vắt chéo đôi chân dài: “Thật ra mấy năm nay ông ở bên ngoài chơi thế nào cũng được, tôi mặc kệ ông, tôi nhớ lúc tôi còn rất nhỏ đi qua phòng làm việc của ông, lúc đó tôi đầy cửa ra, liền nghe được tiếng thở dốc của ông và thư ký ông, hai người đang vật nhau ở trên ghế salon.”
“Bản tính của ông chính là như vậy, chẳng có gì tốt lành, thế nhưng Diệp Linh, ông không thể động vào, đến tột cùng tôi phải nói bao nhiêu lần ông mới có thể hiểu?”
*A”, Cố quản gia hét thảm một tiếng, ông ta cảm giác tay mình sắp bị người đàn ông này đạp gãy.
“Thiếu gia, tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”
Có quản gia liên thanh xin tha, ông ta theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong của người đàn ông nhìn lên, nét mặt người đàn ông thủy chung treo ý cười rất nhạt, trong nụ cười ưu nhã lộ ra vẻ thờ ơ, thế nhưng khiến người ta nhìn mà sợ run lên.
“Ông sai rồi, ông sai chỗ nào? Nhiều năm như vậy, ông tìm cho bó tôi bao nhiêu tình nhân, cái này tôi không quan tâm, thế nhưng ông lại đánh chủ ý tới trên đầu Linh Linh, bắt nạt cô ấy! Ai cho ông cái gan ấy, hả?”
“Thiếu gia, tôi…”
Có Dạ Cần khẽ cúi người: “Nếu biết năm cô ấy 18 tuổi lên giường tôi, vậy ông nên biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi là người mà tên cầu nô tài như ông có thể nhục nhã?”
Có quản gia đau gào khóc thảm thiết, ông ta nhanh chóng nhìn về phía Cố Hiên: “Lão gia, cứu tôi, cầu ngài cứu tôi”
Sắc mặt Cố Hiền đã xấu xí đến cực hạn, cái gọi là đánh chó phải dòm mặt chủ, Có Dạ Cần ở ngay trước mặt gã động thủ với Cố quản gia, kỳ thực chính là để cho gã nhìn.
Lời kia, cũng là nói cho gã nghe.
Bởi vì gã cũng dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anhI “Xắc xược!” Cố Hiền tiện tay cầm lên gạt tàn thuốc trên bàn uống trà cái, hung hăng đập trúng trên đầu Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần không tránh, lấy thân thủ của anh nhất định có thể tránh thoát, thế nhưng gạt tàn thuốc rơi xuống giữa ót của anh, vang lên một tiếng, gạt tàn thuốc rơi trên thảm, một dòng máu nóng xông ra.
“Chủ tịch!” Chu Khải kêu một tiếng, nhanh chóng tiền lên, anh ta lấy ra hòm thuốc, thay Có Dạ Cần xử lý vết thương.
Có quản gia đã ngất đi, năm ngón tay phải của ông ta đã bị đạp gãy, tay đã phế đi.
Hai người bảo vệ tiến lên, kéo Có quản gia xuông.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt đè nén, Chu Khải đơn giản xử lý vết thương một chút, đã bị Cố Dạ Cần vẫy lui.
Cố Dạ Cần lười biếng dựa vào trên ghê sa lon, rút một điêu thuôc ra, sau đó nhíu lại mày kiêm cúi đâu châm lửa.
Hít một hơi thuốc, sau đó phun ra.
Có Hiền làm con trai mình bị thương, lại không có chút đau lòng cùng hổ thẹn nào, gã hừ lạnh một tiếng: “Có Dạ Cần, mày thực sự là cứng cánh rồi, ngay cả thằng bố là tao mày cũng không đề trong mắt, vì một con Diệp Linh, mày muốn động đên bô mình?”
“Bố?” Có Dạ Cần phả ra làn khói, cúi đầu bật cười một tiếng: “Vậy lúc ông muốn động vào Diệp Linh, có nghĩ tới người người phụ nữ này là người phụ nữ của con trai ông hay không?
Bó, tại sao ông muốn chạm vào cô ấy, mấy ngày trước tôi đã cảnh cáo ông, là tôi chưa nói rõ với ông, hay là lỗ tai ông bị điếc?”
Cố Hiền tái nhợt mặt, nhưng gã nhanh chóng ổn định mình: “Mày là con tao, tất cả những gì mày có bây giờ đều là Cố gia cho mày, Diệp Linh cũng thế!”
“Tất cả những gì mày và Diệp Linh có đều là tao ban cho, ở trước mặt tao, chúng mày có tư cách gì nói không được?” Có Hiền tức giận nói.
Có Dạ Cần thờ ơ hút thuốc: “Bó, ông mang Linh Linh về nhà nuôi, lại bị tôi nhanh chân đoạt trước, trong lòng ông có phải cảm thấy rất bát bình hay không?”
Nói rồi Cố Dạ Cần ưu nhã vắt chéo đôi chân dài: “Thật ra mấy năm nay ông ở bên ngoài chơi thế nào cũng được, tôi mặc kệ ông, tôi nhớ lúc tôi còn rất nhỏ đi qua phòng làm việc của ông, lúc đó tôi đầy cửa ra, liền nghe được tiếng thở dốc của ông và thư ký ông, hai người đang vật nhau ở trên ghế salon.”
“Bản tính của ông chính là như vậy, chẳng có gì tốt lành, thế nhưng Diệp Linh, ông không thể động vào, đến tột cùng tôi phải nói bao nhiêu lần ông mới có thể hiểu?”
Bình luận facebook