Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1371
Chương 1371:
Nói đến vấn đề này, Lục Tư Tước ngẳng đầu nhìn Diệp quản gia, ông chậm rãi nhếch môi, thấp giọng hộc ra bốn chữ: “Tuẫn táng, như thế nào?”
Tuẫn táng?
Hai chữ này làm cho Diệp quản gia cứng đờ.
“Tôi tìm cô ấy nhiều năm như vậy, thật giống như trọn đời tôi có hai phần ba thời gian đều tốn trên người cô ấy, cô ấy hiện tại còn rất trẻ, giống như đúc trước kia, trêu chọc một chút sẽ xấu hổ giận dữ đỏ mặt, tôi không muốn đưa cô ấy cho gã đàn ông khác, người phụ nữ của tôi, kẻ khác cũng không thể nhúng chàm nửa phần.”
“Cô ấy đã trốn nhiều năm như, dù cho bây giờ trở về, tôi cũng có thể cảm giác được cô ấy đang nỗ lực phân rõ giới hạn với tôi, tôi làm sao có thể để cho cô ấy như nguyện, tôi muốn để cô ấy vẫn hầu ở bên cạnh tôi, sinh cùng ngủ, chết chung huyệt, như vậy cô ấy liền vĩnh viễn trốn không thoát.”
“Thế nhưng, tôi còn chưa quyết định kỹ, tôi còn cần suy nghĩ một chút… Khụ khụ…”
Lục Tư Tước lại bắt đầu ho.
Diệp quản gia nhanh chóng nói: “Tiên sinh, hiện tại không vội, ngài còn rất nhiều thời gian có thể nghĩ kỹ, ngài nghỉ ngơi trước một chút đi! Tôi thấy ngài rất mệt rồi.”
Lục Tư Tước đứng dậy: “Cũng được, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Lục Tư Tước về tới trong phòng ngủ của mình, ông nằm trên giường bắt đầu ngủ, ông mơ một giắc mơ rất dài.
Kỳ thực những năm kia ông và Liễu Anh Lạc ở chung với nhau không đơn giản chỉ có thống khổ, bọn họ cũng có thời gian vui vẻ.
Nhân Nhân không có con, cho toàn bộ Lục gia một kích trí mạng, đối mặt với Nhân Nhân trí óc điên đảo, ông vẫn bảo hộ Liễu Anh Lạc gian khổ bắt xâm ở trong ngực mình.
Một bên là máu mủ, một bên là tình cảm chân thành, ma chướng trong lòng ông sinh sôi mạnh mẽ, thấm vào trái tim, sinh ra tâm bệnh. Lần đầu tiên ho ra máu ông chỉ mới 27 tuổi, chính trực phong hoa, thế nhưng bác sĩ tuyên bố trái tim của ông đã bắt đầu suy kiệt.
Ông và Liễu Anh Lạc chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, thế nhưng rất khéo, Liễu Anh Lạc ở thời điểm đó mang thai, mang thai con trai cả A Đình của ông.
Sinh hạ A Đình, ông cũng không biết bà bị sao, đoạn thời gian đó tính tình bà đại biến, không hề chống cự với ông, bắt đầu chọt dịu dàng ngoan hiền.
Buổi tối ông từ công ty trở về, bà sẽ vì ông lưu một chiếc đèn, dưới ánh đèn lờ mờ bà và con trai ngủ trên giường lớn của ông.
Ông đứng ở bên giường, cúi đầu hôn lên mặt con, thân hình cao lớn cúi thấp, bao phủ mẹ con bọn họ trong lòng mình, đến lúc ông nhìn bà, bà đã lặng lẽ mở mắt ra, bà nhìn ông, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia nhìn ông, sóng sánh ánh nước, trong mắt của bà như chứa cả một bể nước xuân, mặc dù không cười, nhưng phòn hoa như sao như trăng trong mắt, sự dịu dàng đến tận xương ấy, tỏa sáng câu hồn người khác.
Tim của ông bị bà triệt để câu đi, cúi đầu hôn bà.
Bà không hề chống cự, ngược lại giơ tay nhỏ lên ôm cổ ông, nhẹ nhàng đáp lại ông.
A Đình đói khóc, tuy là trong phòng Kiều có vú nuôi, nhưng bà đều tự mình nuôi.
Khuôn mặt nhỏ của bà hồng hồng đẩy ông ra, nghiêng người sang che che giấu giấu cho con trai bú sữa.
Ông không chịu đi, môi mỏng rơi vào tai bà: “Vú nuôi nói sữa em rất nhiều, A Đình ăn không hết, trướng sữa thì phải nặn ra…”
Bà hốt hoảng che miệng ông.
Ông nóng bỏng nhìn bà chằm chằm: “Anh có thể giúp em.”
Ở trong ánh mắt mê mang của bà, ông trực tiếp gục lên người bà, một bên là A Đình, một bên là ông.
Bà vừa khẩn trương vừa sợ, tay nhỏ bé lôi chăn giường rất chặt, rất nhanh đã lôi đến chăn giường nhăn lại, mà ngón tay ông thon dài đan vào bàn tay bà, mười ngón kè sát.
Cuối cùng trong sự ỡm ờ của bà, cùng bà hoan hảo.
Nói đến vấn đề này, Lục Tư Tước ngẳng đầu nhìn Diệp quản gia, ông chậm rãi nhếch môi, thấp giọng hộc ra bốn chữ: “Tuẫn táng, như thế nào?”
Tuẫn táng?
Hai chữ này làm cho Diệp quản gia cứng đờ.
“Tôi tìm cô ấy nhiều năm như vậy, thật giống như trọn đời tôi có hai phần ba thời gian đều tốn trên người cô ấy, cô ấy hiện tại còn rất trẻ, giống như đúc trước kia, trêu chọc một chút sẽ xấu hổ giận dữ đỏ mặt, tôi không muốn đưa cô ấy cho gã đàn ông khác, người phụ nữ của tôi, kẻ khác cũng không thể nhúng chàm nửa phần.”
“Cô ấy đã trốn nhiều năm như, dù cho bây giờ trở về, tôi cũng có thể cảm giác được cô ấy đang nỗ lực phân rõ giới hạn với tôi, tôi làm sao có thể để cho cô ấy như nguyện, tôi muốn để cô ấy vẫn hầu ở bên cạnh tôi, sinh cùng ngủ, chết chung huyệt, như vậy cô ấy liền vĩnh viễn trốn không thoát.”
“Thế nhưng, tôi còn chưa quyết định kỹ, tôi còn cần suy nghĩ một chút… Khụ khụ…”
Lục Tư Tước lại bắt đầu ho.
Diệp quản gia nhanh chóng nói: “Tiên sinh, hiện tại không vội, ngài còn rất nhiều thời gian có thể nghĩ kỹ, ngài nghỉ ngơi trước một chút đi! Tôi thấy ngài rất mệt rồi.”
Lục Tư Tước đứng dậy: “Cũng được, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
Lục Tư Tước về tới trong phòng ngủ của mình, ông nằm trên giường bắt đầu ngủ, ông mơ một giắc mơ rất dài.
Kỳ thực những năm kia ông và Liễu Anh Lạc ở chung với nhau không đơn giản chỉ có thống khổ, bọn họ cũng có thời gian vui vẻ.
Nhân Nhân không có con, cho toàn bộ Lục gia một kích trí mạng, đối mặt với Nhân Nhân trí óc điên đảo, ông vẫn bảo hộ Liễu Anh Lạc gian khổ bắt xâm ở trong ngực mình.
Một bên là máu mủ, một bên là tình cảm chân thành, ma chướng trong lòng ông sinh sôi mạnh mẽ, thấm vào trái tim, sinh ra tâm bệnh. Lần đầu tiên ho ra máu ông chỉ mới 27 tuổi, chính trực phong hoa, thế nhưng bác sĩ tuyên bố trái tim của ông đã bắt đầu suy kiệt.
Ông và Liễu Anh Lạc chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, thế nhưng rất khéo, Liễu Anh Lạc ở thời điểm đó mang thai, mang thai con trai cả A Đình của ông.
Sinh hạ A Đình, ông cũng không biết bà bị sao, đoạn thời gian đó tính tình bà đại biến, không hề chống cự với ông, bắt đầu chọt dịu dàng ngoan hiền.
Buổi tối ông từ công ty trở về, bà sẽ vì ông lưu một chiếc đèn, dưới ánh đèn lờ mờ bà và con trai ngủ trên giường lớn của ông.
Ông đứng ở bên giường, cúi đầu hôn lên mặt con, thân hình cao lớn cúi thấp, bao phủ mẹ con bọn họ trong lòng mình, đến lúc ông nhìn bà, bà đã lặng lẽ mở mắt ra, bà nhìn ông, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia nhìn ông, sóng sánh ánh nước, trong mắt của bà như chứa cả một bể nước xuân, mặc dù không cười, nhưng phòn hoa như sao như trăng trong mắt, sự dịu dàng đến tận xương ấy, tỏa sáng câu hồn người khác.
Tim của ông bị bà triệt để câu đi, cúi đầu hôn bà.
Bà không hề chống cự, ngược lại giơ tay nhỏ lên ôm cổ ông, nhẹ nhàng đáp lại ông.
A Đình đói khóc, tuy là trong phòng Kiều có vú nuôi, nhưng bà đều tự mình nuôi.
Khuôn mặt nhỏ của bà hồng hồng đẩy ông ra, nghiêng người sang che che giấu giấu cho con trai bú sữa.
Ông không chịu đi, môi mỏng rơi vào tai bà: “Vú nuôi nói sữa em rất nhiều, A Đình ăn không hết, trướng sữa thì phải nặn ra…”
Bà hốt hoảng che miệng ông.
Ông nóng bỏng nhìn bà chằm chằm: “Anh có thể giúp em.”
Ở trong ánh mắt mê mang của bà, ông trực tiếp gục lên người bà, một bên là A Đình, một bên là ông.
Bà vừa khẩn trương vừa sợ, tay nhỏ bé lôi chăn giường rất chặt, rất nhanh đã lôi đến chăn giường nhăn lại, mà ngón tay ông thon dài đan vào bàn tay bà, mười ngón kè sát.
Cuối cùng trong sự ỡm ờ của bà, cùng bà hoan hảo.
Bình luận facebook