Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307-314
Chương 307: Giao Y Điển Ra Đây
Trong phòng livestream bên cạnh, Hạ Nghiên Nghiên
nhìn điện thoại mà thấy mắt mình như muốn rớt ra, ị
vả bôm bốp vào mặt, Hạ Tịch Quán Loan bảo cô ta trả
lại 120 triệu kia, Lục Hàn Đình liền lập tức gửi văn
kiện luật sư?
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải trả lại 120 triệu.
Đã ăn hết vào bụng rồi, giờ muốn cô ta nôn hết ra
sao?
120 triệu kia chừng như đã tiêu gần hết, cô ta biết
dùng gì để trả lại 120 triệu đây?
Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy mình như rơi từ thiên
đường xuống địa ngục, cô ta bắm móng tay vào tay
cũng không hề cảm thấy đau đớn, cô ta trăm lần cũng
không ngờ đến buổi livestream này sẽ trực tiếp tát vào
mặt cô ta, mà Hạ Tịch Quán có thể kiêu ngạo đến tận
trời, Lục Hàn Đình lại cưng chiều cô như vậy.
“Chị Nghiên Nghiên, chuyện này… chuyện gì đang
xảy ra vậy?” Hoắc Tuyền sững sờ, cô ta không kịp
phản ứng gì, cô nhìn Hạ Nghiên Nghiên bằng ánh mắt
kỳ quái và bát lực.
Khuôn mặt của Hạ Nghiên Nghiên u ám, khá khó coi.
“Chị Nghiên Nghiên, mau nhìn này, Diệp Linh bên kia
đã vượt qua chúng ta trong buổi livestream rồi, số
người trong phòng livestream của chúng ta đã giảm
mạnh, mọi người đều chạy đến phòng livestream của
Diệp Linh!” Lúc này Hoắc Tuyền hét lên.
Hạ Nghiên Nghiên liếc qua, số lượng người trong
phòng livetream của họ bằng với số tiền được tặng,
chỉ bằng một số lẻ trong phòng Iivestream của Diệp
LinhI
Trong trận PK(*) này, cô ta đã bị Hạ Tịch Quán cho
một cú KO hoàn hảo.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Chấn Quốc vội
Vàng chạy tới.
Hạ Nghiên Nghiên đi ra ngoài, Hạ Chắn Quốc hoảng
Sợ nói: “Nghiên Nghiên, sao lại thế này, Quán Quán vì
sao lại đòi con 120 triệu đó? Bây giờ Lục tổng lại có ý
gì, 120 triệu đó bố đã tiêu hét rồi.”
“Bó, 120 triệu đó, sao bó tiêu hết được?”
Hạ Chấn Quốc cười mỉa: “Không phải lúc trước bố
muốn làm đầu tư sao, đầu tư không tốt, chẳng những
không kiếm được tiền, mà còn… tiền mắt tật mang…”
Hạ Nghiên Nghiên đang tâm tình không tốt nên càng
nhìn Hạ Chấn Quốc không vừa mắt, người bố này của
cô ta chả được tích sự gì, tiêu đến chả còn đồng nào:
“Bố, tập đoàn Lục thị đã gửi văn kiện luật sư cho con
để thu hồi 120 triệu này rồi, nếu con không thực hiện
sẽ chịu hậu quả pháp lý. ”
Hạ Chấn Quốc cả người hoảng loạn, không, ông ta
không hiểu được, vừa rồi ông ta đang chè chén rất vui
vẻ, được mọi người chào đón, Hạ Nghiên Nghiên cô
gái thiên tài, mắt thấy ngày lành đã đến rồi, sao lại đột
nhiên trong lúc đó gánh món nợ 120 triệu trên lưng
chứ?
120 triệu lúc đó nở mày nở mặt bao nhiêu, bây giờ
chính là mất mặt bấy nhiêu.
Kể từ khi Hạ Tịch Quán trở về, ông và cả Hạ gia cứ
như đi xe núi vậy, gập ghènh lên xuống như thé, tim
sớm muộn gì cũng phát bệnh.
“Bố gọi cho Quán Quán ngay, bố muốn xem con nhỏ
đó rốt cuộc có ý gì?” Hạ Chắn Quốc lấy điện thoại ra
gọi cho Hạ Tịch Quán.
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nói, và giọng nói trong
trẻo của Hạ Tịch Quán vang lên: “Alo, Hạ tổng, tìm tôi
có chuyện gì vậy?”
“Quán Quán, 120 triệu Lục tổng đưa cho Nghiên
Nghiên kia, tôi đã tiêu hết rồi, hiện tại không còn đồng
nào, cô đừng có làm loạn, mau bảo Lục tổng thu hồi
văn kiện luật sư lại, chúng ta là người một nhà, đừng
có làm náo chuyện lên như vậy, khó xem lắm.”
“Hạ tổng, ông không muốn náo chuyện cũng đúng,
quyền từ điển mẹ tôi giữ cho tôi đâu, giao ra đây!”
Chương 307: Giao Y Điển Ra Đây
Y điển?
Hạ Nghiên Nghiên sửng sốt, nhanh chóng giật lấy
điện thoại: “Quán Quán, cô đang nói cái gì vậy, cái gì
mà y điển?”
“Hạ Nghiên Nghiên, đừng diễn nữa. Vừa rồi Hạ tổng
trúng chiêu rồi, tôi còn ghi âm đây, cô muốn nghe
không?”
Chương 308: Tiền Không Thiếu, Thiếu Chính Là Link
Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng nhìn Hạ Chắn Quốc,
Hạ Chấn Quốc sững sờ: “Nghiên Nghiên, không
phải… không phải con đã nói với Quán Quán rồi sao?
Quán Quán nói con khai thật rồi nên bố mới nói…”
Hạ Nghiên Nghiên siết chặt điện thoại, tên đồng đội
heo này, ông ta trúng kế con ả Hạ Tịch Quán rồi!
“Hạ Nghiên Nghiên, hóa ra bao năm qua cô có quyển
y điển của mẹ tôi mới có vằng hào quang này nhỉ, nợ
của tôi, tôi mong cô trả lại từng thứ từng thú một cho
tôi. Hơn nữa tôi đã nói rồi, mấy năm nay cô nghĩ một
bước lên trời, căn bản không nhìn lại bản thân mình
nhỉ, y điển mẹ tôi trong tay cô không hề giá trị, y thuật
của cô cũng chẳng tiến thêm bước nào, còn về 120
triệu hoặc là chúng ta gặp nhau trên tòa án, hoặc là cô
đích thân giao y điển mẹ tôi cho tôi, tôi chờ cô!
Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Nghiên Nghiên tức giận đến mức đập điện thoại, y
điển này là bảo bối của cô ta, là gốc rễ dựng thân của
cô ta, tuyệt đối không thể trả lại cho Hạ Tịch Quán
được.
Nhưng mà, 120 triệu kia thì sao?
Hạ Nghiên Nghiên làm sao có thể ngờ được có ngày
mình sẽ bị 120 triệu này hại chết!
Bây giờ cô ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng
nan, hôm nay vốn là ngày trọng đại của cô ta, nhưng
Hạ Tịch Quán lại phá tung cả lên!
Trong phòng livestream, Diệp Linh nhìn Hạ Tịch Quán
nói: “Quán Quán, cậu cừ thật đấy, dùng 120 triệu để
ép Hạ Nghiên Nghiên giao y điển cho cậu, hai thứ kia
đều cắt vào da thịt cô ta, chắc là cô ta sắp phát điên
đến nơi rồi nhỉ?”
Hạ Tịch Quán cong môi: “Đối với hai con hồ ly này tớ
vẫn còn cách mà, tớ đã nói cô ta rất nhanh sẽ tự tay
giao lại y điển cho mẹ mình.”
Diệp Linh giơ ngón tay cái với Hạ Tịch Quán.
Lúc này, trợ lý mới nở nụ cười vui vẻ: “Số người trong
phòng Iivestream chúng ta cho bên Hoắc Tuyền ngửi
khói luôn rồi, Diệp mỹ nhân, kế tiếp cô nên lên rồi,
chúng ta phải bán hàng nữa.”
Chủ đề của buổi livestream này là bán hàng, nên Diệp
Linh lộ diện.
“Linh Linh, các cậu bán cái gì vậy?” Hạ Tịch Quán tò
mò hỏi.
Diệp Linh chỉ đống đồ trước mặt: “Cái gì cũng bán cả,
quần áo, bông tai, giày dép, túi xách còn có sữa lúc
nãy tó vừa cho cậu cũng bán luôn.”
Hạ Tịch Quán nhìn nhiều đồ như vậy ngạc nhiên nói:
“Nhiều đồ như vậy bán tới lúc nào mới xong?”
Diệp Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Không
biết người khác thế nào, còn tớ thì chắc rất nhanh
qÓS”
Hạ Tịch Quán giơ ngón tay cái lại với Diệp Linh, đây là
thế mạnh của Diệp Linh, tất cả những mẫu mới nhất
của các thương hiệu cao cấp quốc tế đều được trao
cho Diệp Linh. Cô cũng là đại sứ Trung Quốc cho
những tuần lễ thời trang đó ở Milan, ở sân bay mang
một bộ đồ tùy tiện bị chụp một bức đã cháy hàng, là
nữ vương hofsale chân chính.
Nếu không phải Cố Dạ Cần sát phong cô, Diệp Linh
sẽ không livestream bán hàng rồi, phòng livestream
này thật sự quá đáng với Diệp Linh rồi.
Rất nhanh Diệp Linh đã đi thay một bộ quần áo, bên
ngoài mặc một chiếc áo croptop hai dây màu trắng,
bên ngoài mang chiếc áo khoác dạ, rõ ràng bộ đồ chỉ
có mấy trăm tệ nhưng mặc trên người cô lại hệt như
hàng hiệu, có một loại cảm giác cao cấp không nói
nên lời.
Mái tóc nâu trà được buộc thấp bằng dây chun, để lộ
khuôn mặt tươi tắn đẹp bức người cùng với đôi mắt
hút hồn, Diệp Linh xuất hiện trước ống kính, nói xin
chào: “Chào các tiên nữ thân yêu, tớ đến rồi nè, để tớ
giới thiệu bộ quần áo tớ mặc cho các tiểu tiên nữ
trước đã nha… ”
Ngay lúc này, thanh bình luận bùng nổ.
“Wuli Linh Linh mỹ nhân cuối cùng cũng lên sân khấu
rồi!”
“Cần giới thiệu không, no, không cần đâu, mua!”
“Dáng người đẹp thật đó, tiền không thiếu, thiếu nhát
chính là link, cầu link”
“Quần áo Linh Linh mang cuối cùng tôi cũng có thể
mua được rồi, a…”
Chương 309: Cậu Không Chơi Thật Hả?
Lúc này, Hạ Tịch Quán nhìn thấy trợ lý thầm giơ OK
bên cạnh mình, quần áo trên người Diệp Linh một giây
đã hết sạch.
Tất cả đều đã bán hết.
Hạ Tịch Quán bán tín bán nghỉ: “Bán hết rồi à2″
Trợ lý của phòng livestream này cũng là lần đầu tiên
nhìn thấy thực lực của nữ vương Diệp Linh, cô ấy gật
đầu: “Đúng vậy, trong ba giây, liên kết đã được gỡ bỏ.”
Ôi trời ơi, trâu bò quá đấy!
Hạ Tịch Quán mắt lắp lánh nhìn Diệp Linh.
Bình luận ở livestream bùng nổ,
“A… Không cướp được.”
“Chậm tay mắt.”
“Linh Linh mỹ nhân, hoa tai cô đeo đẹp quá, xin link.”
“Tôi muốn link túi với giày.”
Toàn bộ quần áo trên người Diệp Linh đều bị cư dân
mạng đào bới, trợ lý chỉ cần đưa đường link vào là
nháy mắt đã cháy hàng.
Diệp Linh cũng không thử đi thử lại, dù sao cũng
không thử được nhiều quần áo như vậy, nhưng cô
vươn tay một chút lật qua quần áo, phối đồ cho nhóm
tiểu tiên nữ dưới khu bình luận của mình.
“Tiểu tiên nữ muốn cùng bạn trai đi nghỉ mát có thể
tham khảo nè, bộ váy trễ vai màu đỏ này, váy lụa
mỏng sẽ càng tôn thêm nét đẹp nè, biến các tiểu tiên
nữ trở thành tiểu yêu tinh duy nhát.”
“Bộ này thích hợp cho tiểu tiên nữ tham dự hôn lễ của
bạn trai cũ, vẻ đẹp tươi trẻ áp đảo toàn bộ những
người có mặt ở đó, tiễn anh ta đi về suối vàng luôn.”
“Bộ Tiểu Bạch này mặc ở nơi làm việc rất thích hợp,
tôi là con mèo nhỏ, mong chiếu cố nhiều, đừng bắt nạt
tôi nhé.”
Diệp Linh có gu thẳm mỹ thời trang rất nhạy bén và gu
thảm mỹ cao cấp, đó cũng là lý do quan trọng để cô
trở thành con cưng của giới thời trang, những bộ quần
áo bình thường đó đều do chính tay cô phối, hoặc
ngẫu nhiên mặc một bộ quần áo nào đó, đều trở nên
đẹp đế và thời thượng khiến người ta không thể
không muốn chặt tay.
Nửa giờ sau, quần áo trong phòng livestream đã bán
hết sạch sẽ.
Diệp Linh ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, cô cầm lấy chai
sữa chua vừa nhấp một ngụm, toàn màn hình đều là
những bình luận than thở không giành kịp, có thể để
tôi cướp chai sữa chua được không?
Trợ lý thả link, khu bình luận liền loạn, sữa chua cũng
chưa kịp cướp vì chỉ mới 2 giây đã hết sạch!
Đáp lại, Diệp Linh nháy đôi mi tựa cánh lông quạt, đưa
hộp sữa chua vừa uống lên màn hình, mềm mại cười:
“Những tiểu tiên nữ không giành được, tớ tặng cho
mọi người bình này để uống nha.”
Khu bình luận: “A… chết mát thôi!”
“Diệp mỹ nhân ơi, tôi không phải tiểu tiên nữ, tôi là
tiểu ca caI”
Những người đến xem buổi livestream thường là các
cô gái, nhưng phòng Iivestream của Diệp Linh lại chen
chúc rất nhiều chàng trai lúc này “đùng” một tiếng, lại
có pháo hoa nỏ, kim chủ thổ hào mới lại thưởng một
khoản tiền lớn, còn nói: “Linh Linh tiên nữ, có thể nhìn
cô mặc tây trang không?”
Diệp Linh rất chuyên nghiệp, yêu cầu của kim chủ đại
nhân nhất định cô sẽ thỏa mãn: “Hình như tớ chưa
mặc tây trang bao giờ, mọi người chờ nhé, bây giờ tớ
thay quần áo, lát nữa sẽ mặc bộ cosplay hot nhát gần
đây cho mọi người xem.”
Hôm nay, Lục Hàn Đình đến khách sạn hẹn Có Dạ
Cần bàn bạc dự án hợp tác, trong ghé lô của giới nhà
giàu, Lục Hàn Đình ở đó dùng điện thoại di động.
Cố Dạ Cẩn tao nhã nhấp một ngụm trà, đôi mắt đen
láy đẹp trai rơi vào khuôn mặt tuấn tú như cười như
không của Lục Hàn Đình: “Bây giờ cậu còn đang dạo
chơi trong phòng livestream đó hả?”
Lục Hàn Đình nhướng mi đẹp trai liếc anh một cái:
“Cậu không chơi thật à? Diệp Linh đứng đầu
livestream rồi, lúc nãy có một kim chủ thổ hào tặng
quà cho cô ấy, bảo cô ấy mặc tây trang đó.”
Có Dạ Cần đặt tách trà trên tay xuống, trên khuôn mặt
tuấn tú không có một tia cảm xúc, nhưng cả người đã
lạnh đi vài phần.
Chương 310: Nói Em Yêu Anh
Lần trước trong ngày sinh nhật của anh, hai người tan rã trong không vui, anh yêu cầu chị Hoa dừng mọi công việc của cô lại, còn bảo chị nói với cô nghĩ thông thì tìm đến anh, nhưng cô vẫn không đến.
Cô không những không đến mà còn tự mình nghĩ cách đi quay livestream, buổi livestream của Diệp Linh rất nhỏ, không có ảnh hưởng gì, anh cũng thờ ơ, xem cô rời khỏi anh cô có thể làm được gì.
Cô lón lên dưới đôi cánh của anh, được anh cẩn thận che chở, bông hồng mỏng manh này chưa bao giờ chịu qua gió táp mưa sa.
Cô tiến vào làng giải trí cũng là anh mở đường, không chỉ có đoàn đội kim bài che chở cô, mà tài nguyên cao nhát cũng là chủ động dâng đến cửa.
Cố Dạ Cần cảm thấy mình đã chiều hư cô, cô còn dám làm trái ý anh, nếu không dạy cho cô một bài học thì cô sẽ không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng.
Vì vậy, Cố Dạ Cẩn đã không vào phòng livestream, anh không có hứng thú biết, anh chắc chắn Diệp Linh không thể làm được bát kỳ cử động gì.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người đại diện kim bài chị Hoa của Diệp Linh vội vàng bước vào, giống như có một chuyện quan trọng cần báo: “Cố thiếu.”
Cố Dạ Cần thản nhiên khẽ liếc Hoa Tỷ: “Chuyện gì?”
“Cố thiếu, anh hẳn đã nghe nói về buổi livestream của Linh Linh, livestream của Linh Linh đã đá buổi livestream Hạ Nghiên Nghiên xuống, lên thẳng topsearch, đồng thời buổi livestream của cô ấy cũng lập kỷ lục mới trong giới livestream.”
“Trong buổi livestream này, toàn bộ trang phục từ đầu đến chân của Linh Linh đều được bán hết sạch, có người còn bình luận hỏi Linh Linh thích tô son gì, đây không phải là sản phẩm Linh Linh cần bán, nhưng cô ấy thản nhiên nói vài câu, những cư dân mạng đó đã nhanh chóng đi vào đường link cây son kia, mấy giây đã cháy hàng.”
“Điện thoại của tôi vừa bị nổ tung, nhiều thương hiệu hạng nhát đã liên hệ với tôi đề nghị hợp tác với Linh Linh. Tất nhiên, tôi cũng nhận được những lời phàn nàn từ giới livestream, họ đều cầu xin Linh Linh đừng livestream nữa, trả lại bát cơm cho họ.”
Cố Dạ Cần trực tiếp câu đôi môi mỏng, anh chắc chắn cô sẽ không làm được gì, vậy mà cô lại nháo ra động tĩnh lớn đến như thế.
Có Dạ Cần nhanh chóng lấy điện thoại ra, trực tiếp bỏ qua ánh mắt cười nhạo của Lục Hàn Đình, click vào phòng livestream.
Diệp Linh đang chuẩn bị cho buổi trình diễn trang phục, buổi livestream đang phát nhạc, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc đuôi ngựa buộc thấp, có vài lọn tóc xoăn màu nâu trà quấn quanh chiếc cổ trắng noãn của cô. Cô theo điệu nhạc khẽ lắc mông, cô gái tỏa ra nét trong sáng tươi đẹp, mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước.
Vào lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, búi tóc đuôi ngựa xinh đẹp của Diệp Linh đột nhiên bung xõa ra, bộ váy công chúa màu hồng của cô đột nhiên biến thành một bộ đồ tây trang màu đen.
Cô gái thuần khiết mềm mại vừa nãy biến mắt, lúc đuôi mắt cô khẽ liếc sang, khóe mắt cao ngạo lạnh lùng mê người, còn lấy tay thắt lại cà vạt trên cổ mình.
Màn hình trong phòng Iivestream thực sự bùng nỗ, toàn là những bình luận: “Ngầu quá a… Linh Linh mặc tây trang đã trực tiếp giết chết tôi rồi, tôi chết chắc rồi!”
Đồng tử của Cố Dạ Cần co rút mạnh lại, vì sự kích thích do bộ đồ của Diệp Linh gây ra. Cô gái này khi rời xa anh vẫn rất dễ thương và mềm mại, trong hai năm qua, anh cũng nghĩ xem khi lớn lên cô sẽ trông như thế nào, nhưng không hề ngờ được cô lại trở thành dáng vẻ yêu nghiệt hại nước hại dân như thế này.
Chị Hoa đã theo Diệp Linh được hai năm, cô lại lần nữa bị nhan sắc của Diệp Linh làm hoảng sợ, đúng như bên ngoài nói, khuôn mặt của Diệp Linh sinh ra để dành cho làng giải trí.
Cố Dạ Cần xem buổi livestream, liếm môi mỏng, sau đó anh tiện tay thưởng cho buổi livestream một khoản tiền cực lớn, lúc pháo hoa nổ hoan nghênh anh là vị kim chủ đại nhân mới, anh để lại một câu: “Nói em yêu anh.”
Chương 311: Chướng Mắt Quá, Tắt Nó Đi
Trong phòng Iivestream, hai mắt trợ lý sáng lên: “Wow, Diệp mỹ nhân, siêu cấp kim chủ xuất hiện rồi, thưởng một khoản tiền thật lớn đó.”
Hạ Tịch Quán nhìn những con số không phía sau khoản tiền, cô không khỏi kinh ngạc, rất nhanh cô sửng sốt: “Vị siêu cấp kim chủ này nói gì thế, anh ta vậy mà bảo Linh Linh nói “nói em yêu anh” ư?”
Diệp Linh đã thay bộ tây trang ra, bây giò trên người cô mang chiếc áo phông trăng đơn giản sạch sẽ, đôi mắt sóng nước mềm mại đáng yêu của cô cũng thấy được câu của vị siêu cấp kim chủ này gửi câu “nói em yêu anh”.
“Diệp mỹ nhân, internet là như vậy đó, có rất nhiều người tinh thần không bình thường, đừng lo, tôi sẽ trả lại số tiền khổng lồ này cho anh ta qua hậu trường bây giờ!” Trợ lý rất đứng đắn nói.
Hàng mi như lông quạt của Diệp Linh khẽ run, sau đó cong đôi môi xinh đẹp lên: “Không cần phiền phức như vậy, siêu cấp kim chủ cũng không dễ gì gửi như vậy, tôi nói là được rồi, dù sao người ta cũng tiêu tiền mà.”
“Diệp mỹ nhân, cô thực sự muốn nói sao?” Trợ lý hỏi một cách không chắc chắn.
Diệp Linh nhìn vào màn hình, giọng mềm nhẹ, tay còn bắn tim nói: “Anh ơi, em yêu anh.”
Trong ghé lô sang trọng, câu “anh ơi em yêu anh” chính xác truyền đến màng nhĩ của Cố Dạ Cần, Có Dạ Cần lăn yết hầu, xương cốt đều tê rần.
Anh biết Diệp Linh ở trong phòng livestream đã đoán ra được là anh, cô cố ý nói câu này thật tốt, cố ý trêu chọc anh.
Cô gái của anh bây giờ lại hư như thế rồi.
Nhưng, sương mù trên lông mày của Cố Dạ Cẩn đã tản đi đôi chút, lộ ra chút ý cười, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt, sương mù mấy ngày nay bị cô dễ dàng xua tan như vậy.
Lúc này, khu bình luận livestream đã nỗ tung.
“Chết tiệt, cái dạng biến thái gì thế này, bảo Linh Linh nói yêu hắn?”
“Có tiền thì muốn làm gì cũng được à, mang đồng tiền dơ bản của mày mau mau cút đi!”
“Tiểu tiên nữ Linh Linh ơi, chúng em sẽ bảo vệ chị, người yêu chị rất nhiều, trực tiếp xem nhẹ tên biến thái kia đi!”
“Ting ting ting”, hộp thư riêng của Cố Dạ Cẩn cũng đầy, anh bắm mở ra, trong đó tràn ngập những lời mắng mỏ anh, đủ loại mắng anh biến thái, bảo anh tránh xa Diệp Linh.
Tâm trạng tốt vừa rồi của Cố Dạ Cần nhanh chóng chìm xuống, là thiếu gia của gia tộc lớn, từ nhỏ đã được cung phụng, cũng chưa từng bị nhiều người đuổi theo mắng là tên biến thái!
Lúc này “bốp” một tiếng, pháo hoa trong phòng truyền hình trực tiếp lại bùng nổ, kim chủ mới xuất hiện, trực tiếp tiễn anh – kim chủ cũ đi.
Kim chủ mới cũng gửi một khoản tiền lớn, nhắn lại:
“Diệp mỹ nhân, mặc váy cưới đi, chúng tôi chưa thấy cô mặc váy cưới bao giờ.”
Diệp Linh chuẩn bị thử váy cưới, cả gian livestream sôi sục, lượng khán giả xem livestream tăng vọt.
Có Dạ Cần cau hàng mày anh tuấn, cả người tràn ra mấy phần sương lạnh thấu xương, có phải chỉ cần cho cô tiền thì bảo cô làm gì cũng được?
Váy cưới là thứ có thể tùy tiện mặc sao, dáng vẻ cô mặc váy cưới sao có thể để người ta tùy tiện xem được chứ?
Có Dạ Cần thoát khỏi phòng livestream, trực tiếp gửi một tin nhắn cho thư ký riêng: “Phòng livestream của Diệp Linh chướng mắt quá, tắt nó đi.”
Diệp Linh đương nhiên cũng nhìn thấy yêu cầu mặc váy cưới, cô còn đang cân nhắc có nên mặc thử hay không, đột nhiên phòng livestream tối đen.
Trợ lý lập tức nhảy ra: “Bị gì vậy, màn hình sao đột nhiên lại tối đen”
Chương 312: Hứ, Cái Đồ Sắc Quỷ Này!
Diệp Linh không cần nghĩ cũng biết người kia động tay động chân, cô đứng dậy: “Chắc là có trục trặc gì đó rồi, cũng trễ rồi, chúng ta két thúc thôi.”
Người trợ lý lại gật đầu lia lịa. Buỏi livestream hôm nay mang lại lợi nhuận khủng khiếp, lời của Diệp Linh đều là thánh chỉ : “Diệp mỹ nhân, vậy cô hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ để hậu trường tính toán lợi nhuận hôm nay, sau đó để kế toán gửi tiền đến tài khoản cô.
Diệp Linh rất hài lòng, cô chọn phòng livestream này cũng là vì thanh toán nhanh chóng: “Được rồi, vậy chúng tôi ở đây chờ.”
Có người mang đồ tráng miệng và trà sữa đến, Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoa bóp hai chân Diệp Linh, đấm bóp vai cô: “Linh Linh, cậu mệt rồi nhỉ, sao mà cậu có thể bán được nhiều đồ như thế chứ, tớ xem mà cũng ngây người theo luôn.”
Ngón tay trắng nõn mềm mại của Diệp Linh lấy chiếc váy ngắn hai dây màu trắng ra, nháy mắt nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, đây là thứ tớ để lại cho cậu.”
Hạ Tịch Quán nhìn thiết kế hai dây, vành tai trắng như tuyết đỏ bừng, xua xua hai tay nhỏ bé: “Đây là cái gì, tớ không cần!”
Diệp Linh bỏ chiếc váy trắng nhỏ vào trong túi rồi nhét cho Hạ Tịch Quán: “Lục tiên sinh sẽ thích.”
Lại là Lục tiên sinh sẽ thích …
Hạ Tịch Quán nghiêm túc thanh minh: “Sao có thể chứ, Lục tiên sinh không phải loại người như vậy!”
Diệp Linh dùng ánh mắt quyến rũ liếc Hạ Tịch Quán một cái, quỷ mới tin cậu.
Hạ Tịch Quán: “…”
“Ting” Một tiếng, WeChat của Hạ Tịch Quán vang chuông, là Lục Hàn Đình gửi đến: “Lục phu nhân, nên về nhà rồi, anh ở ngoài đợi em.”
“Là Lục tiên sinh gửi tin à, Quán Quán, cậu về nhà với Lục tiên sinh trước đi, tớ có lái xe đến, lát nữa tự mình lái xe về được rồi.” Diệp Linh nói.
Hạ Tịch Quán muốn đợi Diệp Linh cùng về, nhưng sau khi nghe Diệp Linh nói, cô gật đầu: “Linh Linh, vậy tớ
về trước.”
“Về đi, bye bye.” Diệp Linh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
Hạ Tịch Quán bước ra khỏi cửa khách sạn, kiếng chân nhìn quanh tìm bóng dáng của Lục Hàn Đình.
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Lục phu nhân, anh ở đây.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhìn lại, thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình lọt vào tầm mắt cô, anh dịu dàng nhìn cô, đôi môi gợi cảm cong lên nở nụ cười nhẹ.
“Lục tiên sinh.” Hạ Tịch Quán chạy đến nhảy vào vòng tay anh, cô bé đáng yêu của anh đến rồi đây.
Lục Hàn Đình ôm vòng eo mảnh khảnh ôm cô vào lòng: “Trong túi có gì vậy?”
“Quần áo mà Linh Linh tặng em…” Hạ Tịch Quán né tránh, hơi đỏ mặt.
“Quần áo gì? Để anh xem.”
Hạ Tịch Quán không muốn cho anh thấy, cô muốn giấu cái túi sau lưng, nhưng tốc độ Lục Hàn Đình quá nhanh, cánh tay thon dài của anh vươn tới, bàn tay to của anh bắt được chiếc váy trắng muốt mềm như tơ.
Mày kiếm khẽ nhướng, Lục Hàn Đình liếc cô một cái:
“Lục phu nhân, đêm nay mặc cho anh xem.”
Hứ, cái đồ sắc quỷ này!
Hạ Tịch Quán đỏ bừng mặt, ném chiếc túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của anh.
Diệp Linh vẫn đang ở trong phòng livestream, lúc này, trợ lý vội vàng chạy tới: “Diệp mỹ nhân, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện, có người báo cho chúng tôi biết chúng tôi tham gia giao dịch tiền mặt bất hợp pháp ở đây. Hiện tại các tài khoản phụ của chúng tôi đều đã bị khóa, không lấy được đồng nào mà còn phải hợp tác thanh tral”
Cái gì?
Đồng tử Diệp Linh co rút lại, cô suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra bám số của Có Dạ Cần.
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên lần nữa, bên kia đầu dây không vội vàng nhấc máy Diệp Linh đi thẳng vào chủ đề: “Có phải anh động tay động chân không?”
Giọng nói trầm thấp của Cố Dạ Cần lạnh nhạt truyền đến: “Bây giờ anh mới trở về căn hộ, Linh Linh, đến tÌm anh.”
Chương 313: Em Hầu Hạ Kim Chủ Đại Nhân Như Vậy À
Diệp Linh vừa định nói chuyện, nhưng ‘tít tít” hai tiếng, Có Dạ Cần ở đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
“Diệp mỹ nhân, rốt cuộc là sao vậy? Ai ở sau lưng động tay động chân vậy?” Người trợ lý lo lắng hỏi.
Diệp Linh cất điện thoại vào túi đứng dậy: “Người này mấy người không thể trêu vào đâu, đừng lo, tôi sẽ xử lý tốt.”
Nói xong Diệp Linh liền rời đi.
Diệp Linh lái xe đến biệt thự Tây Giang Nguyệt, cô bắm chuông.
Rất nhanh, cánh cửa căn hộ mở ra, thân hình cao to như ngọc của Có Dạ Cần hiện ra trong tầm mắt.
Về đến nhà, anh cởi áo khoác ba đờ xuy bên ngoài ra, lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh đen cổ chữ V, bên dưới là chiếc quần âu màu đen, khuôn mặt tuấn tú như được họa sĩ phác thảo nên , khí chất nhã nhặn, giơ tay nhắc chân đều tỏa ra hơi thở cắm dục lạnh lùng.
“Đến rồi? Đúng lúc anh đang nấu cơm, rửa tay đi rồi ăn cơm chung.” Cố Dạ Cần quay lại nhà bếp.
Diệp Linh thay giày ở hành lang rồi bước vào bếp, Cố Dạ Cần rũ mắt xuống nấu ăn, người ta thường nói đàn ông biết nấu ăn là đẹp trai nhất, anh làm món mì spaghetti nắm với hai miếng bít tết, màu sắc và hương thơm đều vô cùng tuyệt.
Nhưng mà, Diệp Linh không muốn ăn.
“Có Dạ Cần, tôi đến rồi, anh không phải muốn tôi đến ngủ với anh sao? Chúc mừng, anh thắng rồi, bây giờ đừng nói đến chuyện ăn uống nữa, nhanh lên đi, nửa tiếng một giờ có đủ không, tôi còn phải về nữa!”
Trên khuôn mặt tuấn tú Cố Dạ Cẩn không có bắt kỳ cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái: “Hiện tại anh không muốn, ăn trước đi đã.”
Ngữ khí bá đạo, không cho phép cãi lại Diệp Linh tiến lên tắt lửa: “Thật sự không muốn?”
Đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của cô chạm vào móc khóa trên thắt lưng da màu đen của anh, dùng sức kéo thật mạnh.
Cơ thể thon dài của Cố Dạ Cần thuận thế nghiêng về phía trước, Diệp Linh nhanh chóng kiễng chân lên, đôi môi tinh xảo phủ lên đôi môi mỏng manh đỏ tươi của anh: “Bây giờ thì sao?”
Có Dạ Cần lăn yết hầu, đưa bàn tay to ôm lấy vòng eo như rắn nước của cô, trực tiếp đặt cô gái nhỏ xinh lên tủ bếp, tìm đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên.
Diệp Linh không trồn, để anh hôn.
Cô mặc vô cùng đơn giản, một chiếc váy chữ T màu đen với phần cổ thắt nơ búp bê, không phải của hãng thời trang lớn nhưng cô mặc lại rất đẹp, néu ở trên người phụ nữ khác thì không thể nào so được, khiến người ta không thể rời mắt.
Diệp Linh trẻ trung đầy sức sống và quyến rũ là tài sản riêng mà nhiều nhóm đại lão quyền lực và giàu có muốn nâng niu, muốn chơi đùa nhắm nháp cô.
Cố Dạ Cần hôn lên mắt cô, khàn giọng hỏi: “Nếu hôm nay không phải anh mà là những người đàn ông khác, chỉ cần họ đưa tiền là em đều có thể cởi ư?”
Diệp Linh không nhắm mắt, cô lạnh lùng nhìn anh bằng đôi mắt đẹp, sau đó nhếch môi đỏ mọng lên thành một vòng cung mỉa mai: “Nếu không thì sao, mỗi bộ quần áo tôi cởi ra đều có giá, cởi càng nhiều càng đắt, khuôn mặt này của tôi, ánh mắt này, toàn thân này đều đã mua bảo hiểm cả rồi, rất đắt đó. Cố Dạ Cẩn, qua đêm một lần đã là tốt cho anh rồi, cứ hưởng thụ cho thật tốt vào, tốt nhất anh nên bảo đảm chắc bản thân vẫn có thể uy hiếp tôi, lao thẳng đến túm tôi trên tay, vẫn có tiền không bao giờ ngã ngựa, bằng không tôi nhất định sẽ bỏ chạy cùng người đàn ông khác, tôi sẽ có một kim chủ đại nhân mới.”
Đôi mắt đen kịt của Cố Dạ Cần đột nhiên đen đặc như mực, sâu không đáy, anh nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng mà nguy hiểm.
Một lúc sau, anh khẽ cong đôi môi mỏng: “Vậy em hầu hạ kim chủ đại nhân em như thế này hả, không nỡ há miệng ra thế sao?”
Chương 314: Cô Từng Mất Một Đứa Con
Biến thái!
Hôn môi đã muốn cô há miệng.
Diệp Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, có ý khiêu
khích, cô nghiền chặt răng, không chịu nghe lời.
Cố Dạ Cần hơi tức giận, dùng bàn tay to bóp chặt
khuôn mặt tươi tắn của cô ép cô mở miệng.
Diệp Linh là người không giỏi chịu đau nhất, Cố Dạ
Cần hiểu rõ điều này hơn ai hết, đóa hồng đỏ được
anh cưng chiều ngay cả uống thuốc cũng phải dỗ
dành rất lâu, khi bị bệnh phải tiêm thuốc cô cũng khóc
nhìn anh rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng
thương.
Cũng không biết từ khi nào tâm anh sinh ma chướng,
anh một bên cưng chiều cô, một bên lại tìm cách
muốn hủy hoại cô.
Diệp Linh quả nhiên bị đau, hàng mày dựng lên, thả
lỏng răng ra.
Cố Dạ Cẩn đạt được mong muốn của mình, anh
buông lỏng mặt cô, bàn tay to lớn của anh xuyên qua
mái tóc xoăn đặt sau đầu giữ chặt để hôn càng thêm
sâu.
Diệp Linh bị hôn đến không thở nổi, cô vẫn không
nhắm mắt, thấy được người đàn ông vừa nhướng
mày hôn. Một người đàn ông nhã nhặn thanh sạch
như thế một khi động lòng tình ý, anh sẽ hung dữ như
dã thú, hận như không thể nuốt sống cô.
Diệp Linh hung hăng cắn môi anh.
Máu tanh nhanh chóng lan ra trong miệng hai người.
Cố Dạ Cần lại không buông tha cô, một đường tấn
công, hai người ngươi tranh ta đoạt, ai cũng không
chịu lui bước, hôn mà cứ như đánh nhau.
Rất nhanh, Cố Dạ Cần ôm cô lên lầu, đá tung cửa
phòng, anh ném cô xuống chiếc giường êm ái.
Diệp Linh trở mình, dựa vào tường quay lưng về phía
anh.
Có Dạ Cần lên giường nằm bên cạnh cô, anh tiến đến
ôm cô, cố gắng ôm cô vào lòng, nhưng lúc này anh
cảm giác được, cơ thể cô bỗng hơi cứng lại, như một
tảng đá.
Cố Dạ Cần kiên nhẫn hôn lên mái tóc xoăn của cô,
phát hiện được cơ thể cô không chỉ không mềm mại
mà thậm chí còn cứng hơn.
Có Dạ Cần mím chặt đôi môi mỏng đỏ mọng, vô tình
cười khẩy nói: “Có ý gì hả, thật sự vô cảm sao, anh
nhớ rõ em lần đầu tiên chẳng phải thế này.”
Diệp Linh vùi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vào gối,
nhắm mắt lại: “Hiếm thật đấy, anh còn nhớ rõ lần đầu
tiên giữa chúng ta, lần kia kỹ thuật anh tệ vô cùng, làm
cho tôi rất khó chịu, thậm chí còn để lại bóng ma tâm
lý rất nặng cho tôi, mỗi khi anh tới gần tôi lại không
khống chế được cơ thể mình cách xa anh. Cố Dạ
Cần, xem đi, lúc anh tra tắn dày vò tôi, tôi cũng chán
ghét anh đến tận xương tủy!”
Ngũ quan tuấn mỹ của Cố Dạ Cẩn nháy mắt lặng
ngắt, cả người u ám đến nỗi có thể đổ mưa, cô thực
sự cười nhạo kỹ thuật anh kém cỏi sao?
Cơ thể trong lồng ngực không lừa được người, cô gái
trước kia trong mát chỉ có anh, thấy anh sẽ vui mừng,
hiện tại đối với anh chỉ còn lại chán ghét cùng bài xích.
Trong lòng trống rỗng, Cố Dạ Cần cảm thấy cô giống
như cánh diều bị anh kéo trong tay, chỉ cần anh không
để ý một chút, cô có thể giãy giụa thoát khỏi sự giam
cầm của anh rồi bay đi.
“Diệp Linh, chuyện này không ảnh hưởng đến anh,
cuối cùng em cũng là người chịu đau!” Anh duỗi tay
mở thắt lưng…
Diệp Linh toàn thân vẫn cứng đờ, cả người lạnh lẽo,
thật ra anh không biết và sẽ không bao giờ biết rằng
cô đã từng mắt một đứa con.
Buổi lễ trưởng thành 18 tuổi năm đó, cô một mình
xách va li rời khỏi Hải Thành, đi nơi khác thuê nhà,
sau đó không lâu sau phát hiện mình có thai.
Người chủ nhà đêm đó uống say đã lén mở cửa
phòng, bóp cổ đè cô xuống giường.
Khi đó, thân dưới cô máu chảy ồ ạt, máu phun ra
nhuộm đỏ cả ga giường, làm cho tên chủ nhà hoảng
sợ, hắn ta buông cô ra rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Trong phòng livestream bên cạnh, Hạ Nghiên Nghiên
nhìn điện thoại mà thấy mắt mình như muốn rớt ra, ị
vả bôm bốp vào mặt, Hạ Tịch Quán Loan bảo cô ta trả
lại 120 triệu kia, Lục Hàn Đình liền lập tức gửi văn
kiện luật sư?
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải trả lại 120 triệu.
Đã ăn hết vào bụng rồi, giờ muốn cô ta nôn hết ra
sao?
120 triệu kia chừng như đã tiêu gần hết, cô ta biết
dùng gì để trả lại 120 triệu đây?
Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy mình như rơi từ thiên
đường xuống địa ngục, cô ta bắm móng tay vào tay
cũng không hề cảm thấy đau đớn, cô ta trăm lần cũng
không ngờ đến buổi livestream này sẽ trực tiếp tát vào
mặt cô ta, mà Hạ Tịch Quán có thể kiêu ngạo đến tận
trời, Lục Hàn Đình lại cưng chiều cô như vậy.
“Chị Nghiên Nghiên, chuyện này… chuyện gì đang
xảy ra vậy?” Hoắc Tuyền sững sờ, cô ta không kịp
phản ứng gì, cô nhìn Hạ Nghiên Nghiên bằng ánh mắt
kỳ quái và bát lực.
Khuôn mặt của Hạ Nghiên Nghiên u ám, khá khó coi.
“Chị Nghiên Nghiên, mau nhìn này, Diệp Linh bên kia
đã vượt qua chúng ta trong buổi livestream rồi, số
người trong phòng livestream của chúng ta đã giảm
mạnh, mọi người đều chạy đến phòng livestream của
Diệp Linh!” Lúc này Hoắc Tuyền hét lên.
Hạ Nghiên Nghiên liếc qua, số lượng người trong
phòng livetream của họ bằng với số tiền được tặng,
chỉ bằng một số lẻ trong phòng Iivestream của Diệp
LinhI
Trong trận PK(*) này, cô ta đã bị Hạ Tịch Quán cho
một cú KO hoàn hảo.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Chấn Quốc vội
Vàng chạy tới.
Hạ Nghiên Nghiên đi ra ngoài, Hạ Chắn Quốc hoảng
Sợ nói: “Nghiên Nghiên, sao lại thế này, Quán Quán vì
sao lại đòi con 120 triệu đó? Bây giờ Lục tổng lại có ý
gì, 120 triệu đó bố đã tiêu hét rồi.”
“Bó, 120 triệu đó, sao bó tiêu hết được?”
Hạ Chấn Quốc cười mỉa: “Không phải lúc trước bố
muốn làm đầu tư sao, đầu tư không tốt, chẳng những
không kiếm được tiền, mà còn… tiền mắt tật mang…”
Hạ Nghiên Nghiên đang tâm tình không tốt nên càng
nhìn Hạ Chấn Quốc không vừa mắt, người bố này của
cô ta chả được tích sự gì, tiêu đến chả còn đồng nào:
“Bố, tập đoàn Lục thị đã gửi văn kiện luật sư cho con
để thu hồi 120 triệu này rồi, nếu con không thực hiện
sẽ chịu hậu quả pháp lý. ”
Hạ Chấn Quốc cả người hoảng loạn, không, ông ta
không hiểu được, vừa rồi ông ta đang chè chén rất vui
vẻ, được mọi người chào đón, Hạ Nghiên Nghiên cô
gái thiên tài, mắt thấy ngày lành đã đến rồi, sao lại đột
nhiên trong lúc đó gánh món nợ 120 triệu trên lưng
chứ?
120 triệu lúc đó nở mày nở mặt bao nhiêu, bây giờ
chính là mất mặt bấy nhiêu.
Kể từ khi Hạ Tịch Quán trở về, ông và cả Hạ gia cứ
như đi xe núi vậy, gập ghènh lên xuống như thé, tim
sớm muộn gì cũng phát bệnh.
“Bố gọi cho Quán Quán ngay, bố muốn xem con nhỏ
đó rốt cuộc có ý gì?” Hạ Chắn Quốc lấy điện thoại ra
gọi cho Hạ Tịch Quán.
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nói, và giọng nói trong
trẻo của Hạ Tịch Quán vang lên: “Alo, Hạ tổng, tìm tôi
có chuyện gì vậy?”
“Quán Quán, 120 triệu Lục tổng đưa cho Nghiên
Nghiên kia, tôi đã tiêu hết rồi, hiện tại không còn đồng
nào, cô đừng có làm loạn, mau bảo Lục tổng thu hồi
văn kiện luật sư lại, chúng ta là người một nhà, đừng
có làm náo chuyện lên như vậy, khó xem lắm.”
“Hạ tổng, ông không muốn náo chuyện cũng đúng,
quyền từ điển mẹ tôi giữ cho tôi đâu, giao ra đây!”
Chương 307: Giao Y Điển Ra Đây
Y điển?
Hạ Nghiên Nghiên sửng sốt, nhanh chóng giật lấy
điện thoại: “Quán Quán, cô đang nói cái gì vậy, cái gì
mà y điển?”
“Hạ Nghiên Nghiên, đừng diễn nữa. Vừa rồi Hạ tổng
trúng chiêu rồi, tôi còn ghi âm đây, cô muốn nghe
không?”
Chương 308: Tiền Không Thiếu, Thiếu Chính Là Link
Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng nhìn Hạ Chắn Quốc,
Hạ Chấn Quốc sững sờ: “Nghiên Nghiên, không
phải… không phải con đã nói với Quán Quán rồi sao?
Quán Quán nói con khai thật rồi nên bố mới nói…”
Hạ Nghiên Nghiên siết chặt điện thoại, tên đồng đội
heo này, ông ta trúng kế con ả Hạ Tịch Quán rồi!
“Hạ Nghiên Nghiên, hóa ra bao năm qua cô có quyển
y điển của mẹ tôi mới có vằng hào quang này nhỉ, nợ
của tôi, tôi mong cô trả lại từng thứ từng thú một cho
tôi. Hơn nữa tôi đã nói rồi, mấy năm nay cô nghĩ một
bước lên trời, căn bản không nhìn lại bản thân mình
nhỉ, y điển mẹ tôi trong tay cô không hề giá trị, y thuật
của cô cũng chẳng tiến thêm bước nào, còn về 120
triệu hoặc là chúng ta gặp nhau trên tòa án, hoặc là cô
đích thân giao y điển mẹ tôi cho tôi, tôi chờ cô!
Hạ Tịch Quán trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Nghiên Nghiên tức giận đến mức đập điện thoại, y
điển này là bảo bối của cô ta, là gốc rễ dựng thân của
cô ta, tuyệt đối không thể trả lại cho Hạ Tịch Quán
được.
Nhưng mà, 120 triệu kia thì sao?
Hạ Nghiên Nghiên làm sao có thể ngờ được có ngày
mình sẽ bị 120 triệu này hại chết!
Bây giờ cô ta đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng
nan, hôm nay vốn là ngày trọng đại của cô ta, nhưng
Hạ Tịch Quán lại phá tung cả lên!
Trong phòng livestream, Diệp Linh nhìn Hạ Tịch Quán
nói: “Quán Quán, cậu cừ thật đấy, dùng 120 triệu để
ép Hạ Nghiên Nghiên giao y điển cho cậu, hai thứ kia
đều cắt vào da thịt cô ta, chắc là cô ta sắp phát điên
đến nơi rồi nhỉ?”
Hạ Tịch Quán cong môi: “Đối với hai con hồ ly này tớ
vẫn còn cách mà, tớ đã nói cô ta rất nhanh sẽ tự tay
giao lại y điển cho mẹ mình.”
Diệp Linh giơ ngón tay cái với Hạ Tịch Quán.
Lúc này, trợ lý mới nở nụ cười vui vẻ: “Số người trong
phòng Iivestream chúng ta cho bên Hoắc Tuyền ngửi
khói luôn rồi, Diệp mỹ nhân, kế tiếp cô nên lên rồi,
chúng ta phải bán hàng nữa.”
Chủ đề của buổi livestream này là bán hàng, nên Diệp
Linh lộ diện.
“Linh Linh, các cậu bán cái gì vậy?” Hạ Tịch Quán tò
mò hỏi.
Diệp Linh chỉ đống đồ trước mặt: “Cái gì cũng bán cả,
quần áo, bông tai, giày dép, túi xách còn có sữa lúc
nãy tó vừa cho cậu cũng bán luôn.”
Hạ Tịch Quán nhìn nhiều đồ như vậy ngạc nhiên nói:
“Nhiều đồ như vậy bán tới lúc nào mới xong?”
Diệp Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Không
biết người khác thế nào, còn tớ thì chắc rất nhanh
qÓS”
Hạ Tịch Quán giơ ngón tay cái lại với Diệp Linh, đây là
thế mạnh của Diệp Linh, tất cả những mẫu mới nhất
của các thương hiệu cao cấp quốc tế đều được trao
cho Diệp Linh. Cô cũng là đại sứ Trung Quốc cho
những tuần lễ thời trang đó ở Milan, ở sân bay mang
một bộ đồ tùy tiện bị chụp một bức đã cháy hàng, là
nữ vương hofsale chân chính.
Nếu không phải Cố Dạ Cần sát phong cô, Diệp Linh
sẽ không livestream bán hàng rồi, phòng livestream
này thật sự quá đáng với Diệp Linh rồi.
Rất nhanh Diệp Linh đã đi thay một bộ quần áo, bên
ngoài mặc một chiếc áo croptop hai dây màu trắng,
bên ngoài mang chiếc áo khoác dạ, rõ ràng bộ đồ chỉ
có mấy trăm tệ nhưng mặc trên người cô lại hệt như
hàng hiệu, có một loại cảm giác cao cấp không nói
nên lời.
Mái tóc nâu trà được buộc thấp bằng dây chun, để lộ
khuôn mặt tươi tắn đẹp bức người cùng với đôi mắt
hút hồn, Diệp Linh xuất hiện trước ống kính, nói xin
chào: “Chào các tiên nữ thân yêu, tớ đến rồi nè, để tớ
giới thiệu bộ quần áo tớ mặc cho các tiểu tiên nữ
trước đã nha… ”
Ngay lúc này, thanh bình luận bùng nổ.
“Wuli Linh Linh mỹ nhân cuối cùng cũng lên sân khấu
rồi!”
“Cần giới thiệu không, no, không cần đâu, mua!”
“Dáng người đẹp thật đó, tiền không thiếu, thiếu nhát
chính là link, cầu link”
“Quần áo Linh Linh mang cuối cùng tôi cũng có thể
mua được rồi, a…”
Chương 309: Cậu Không Chơi Thật Hả?
Lúc này, Hạ Tịch Quán nhìn thấy trợ lý thầm giơ OK
bên cạnh mình, quần áo trên người Diệp Linh một giây
đã hết sạch.
Tất cả đều đã bán hết.
Hạ Tịch Quán bán tín bán nghỉ: “Bán hết rồi à2″
Trợ lý của phòng livestream này cũng là lần đầu tiên
nhìn thấy thực lực của nữ vương Diệp Linh, cô ấy gật
đầu: “Đúng vậy, trong ba giây, liên kết đã được gỡ bỏ.”
Ôi trời ơi, trâu bò quá đấy!
Hạ Tịch Quán mắt lắp lánh nhìn Diệp Linh.
Bình luận ở livestream bùng nổ,
“A… Không cướp được.”
“Chậm tay mắt.”
“Linh Linh mỹ nhân, hoa tai cô đeo đẹp quá, xin link.”
“Tôi muốn link túi với giày.”
Toàn bộ quần áo trên người Diệp Linh đều bị cư dân
mạng đào bới, trợ lý chỉ cần đưa đường link vào là
nháy mắt đã cháy hàng.
Diệp Linh cũng không thử đi thử lại, dù sao cũng
không thử được nhiều quần áo như vậy, nhưng cô
vươn tay một chút lật qua quần áo, phối đồ cho nhóm
tiểu tiên nữ dưới khu bình luận của mình.
“Tiểu tiên nữ muốn cùng bạn trai đi nghỉ mát có thể
tham khảo nè, bộ váy trễ vai màu đỏ này, váy lụa
mỏng sẽ càng tôn thêm nét đẹp nè, biến các tiểu tiên
nữ trở thành tiểu yêu tinh duy nhát.”
“Bộ này thích hợp cho tiểu tiên nữ tham dự hôn lễ của
bạn trai cũ, vẻ đẹp tươi trẻ áp đảo toàn bộ những
người có mặt ở đó, tiễn anh ta đi về suối vàng luôn.”
“Bộ Tiểu Bạch này mặc ở nơi làm việc rất thích hợp,
tôi là con mèo nhỏ, mong chiếu cố nhiều, đừng bắt nạt
tôi nhé.”
Diệp Linh có gu thẳm mỹ thời trang rất nhạy bén và gu
thảm mỹ cao cấp, đó cũng là lý do quan trọng để cô
trở thành con cưng của giới thời trang, những bộ quần
áo bình thường đó đều do chính tay cô phối, hoặc
ngẫu nhiên mặc một bộ quần áo nào đó, đều trở nên
đẹp đế và thời thượng khiến người ta không thể
không muốn chặt tay.
Nửa giờ sau, quần áo trong phòng livestream đã bán
hết sạch sẽ.
Diệp Linh ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, cô cầm lấy chai
sữa chua vừa nhấp một ngụm, toàn màn hình đều là
những bình luận than thở không giành kịp, có thể để
tôi cướp chai sữa chua được không?
Trợ lý thả link, khu bình luận liền loạn, sữa chua cũng
chưa kịp cướp vì chỉ mới 2 giây đã hết sạch!
Đáp lại, Diệp Linh nháy đôi mi tựa cánh lông quạt, đưa
hộp sữa chua vừa uống lên màn hình, mềm mại cười:
“Những tiểu tiên nữ không giành được, tớ tặng cho
mọi người bình này để uống nha.”
Khu bình luận: “A… chết mát thôi!”
“Diệp mỹ nhân ơi, tôi không phải tiểu tiên nữ, tôi là
tiểu ca caI”
Những người đến xem buổi livestream thường là các
cô gái, nhưng phòng Iivestream của Diệp Linh lại chen
chúc rất nhiều chàng trai lúc này “đùng” một tiếng, lại
có pháo hoa nỏ, kim chủ thổ hào mới lại thưởng một
khoản tiền lớn, còn nói: “Linh Linh tiên nữ, có thể nhìn
cô mặc tây trang không?”
Diệp Linh rất chuyên nghiệp, yêu cầu của kim chủ đại
nhân nhất định cô sẽ thỏa mãn: “Hình như tớ chưa
mặc tây trang bao giờ, mọi người chờ nhé, bây giờ tớ
thay quần áo, lát nữa sẽ mặc bộ cosplay hot nhát gần
đây cho mọi người xem.”
Hôm nay, Lục Hàn Đình đến khách sạn hẹn Có Dạ
Cần bàn bạc dự án hợp tác, trong ghé lô của giới nhà
giàu, Lục Hàn Đình ở đó dùng điện thoại di động.
Cố Dạ Cẩn tao nhã nhấp một ngụm trà, đôi mắt đen
láy đẹp trai rơi vào khuôn mặt tuấn tú như cười như
không của Lục Hàn Đình: “Bây giờ cậu còn đang dạo
chơi trong phòng livestream đó hả?”
Lục Hàn Đình nhướng mi đẹp trai liếc anh một cái:
“Cậu không chơi thật à? Diệp Linh đứng đầu
livestream rồi, lúc nãy có một kim chủ thổ hào tặng
quà cho cô ấy, bảo cô ấy mặc tây trang đó.”
Có Dạ Cần đặt tách trà trên tay xuống, trên khuôn mặt
tuấn tú không có một tia cảm xúc, nhưng cả người đã
lạnh đi vài phần.
Chương 310: Nói Em Yêu Anh
Lần trước trong ngày sinh nhật của anh, hai người tan rã trong không vui, anh yêu cầu chị Hoa dừng mọi công việc của cô lại, còn bảo chị nói với cô nghĩ thông thì tìm đến anh, nhưng cô vẫn không đến.
Cô không những không đến mà còn tự mình nghĩ cách đi quay livestream, buổi livestream của Diệp Linh rất nhỏ, không có ảnh hưởng gì, anh cũng thờ ơ, xem cô rời khỏi anh cô có thể làm được gì.
Cô lón lên dưới đôi cánh của anh, được anh cẩn thận che chở, bông hồng mỏng manh này chưa bao giờ chịu qua gió táp mưa sa.
Cô tiến vào làng giải trí cũng là anh mở đường, không chỉ có đoàn đội kim bài che chở cô, mà tài nguyên cao nhát cũng là chủ động dâng đến cửa.
Cố Dạ Cần cảm thấy mình đã chiều hư cô, cô còn dám làm trái ý anh, nếu không dạy cho cô một bài học thì cô sẽ không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng.
Vì vậy, Cố Dạ Cẩn đã không vào phòng livestream, anh không có hứng thú biết, anh chắc chắn Diệp Linh không thể làm được bát kỳ cử động gì.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người đại diện kim bài chị Hoa của Diệp Linh vội vàng bước vào, giống như có một chuyện quan trọng cần báo: “Cố thiếu.”
Cố Dạ Cần thản nhiên khẽ liếc Hoa Tỷ: “Chuyện gì?”
“Cố thiếu, anh hẳn đã nghe nói về buổi livestream của Linh Linh, livestream của Linh Linh đã đá buổi livestream Hạ Nghiên Nghiên xuống, lên thẳng topsearch, đồng thời buổi livestream của cô ấy cũng lập kỷ lục mới trong giới livestream.”
“Trong buổi livestream này, toàn bộ trang phục từ đầu đến chân của Linh Linh đều được bán hết sạch, có người còn bình luận hỏi Linh Linh thích tô son gì, đây không phải là sản phẩm Linh Linh cần bán, nhưng cô ấy thản nhiên nói vài câu, những cư dân mạng đó đã nhanh chóng đi vào đường link cây son kia, mấy giây đã cháy hàng.”
“Điện thoại của tôi vừa bị nổ tung, nhiều thương hiệu hạng nhát đã liên hệ với tôi đề nghị hợp tác với Linh Linh. Tất nhiên, tôi cũng nhận được những lời phàn nàn từ giới livestream, họ đều cầu xin Linh Linh đừng livestream nữa, trả lại bát cơm cho họ.”
Cố Dạ Cần trực tiếp câu đôi môi mỏng, anh chắc chắn cô sẽ không làm được gì, vậy mà cô lại nháo ra động tĩnh lớn đến như thế.
Có Dạ Cần nhanh chóng lấy điện thoại ra, trực tiếp bỏ qua ánh mắt cười nhạo của Lục Hàn Đình, click vào phòng livestream.
Diệp Linh đang chuẩn bị cho buổi trình diễn trang phục, buổi livestream đang phát nhạc, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc đuôi ngựa buộc thấp, có vài lọn tóc xoăn màu nâu trà quấn quanh chiếc cổ trắng noãn của cô. Cô theo điệu nhạc khẽ lắc mông, cô gái tỏa ra nét trong sáng tươi đẹp, mềm mại đến nỗi có thể vắt ra nước.
Vào lúc này, âm nhạc đột nhiên thay đổi, búi tóc đuôi ngựa xinh đẹp của Diệp Linh đột nhiên bung xõa ra, bộ váy công chúa màu hồng của cô đột nhiên biến thành một bộ đồ tây trang màu đen.
Cô gái thuần khiết mềm mại vừa nãy biến mắt, lúc đuôi mắt cô khẽ liếc sang, khóe mắt cao ngạo lạnh lùng mê người, còn lấy tay thắt lại cà vạt trên cổ mình.
Màn hình trong phòng Iivestream thực sự bùng nỗ, toàn là những bình luận: “Ngầu quá a… Linh Linh mặc tây trang đã trực tiếp giết chết tôi rồi, tôi chết chắc rồi!”
Đồng tử của Cố Dạ Cần co rút mạnh lại, vì sự kích thích do bộ đồ của Diệp Linh gây ra. Cô gái này khi rời xa anh vẫn rất dễ thương và mềm mại, trong hai năm qua, anh cũng nghĩ xem khi lớn lên cô sẽ trông như thế nào, nhưng không hề ngờ được cô lại trở thành dáng vẻ yêu nghiệt hại nước hại dân như thế này.
Chị Hoa đã theo Diệp Linh được hai năm, cô lại lần nữa bị nhan sắc của Diệp Linh làm hoảng sợ, đúng như bên ngoài nói, khuôn mặt của Diệp Linh sinh ra để dành cho làng giải trí.
Cố Dạ Cần xem buổi livestream, liếm môi mỏng, sau đó anh tiện tay thưởng cho buổi livestream một khoản tiền cực lớn, lúc pháo hoa nổ hoan nghênh anh là vị kim chủ đại nhân mới, anh để lại một câu: “Nói em yêu anh.”
Chương 311: Chướng Mắt Quá, Tắt Nó Đi
Trong phòng Iivestream, hai mắt trợ lý sáng lên: “Wow, Diệp mỹ nhân, siêu cấp kim chủ xuất hiện rồi, thưởng một khoản tiền thật lớn đó.”
Hạ Tịch Quán nhìn những con số không phía sau khoản tiền, cô không khỏi kinh ngạc, rất nhanh cô sửng sốt: “Vị siêu cấp kim chủ này nói gì thế, anh ta vậy mà bảo Linh Linh nói “nói em yêu anh” ư?”
Diệp Linh đã thay bộ tây trang ra, bây giò trên người cô mang chiếc áo phông trăng đơn giản sạch sẽ, đôi mắt sóng nước mềm mại đáng yêu của cô cũng thấy được câu của vị siêu cấp kim chủ này gửi câu “nói em yêu anh”.
“Diệp mỹ nhân, internet là như vậy đó, có rất nhiều người tinh thần không bình thường, đừng lo, tôi sẽ trả lại số tiền khổng lồ này cho anh ta qua hậu trường bây giờ!” Trợ lý rất đứng đắn nói.
Hàng mi như lông quạt của Diệp Linh khẽ run, sau đó cong đôi môi xinh đẹp lên: “Không cần phiền phức như vậy, siêu cấp kim chủ cũng không dễ gì gửi như vậy, tôi nói là được rồi, dù sao người ta cũng tiêu tiền mà.”
“Diệp mỹ nhân, cô thực sự muốn nói sao?” Trợ lý hỏi một cách không chắc chắn.
Diệp Linh nhìn vào màn hình, giọng mềm nhẹ, tay còn bắn tim nói: “Anh ơi, em yêu anh.”
Trong ghé lô sang trọng, câu “anh ơi em yêu anh” chính xác truyền đến màng nhĩ của Cố Dạ Cần, Có Dạ Cần lăn yết hầu, xương cốt đều tê rần.
Anh biết Diệp Linh ở trong phòng livestream đã đoán ra được là anh, cô cố ý nói câu này thật tốt, cố ý trêu chọc anh.
Cô gái của anh bây giờ lại hư như thế rồi.
Nhưng, sương mù trên lông mày của Cố Dạ Cẩn đã tản đi đôi chút, lộ ra chút ý cười, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt, sương mù mấy ngày nay bị cô dễ dàng xua tan như vậy.
Lúc này, khu bình luận livestream đã nỗ tung.
“Chết tiệt, cái dạng biến thái gì thế này, bảo Linh Linh nói yêu hắn?”
“Có tiền thì muốn làm gì cũng được à, mang đồng tiền dơ bản của mày mau mau cút đi!”
“Tiểu tiên nữ Linh Linh ơi, chúng em sẽ bảo vệ chị, người yêu chị rất nhiều, trực tiếp xem nhẹ tên biến thái kia đi!”
“Ting ting ting”, hộp thư riêng của Cố Dạ Cẩn cũng đầy, anh bắm mở ra, trong đó tràn ngập những lời mắng mỏ anh, đủ loại mắng anh biến thái, bảo anh tránh xa Diệp Linh.
Tâm trạng tốt vừa rồi của Cố Dạ Cần nhanh chóng chìm xuống, là thiếu gia của gia tộc lớn, từ nhỏ đã được cung phụng, cũng chưa từng bị nhiều người đuổi theo mắng là tên biến thái!
Lúc này “bốp” một tiếng, pháo hoa trong phòng truyền hình trực tiếp lại bùng nổ, kim chủ mới xuất hiện, trực tiếp tiễn anh – kim chủ cũ đi.
Kim chủ mới cũng gửi một khoản tiền lớn, nhắn lại:
“Diệp mỹ nhân, mặc váy cưới đi, chúng tôi chưa thấy cô mặc váy cưới bao giờ.”
Diệp Linh chuẩn bị thử váy cưới, cả gian livestream sôi sục, lượng khán giả xem livestream tăng vọt.
Có Dạ Cần cau hàng mày anh tuấn, cả người tràn ra mấy phần sương lạnh thấu xương, có phải chỉ cần cho cô tiền thì bảo cô làm gì cũng được?
Váy cưới là thứ có thể tùy tiện mặc sao, dáng vẻ cô mặc váy cưới sao có thể để người ta tùy tiện xem được chứ?
Có Dạ Cần thoát khỏi phòng livestream, trực tiếp gửi một tin nhắn cho thư ký riêng: “Phòng livestream của Diệp Linh chướng mắt quá, tắt nó đi.”
Diệp Linh đương nhiên cũng nhìn thấy yêu cầu mặc váy cưới, cô còn đang cân nhắc có nên mặc thử hay không, đột nhiên phòng livestream tối đen.
Trợ lý lập tức nhảy ra: “Bị gì vậy, màn hình sao đột nhiên lại tối đen”
Chương 312: Hứ, Cái Đồ Sắc Quỷ Này!
Diệp Linh không cần nghĩ cũng biết người kia động tay động chân, cô đứng dậy: “Chắc là có trục trặc gì đó rồi, cũng trễ rồi, chúng ta két thúc thôi.”
Người trợ lý lại gật đầu lia lịa. Buỏi livestream hôm nay mang lại lợi nhuận khủng khiếp, lời của Diệp Linh đều là thánh chỉ : “Diệp mỹ nhân, vậy cô hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ để hậu trường tính toán lợi nhuận hôm nay, sau đó để kế toán gửi tiền đến tài khoản cô.
Diệp Linh rất hài lòng, cô chọn phòng livestream này cũng là vì thanh toán nhanh chóng: “Được rồi, vậy chúng tôi ở đây chờ.”
Có người mang đồ tráng miệng và trà sữa đến, Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoa bóp hai chân Diệp Linh, đấm bóp vai cô: “Linh Linh, cậu mệt rồi nhỉ, sao mà cậu có thể bán được nhiều đồ như thế chứ, tớ xem mà cũng ngây người theo luôn.”
Ngón tay trắng nõn mềm mại của Diệp Linh lấy chiếc váy ngắn hai dây màu trắng ra, nháy mắt nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, đây là thứ tớ để lại cho cậu.”
Hạ Tịch Quán nhìn thiết kế hai dây, vành tai trắng như tuyết đỏ bừng, xua xua hai tay nhỏ bé: “Đây là cái gì, tớ không cần!”
Diệp Linh bỏ chiếc váy trắng nhỏ vào trong túi rồi nhét cho Hạ Tịch Quán: “Lục tiên sinh sẽ thích.”
Lại là Lục tiên sinh sẽ thích …
Hạ Tịch Quán nghiêm túc thanh minh: “Sao có thể chứ, Lục tiên sinh không phải loại người như vậy!”
Diệp Linh dùng ánh mắt quyến rũ liếc Hạ Tịch Quán một cái, quỷ mới tin cậu.
Hạ Tịch Quán: “…”
“Ting” Một tiếng, WeChat của Hạ Tịch Quán vang chuông, là Lục Hàn Đình gửi đến: “Lục phu nhân, nên về nhà rồi, anh ở ngoài đợi em.”
“Là Lục tiên sinh gửi tin à, Quán Quán, cậu về nhà với Lục tiên sinh trước đi, tớ có lái xe đến, lát nữa tự mình lái xe về được rồi.” Diệp Linh nói.
Hạ Tịch Quán muốn đợi Diệp Linh cùng về, nhưng sau khi nghe Diệp Linh nói, cô gật đầu: “Linh Linh, vậy tớ
về trước.”
“Về đi, bye bye.” Diệp Linh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
Hạ Tịch Quán bước ra khỏi cửa khách sạn, kiếng chân nhìn quanh tìm bóng dáng của Lục Hàn Đình.
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Lục phu nhân, anh ở đây.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhìn lại, thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình lọt vào tầm mắt cô, anh dịu dàng nhìn cô, đôi môi gợi cảm cong lên nở nụ cười nhẹ.
“Lục tiên sinh.” Hạ Tịch Quán chạy đến nhảy vào vòng tay anh, cô bé đáng yêu của anh đến rồi đây.
Lục Hàn Đình ôm vòng eo mảnh khảnh ôm cô vào lòng: “Trong túi có gì vậy?”
“Quần áo mà Linh Linh tặng em…” Hạ Tịch Quán né tránh, hơi đỏ mặt.
“Quần áo gì? Để anh xem.”
Hạ Tịch Quán không muốn cho anh thấy, cô muốn giấu cái túi sau lưng, nhưng tốc độ Lục Hàn Đình quá nhanh, cánh tay thon dài của anh vươn tới, bàn tay to của anh bắt được chiếc váy trắng muốt mềm như tơ.
Mày kiếm khẽ nhướng, Lục Hàn Đình liếc cô một cái:
“Lục phu nhân, đêm nay mặc cho anh xem.”
Hứ, cái đồ sắc quỷ này!
Hạ Tịch Quán đỏ bừng mặt, ném chiếc túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của anh.
Diệp Linh vẫn đang ở trong phòng livestream, lúc này, trợ lý vội vàng chạy tới: “Diệp mỹ nhân, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện, có người báo cho chúng tôi biết chúng tôi tham gia giao dịch tiền mặt bất hợp pháp ở đây. Hiện tại các tài khoản phụ của chúng tôi đều đã bị khóa, không lấy được đồng nào mà còn phải hợp tác thanh tral”
Cái gì?
Đồng tử Diệp Linh co rút lại, cô suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra bám số của Có Dạ Cần.
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên lần nữa, bên kia đầu dây không vội vàng nhấc máy Diệp Linh đi thẳng vào chủ đề: “Có phải anh động tay động chân không?”
Giọng nói trầm thấp của Cố Dạ Cần lạnh nhạt truyền đến: “Bây giờ anh mới trở về căn hộ, Linh Linh, đến tÌm anh.”
Chương 313: Em Hầu Hạ Kim Chủ Đại Nhân Như Vậy À
Diệp Linh vừa định nói chuyện, nhưng ‘tít tít” hai tiếng, Có Dạ Cần ở đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
“Diệp mỹ nhân, rốt cuộc là sao vậy? Ai ở sau lưng động tay động chân vậy?” Người trợ lý lo lắng hỏi.
Diệp Linh cất điện thoại vào túi đứng dậy: “Người này mấy người không thể trêu vào đâu, đừng lo, tôi sẽ xử lý tốt.”
Nói xong Diệp Linh liền rời đi.
Diệp Linh lái xe đến biệt thự Tây Giang Nguyệt, cô bắm chuông.
Rất nhanh, cánh cửa căn hộ mở ra, thân hình cao to như ngọc của Có Dạ Cần hiện ra trong tầm mắt.
Về đến nhà, anh cởi áo khoác ba đờ xuy bên ngoài ra, lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh đen cổ chữ V, bên dưới là chiếc quần âu màu đen, khuôn mặt tuấn tú như được họa sĩ phác thảo nên , khí chất nhã nhặn, giơ tay nhắc chân đều tỏa ra hơi thở cắm dục lạnh lùng.
“Đến rồi? Đúng lúc anh đang nấu cơm, rửa tay đi rồi ăn cơm chung.” Cố Dạ Cần quay lại nhà bếp.
Diệp Linh thay giày ở hành lang rồi bước vào bếp, Cố Dạ Cần rũ mắt xuống nấu ăn, người ta thường nói đàn ông biết nấu ăn là đẹp trai nhất, anh làm món mì spaghetti nắm với hai miếng bít tết, màu sắc và hương thơm đều vô cùng tuyệt.
Nhưng mà, Diệp Linh không muốn ăn.
“Có Dạ Cần, tôi đến rồi, anh không phải muốn tôi đến ngủ với anh sao? Chúc mừng, anh thắng rồi, bây giờ đừng nói đến chuyện ăn uống nữa, nhanh lên đi, nửa tiếng một giờ có đủ không, tôi còn phải về nữa!”
Trên khuôn mặt tuấn tú Cố Dạ Cẩn không có bắt kỳ cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái: “Hiện tại anh không muốn, ăn trước đi đã.”
Ngữ khí bá đạo, không cho phép cãi lại Diệp Linh tiến lên tắt lửa: “Thật sự không muốn?”
Đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của cô chạm vào móc khóa trên thắt lưng da màu đen của anh, dùng sức kéo thật mạnh.
Cơ thể thon dài của Cố Dạ Cần thuận thế nghiêng về phía trước, Diệp Linh nhanh chóng kiễng chân lên, đôi môi tinh xảo phủ lên đôi môi mỏng manh đỏ tươi của anh: “Bây giờ thì sao?”
Có Dạ Cần lăn yết hầu, đưa bàn tay to ôm lấy vòng eo như rắn nước của cô, trực tiếp đặt cô gái nhỏ xinh lên tủ bếp, tìm đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên.
Diệp Linh không trồn, để anh hôn.
Cô mặc vô cùng đơn giản, một chiếc váy chữ T màu đen với phần cổ thắt nơ búp bê, không phải của hãng thời trang lớn nhưng cô mặc lại rất đẹp, néu ở trên người phụ nữ khác thì không thể nào so được, khiến người ta không thể rời mắt.
Diệp Linh trẻ trung đầy sức sống và quyến rũ là tài sản riêng mà nhiều nhóm đại lão quyền lực và giàu có muốn nâng niu, muốn chơi đùa nhắm nháp cô.
Cố Dạ Cần hôn lên mắt cô, khàn giọng hỏi: “Nếu hôm nay không phải anh mà là những người đàn ông khác, chỉ cần họ đưa tiền là em đều có thể cởi ư?”
Diệp Linh không nhắm mắt, cô lạnh lùng nhìn anh bằng đôi mắt đẹp, sau đó nhếch môi đỏ mọng lên thành một vòng cung mỉa mai: “Nếu không thì sao, mỗi bộ quần áo tôi cởi ra đều có giá, cởi càng nhiều càng đắt, khuôn mặt này của tôi, ánh mắt này, toàn thân này đều đã mua bảo hiểm cả rồi, rất đắt đó. Cố Dạ Cẩn, qua đêm một lần đã là tốt cho anh rồi, cứ hưởng thụ cho thật tốt vào, tốt nhất anh nên bảo đảm chắc bản thân vẫn có thể uy hiếp tôi, lao thẳng đến túm tôi trên tay, vẫn có tiền không bao giờ ngã ngựa, bằng không tôi nhất định sẽ bỏ chạy cùng người đàn ông khác, tôi sẽ có một kim chủ đại nhân mới.”
Đôi mắt đen kịt của Cố Dạ Cần đột nhiên đen đặc như mực, sâu không đáy, anh nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng mà nguy hiểm.
Một lúc sau, anh khẽ cong đôi môi mỏng: “Vậy em hầu hạ kim chủ đại nhân em như thế này hả, không nỡ há miệng ra thế sao?”
Chương 314: Cô Từng Mất Một Đứa Con
Biến thái!
Hôn môi đã muốn cô há miệng.
Diệp Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, có ý khiêu
khích, cô nghiền chặt răng, không chịu nghe lời.
Cố Dạ Cần hơi tức giận, dùng bàn tay to bóp chặt
khuôn mặt tươi tắn của cô ép cô mở miệng.
Diệp Linh là người không giỏi chịu đau nhất, Cố Dạ
Cần hiểu rõ điều này hơn ai hết, đóa hồng đỏ được
anh cưng chiều ngay cả uống thuốc cũng phải dỗ
dành rất lâu, khi bị bệnh phải tiêm thuốc cô cũng khóc
nhìn anh rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng
thương.
Cũng không biết từ khi nào tâm anh sinh ma chướng,
anh một bên cưng chiều cô, một bên lại tìm cách
muốn hủy hoại cô.
Diệp Linh quả nhiên bị đau, hàng mày dựng lên, thả
lỏng răng ra.
Cố Dạ Cẩn đạt được mong muốn của mình, anh
buông lỏng mặt cô, bàn tay to lớn của anh xuyên qua
mái tóc xoăn đặt sau đầu giữ chặt để hôn càng thêm
sâu.
Diệp Linh bị hôn đến không thở nổi, cô vẫn không
nhắm mắt, thấy được người đàn ông vừa nhướng
mày hôn. Một người đàn ông nhã nhặn thanh sạch
như thế một khi động lòng tình ý, anh sẽ hung dữ như
dã thú, hận như không thể nuốt sống cô.
Diệp Linh hung hăng cắn môi anh.
Máu tanh nhanh chóng lan ra trong miệng hai người.
Cố Dạ Cần lại không buông tha cô, một đường tấn
công, hai người ngươi tranh ta đoạt, ai cũng không
chịu lui bước, hôn mà cứ như đánh nhau.
Rất nhanh, Cố Dạ Cần ôm cô lên lầu, đá tung cửa
phòng, anh ném cô xuống chiếc giường êm ái.
Diệp Linh trở mình, dựa vào tường quay lưng về phía
anh.
Có Dạ Cần lên giường nằm bên cạnh cô, anh tiến đến
ôm cô, cố gắng ôm cô vào lòng, nhưng lúc này anh
cảm giác được, cơ thể cô bỗng hơi cứng lại, như một
tảng đá.
Cố Dạ Cần kiên nhẫn hôn lên mái tóc xoăn của cô,
phát hiện được cơ thể cô không chỉ không mềm mại
mà thậm chí còn cứng hơn.
Có Dạ Cần mím chặt đôi môi mỏng đỏ mọng, vô tình
cười khẩy nói: “Có ý gì hả, thật sự vô cảm sao, anh
nhớ rõ em lần đầu tiên chẳng phải thế này.”
Diệp Linh vùi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vào gối,
nhắm mắt lại: “Hiếm thật đấy, anh còn nhớ rõ lần đầu
tiên giữa chúng ta, lần kia kỹ thuật anh tệ vô cùng, làm
cho tôi rất khó chịu, thậm chí còn để lại bóng ma tâm
lý rất nặng cho tôi, mỗi khi anh tới gần tôi lại không
khống chế được cơ thể mình cách xa anh. Cố Dạ
Cần, xem đi, lúc anh tra tắn dày vò tôi, tôi cũng chán
ghét anh đến tận xương tủy!”
Ngũ quan tuấn mỹ của Cố Dạ Cẩn nháy mắt lặng
ngắt, cả người u ám đến nỗi có thể đổ mưa, cô thực
sự cười nhạo kỹ thuật anh kém cỏi sao?
Cơ thể trong lồng ngực không lừa được người, cô gái
trước kia trong mát chỉ có anh, thấy anh sẽ vui mừng,
hiện tại đối với anh chỉ còn lại chán ghét cùng bài xích.
Trong lòng trống rỗng, Cố Dạ Cần cảm thấy cô giống
như cánh diều bị anh kéo trong tay, chỉ cần anh không
để ý một chút, cô có thể giãy giụa thoát khỏi sự giam
cầm của anh rồi bay đi.
“Diệp Linh, chuyện này không ảnh hưởng đến anh,
cuối cùng em cũng là người chịu đau!” Anh duỗi tay
mở thắt lưng…
Diệp Linh toàn thân vẫn cứng đờ, cả người lạnh lẽo,
thật ra anh không biết và sẽ không bao giờ biết rằng
cô đã từng mắt một đứa con.
Buổi lễ trưởng thành 18 tuổi năm đó, cô một mình
xách va li rời khỏi Hải Thành, đi nơi khác thuê nhà,
sau đó không lâu sau phát hiện mình có thai.
Người chủ nhà đêm đó uống say đã lén mở cửa
phòng, bóp cổ đè cô xuống giường.
Khi đó, thân dưới cô máu chảy ồ ạt, máu phun ra
nhuộm đỏ cả ga giường, làm cho tên chủ nhà hoảng
sợ, hắn ta buông cô ra rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Bình luận facebook