Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1494
Chương 1494:
Trong phòng.
Liễu Anh Lạc nghe được rõ rõ ràng ràng âm thanh ở bên ngoài, Lý Ngọc này đã không thể chờ đợi.
*A,” Lúc này Lý Ngọc kêu một tiếng: “Lục tổng, anh bóp đau người ta quá.”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng giơ tay lên, che kín lỗ tai mình, bà không nghe.
Mặc kệ ông và Lý Ngọc bây giờ đang làm cái gì.
*“A…” Phía ngoài Lý Ngọc lại kêu một tiếng, vui mừng lại hưng phần: “Lục tổng, anh dẫn em đến đâu thế ạ?”
Lục Tư Tước mang Lý Ngọc đi, rất kích động.
Rất nhanh, bên tai Liễu Anh Lạc liền an tĩnh.
Bà chậm rãi đưa tay xuống, bên ngoài không chút thanh âm.
Ông đi rồi.
Ông mang theo Lý Ngọc đi rồi.
Đau quá.
Tim quặn đau.
Viền mắt nóng lên, từng hạt nước mắt lớn đập xuống.
Lập tức, bà khóc không thành tiếng.
Trong căn phòng yên tĩnh đều quanh quản tiếng khóc ẳn nhẫn của bà, bi thương như vậy.
Không biết vì sao lại khóc?
Chỉ là rất muốn khóc.
“Khóc cái gì?”
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn từ tính.
Liễu Anh Lạc thốt nhiên ngước mắt, phía trước đứng nghiêm một bóng người cao ngắt, trong nháy mắt, bà tiến vào rồi đáy mắt nóng bỏng mà thương yêu của ông.
Lục Tư Tước tới.
Ông không mang theo Lý Ngọc rời đi, ông quay lại.
“Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ giống như trước đây, anh gõ cửa, em không ra, vậy anh sẽ tự mình mở cửa đi vào.”
Trước đây cũng như vậy, ông làm bà tức giận, bà nhốt ông ở ngoài cửa, lúc đầu ông sẽ rất có kiên nhẫn gõ cửa, đợi đến khi kiên nhẫn mát hét, ông liền trực tiếp đi vào.
Ông luôn luôn có cách để vào.
Loại chuyện cạy cửa này, ông đặc biệt có kinh nghiệm.
Liễu Anh Lạc nhếch đôi môi đỏ mọng, chợt nín khóc mà cười.
Sương mù ban nãy bỗng chốc cuốn sạch, được ông làm Vui VẺ.
Lục Tư Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay đường nét rõ ràng nhắc mặt bà lên: “Nói cho anh biết, vừa rồi khóc cái gì?”
Liễu Anh Lạc sờ sờ tim của mình: “Đau lòng.”
Trong phòng.
Liễu Anh Lạc nghe được rõ rõ ràng ràng âm thanh ở bên ngoài, Lý Ngọc này đã không thể chờ đợi.
*A,” Lúc này Lý Ngọc kêu một tiếng: “Lục tổng, anh bóp đau người ta quá.”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng giơ tay lên, che kín lỗ tai mình, bà không nghe.
Mặc kệ ông và Lý Ngọc bây giờ đang làm cái gì.
*“A…” Phía ngoài Lý Ngọc lại kêu một tiếng, vui mừng lại hưng phần: “Lục tổng, anh dẫn em đến đâu thế ạ?”
Lục Tư Tước mang Lý Ngọc đi, rất kích động.
Rất nhanh, bên tai Liễu Anh Lạc liền an tĩnh.
Bà chậm rãi đưa tay xuống, bên ngoài không chút thanh âm.
Ông đi rồi.
Ông mang theo Lý Ngọc đi rồi.
Đau quá.
Tim quặn đau.
Viền mắt nóng lên, từng hạt nước mắt lớn đập xuống.
Lập tức, bà khóc không thành tiếng.
Trong căn phòng yên tĩnh đều quanh quản tiếng khóc ẳn nhẫn của bà, bi thương như vậy.
Không biết vì sao lại khóc?
Chỉ là rất muốn khóc.
“Khóc cái gì?”
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn từ tính.
Liễu Anh Lạc thốt nhiên ngước mắt, phía trước đứng nghiêm một bóng người cao ngắt, trong nháy mắt, bà tiến vào rồi đáy mắt nóng bỏng mà thương yêu của ông.
Lục Tư Tước tới.
Ông không mang theo Lý Ngọc rời đi, ông quay lại.
“Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ giống như trước đây, anh gõ cửa, em không ra, vậy anh sẽ tự mình mở cửa đi vào.”
Trước đây cũng như vậy, ông làm bà tức giận, bà nhốt ông ở ngoài cửa, lúc đầu ông sẽ rất có kiên nhẫn gõ cửa, đợi đến khi kiên nhẫn mát hét, ông liền trực tiếp đi vào.
Ông luôn luôn có cách để vào.
Loại chuyện cạy cửa này, ông đặc biệt có kinh nghiệm.
Liễu Anh Lạc nhếch đôi môi đỏ mọng, chợt nín khóc mà cười.
Sương mù ban nãy bỗng chốc cuốn sạch, được ông làm Vui VẺ.
Lục Tư Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay đường nét rõ ràng nhắc mặt bà lên: “Nói cho anh biết, vừa rồi khóc cái gì?”
Liễu Anh Lạc sờ sờ tim của mình: “Đau lòng.”
Bình luận facebook