• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (98 Viewers)

  • Chương 289-290

Chương 289: Thích Anh Nhất…

Câu “size lớn nhất” này của anh khiến mặt Hạ Tịch Quán đỏ gần như nhỏ ra máu, cô hận không tìm được cái lỗ chui xuống.

Đôi mắt trong vắt nhìn sang người đàn ông, lúc này cửa kính mờ đã mở ra một nửa, lộ ra tấm lưng rắn chắc của anh, dáng người của Lục Hàn Đình nhất định là loại khiến người ta hộc máu, vai rộng eo hẹp, hai bả vai tràn ra đầy sức mạnh của đàn ông.

Cảnh tượng mỹ nam đang tắm đẹp làm sao.

Lục Hàn Đình vốn đang trêu chọc cô, nhưng bây giờ thấy cô đỏ bừng mặt nhìn anh, dáng vẻ vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có chút bạo dạn, có ý tứ muốn từ chối lại vừa muốn nghênh đón.

Ánh mắt Lục Hàn Đình mù sương liếc qua rồi rơi xuống người cô: “Lục phu nhân, đừng dụ dỗ người anh, mau đi ra.” Hạ Tịch Quán xoay người đi ra ngoài, nhưng khi tới cửa, bước chân cô đột nhiên dừng lại, cô vươn tay đóng cửa lại.

Cô quay lại, đi đến bên cửa kính mờ.

Lục Hàn Đình nhanh chóng kéo khăn tắm buộc vào vòng eo rắn chắc, mở cửa kính, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, giọng nói trầm thấp có chút hung dữ: “Lục phu nhân, em muốn cái gì hả? Tốt hơn em nên nói ra gì đó thích hợp, nếu dám đùa với anh, nhìn anh cười nhạo, vậy thì xem anh làm thế nào dạy dỗ emI” Tim Hạ Tịch Quán đập thình thịch, cô muốn cho anh cảm giác an toàn, để anh biết rằng cả trái tim và… thể xác cô đều thuộc về anh, vì vậy anh không cần phải điên cuồng vì những người đàn ông khác.

Hơn nữa, cô đã là Lục phu nhân, có làm gì cũng đều là hợp pháp.

Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run: “Lục tiên sinh, anh có muốn… em chà lưng… cho anh không?” Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Lục Hàn Đình đã vươn tới nắm lấy cánh tay mảnh mai kéo cô vào trong.

Dòng nước ấm từ đỉnh đầu cô đổ xuống, Hạ Tịch Quán bị đầy vào tường, còn Lục Hàn Đình bá đạo nhốt cô trong vòng tay anh.

Cánh cửa kính mờ được kéo lên, ngăn cách với thế giới, hơi nóng bốc lên khiến cái lạnh Hạ Tịch Quán cảm thấy lúc nãy thư thái hơn, cô cuộn tròn những ngón tay của mình, mái tóc đen dài của cô đã ướt sũng, buông thõng trên bờ vai trắng noãn, khiến người yêu thương.

Lục Hàn Đình đưa tay phải đang băng bó của mình lên tường, dùng bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn cô hai cái, khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay em lại đối xử tốt với anh như vậy?” Ngoại trừ cô, anh chưa tiếp xúc với những người phụ nữ khác, anh không biết những người phụ nữ khác có giống cô không, thông minh lanh lợi, lại mềm mỏng ngoan ngoãn, hệt như nước vậy.

Mỗi lần anh do dự bàng hoàng vì bệnh tật của mình, cô luôn vững bước tiến về phía trước, ngày càng đến gần anh hơn.

Hạ Tịch Quán rất căng thẳng, thân hình mảnh mai của cô cứng đờ dán vào tường, bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào tường, không dám cử động hay nhìn xung quanh, cô khó khăn nói: “Trước đây Linh Linh từng nói… Vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường làm hòa…” Lục Hàn Đình mím môi mỏng, cười rất vui vẻ: “Bạn thân em coi như cũng dạy em đúng được vài thứ.” Hạ Tịch Quán từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn đáp xuống vòng eo hẹp của anh, ngón tay mềm mại lướt qua cơ bụng sáu múi đầy sức sống rắn chắc của anh, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Lục Hàn Đình hôn lên má cô: “Tìm được người đàn ông phù hợp với em rồi à, hài lòng không?” Hạ Tịch Quán biết rằng anh đang chọc mình, vì trước đó anh đã nghe lén cô và Diệp Linh tám chuyện trong U Lan Uyển, cô từng nói không chút ngượng ngùng rằng cô sẽ tìm một người đàn ông có cơ bụng sáu múi trong tương lai.

“Hài lòng ạ…” Hạ Tịch Quán vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực anh, ngượng ngùng không ngắng đầu lên, nhưng cô nhẹ nhàng nói thêm: “Thích anh nhát…”

Chương 290: Một Người Hay Là Một Đám Người?

Yết hầu Lục Hàn Đình cuộn lên cuộn xuống, giống như đang lăn trên than hồng, đôi môi mỏng của anh tìm được miệng cô, hôn lên: “Lục phu nhân, sao miệng của em lại ngọt như vậy?” Hạ Tịch Quán bị anh hôn làm choáng váng, nét ửng hồng trên mặt lan đến cần cổ đẹp như thiên nga, cả làn da trắng noãn cũng như phủ một lớp đỏ nhạt.

Ngay sau đó, thân hình cao lớn nặng nề của Lục Hàn Đình đè cô vào tường, anh vùi cô vào mái tóc dài của cô thở dốc: “Quán Quán, anh rất đau, muốn em rất nhiều, nhưng, hay là cứ để em lớn hơn nữa đi.” Hạ Tịch Quán cảm nhận được sự quan tâm nâng niu của anh, lòng cô ngọt ngào như được bôi một lớp mật, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.

“Lục tiên sinh, hình như anh rất để bụng em và bác anh, còn có Lục Tử Tiễn ở cạnh nhau. Tại sao vậy, có phải anh chưa thẳng thắn với em chuyện gì không?” Trong chớp nhoáng, Hạ Tịch Quán cảm thấy cơ bắp của người đàn ông nhanh chóng thắt lại, cô sửa lời: “Nếu anh không muốn nói gì thì bỏ đi.” Lục Hàn Đình Đình vẫn duy trì tư thế như cũ, áp thân thể mảnh mai và tinh xảo của cô trong lòng mình, dùng đôi bàn tay to chụp lấy ót cô, anh từ từ nhắm đôi mắt tuần mỹ, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ có thể nghe được: “Thật ra thì không có gì đâu, anh không có nhiều tình cảm với họ, chính là… sau khi mẹ anh từ phòng nhảy xuống biển, tinh thần anh luôn không ổn định, hôm đó là tang lễ mẹ anh, bởi vì không tìm được thi thể, nên chỉ có bài VI “Hôm đó có một chuyện ngoài ý muốn, bài vị mẹ anh bị đốt, lúc anh thấy chỉ còn tro bụi, gió thổi qua, lập tức biến mất sạch sẽ…” “Anh rất tức giận, không kiềm chế được bản thân, ra tay đánh bị thương vài người, lúc ấy rất ầm ï, bệnh viện chẩn đoán cho anh, nói anh tinh thần không bình thường, sau đó, sau đó…”

Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, che lại đôi mắt giăng đầy máu đỏ, vết thương bị chà xát lại lần nữa vạch ra, máu chảy dầm dè, anh đau đến cuộn người.

Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ anh, Hạ Tịch Quán kiêng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái: “Lục tiên sinh, đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ anh không phải một mình nữa, em sẽ vĩnh viễn luôn ở cạnh anh.” Lục Hàn Đình đặt tay lên eo yêu kiều của cô, mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ tươi mà mù mịt: “Quán Quán, anh thú nhận với em. Trước khi gặp em, anh đã có một quá khứ tàn khốc, đó là khoảng thời gian đáng chật vật nhất trong cuộc đời anh, bác gái anh, Lục Tử Tiễn… tắt cả bọn họ đều là nhân chứng đoạn năm tháng kia, con người ta sẽ dần trưởng thành, khi em đã đủ mạnh mẽ với lớp áo giáp bên ngoài, bọn họ cũng không bao giờ có thể làm tổn thương em thêm được nữa. Bây giò anh không quan tâm đến tầm nhìn của bất kỳ ai, nhưng duy chỉ riêng em, anh không muốn em biết đoạn quá khứ kia của anh, nên anh ngăn em đến gần với bác và Lục Tử

Tiễn.” “Quán Quán, anh đã thẳng thắn với em rồi, sau này nếu bọn họ hay bắt kỳ kẻ nào nhắc đến quá khứ kia của anh, em đừng để ý đến bọn họ, xoay người rời đi, có được không?” Hốc mắt trắng noãn của Hạ Tịch Quán đột nhiên đỏ hoe, Lục tiên sinh bị bệnh, mẹ anh qua đời đã kích thích bệnh của anh, mà ở tang lễ có xảy ra chuyện bắt ngờ đó, hoàn toàn ép vỡ Lục tiên sinh đang kề cận mức giới hạn, cố ý khích anh đả thương người khác, từ đó bị bệnh viện hạ xuống một tờ giấy khám bệnh chứng nhận tinh thần không ồn định.

Là ai trù tính hết thảy những thứ này, là một người, hay là một đám người?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom