• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (86 Viewers)

  • Chương 1170-1174

Nha hoàn nhanh chóng lui xuống.

Thượng Quan Mật Nhi nhìn người đàn ông: “Anh Hạ, sao anh còn đứng ở đó, anh mau vào đi, em có lời muốn chính miệng nói với anh.”

Lục Hàn Đình ngẳng đầu, nhìn về dáng vẻ thoát ẩn thoát hiện sau bình phong, câu môi mỏng cười như không cười, toát lên vẻ nhạt nhẽo: “Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô là chẳng có gì muốn nói, tôi đi trước.”

Anh xoay người rời đi.

Anh đi rồi?

Thượng Quan Mật Nhi tuyệt đối không ngờ rằng ả phái người mời anh tới, anh dĩ nhiên một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho ả, ngay cả có lệ cũng lười phải làm.

Không thể để anh đi như vậy.

*A, bốc cháy rồi!”

Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình dừng bước.

Ôm được người đàn ông cao to tuần tú này, Thượng Quan Mật Nhi dính chặt mặt lên bờ lưng rộng của anh, ả thực sự rất thích anh.




Không riêng gì bởi vì anh sở hữu dòng máu Xích Tử, mị lực đàn ông trên người anh quá nồng đậm, hắp dẫn ả, làm ả khuất phục, hãm sâu.

cung-chieu-vo-nho-troi-ban-1170-0


Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, khiếp sợ, bất ngờ, tức giận nhìn về phía người tạt nước kia, ả thật không ngờ Hạ Tịch Quán đã chạy đến nhanh như Vậy, còn xối ả một nước lạnh.

Hạ Tịch Quán tới thật, hiện tại đứng ở cạnh cửa, trong tay còn cầm một cái thùng gỗ.

Hiện tại thùng gỗ rớt xuống, Hạ Tịch Quán dùng hai tay che miệng mình: “Trời ạ!”

Nói rồi cô vừa sợ hoảng sợ che hai mắt mình: “Em Thẩm, chị không thấy gì cả, chị tuyệt đối không thấy cảnh em cởi hết quần áo ôm một người đàn ông đâu, quấy rày rồi, hai người tiếp tục đi nha!”

Hạ Tịch Quán xoay người chạy.

Thượng Quan Mật Nhi tức đến hộc máu, Hạ Tịch Quán!

*Người đâu, người đâu!” Thượng Quan Mật Nhi muốn gọi người làm nữ của mình, dạy dỗ Hạ Tịch Quán một chút.

Thế nhưng Hạ Tịch Quán đã vọt tới bên ngoài, động tĩnh của nơi này háp dẫn không ít người, mọi người nhao nhao ân cần hỏi: “Bé Hạ, đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Hạ Tịch Quán hoang mang, cũng sắp khóc: “Cháy rồi, phòng em Thẩm bóc cháy rồi!”




Cái gì?

Cháy rồi?

Mọi người đồng loạt cầm thùng gỗ lên, múc nước lạnh vọt tới phòng Thượng Quan Mật Nhi, không nói lời nào đã tạt nước lạnh vào.

Thượng Quan Mật Nhi còn muốn dạy dỗ Hạ Tịch Quán một chút, ả né không kịp, một thùng lại một thùng nước lạnh đã từ bốn phương tám hướng tạt đến.

Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình muốn điên rồi!

Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài xem cuộc vui, xem xong rồi cô liền đi.

Rất nhanh sau lưng truyền tới một cái nói tiếng bước chân trầm ổn, sau đó cổ tay trắng mảnh khảnh của cô bị chế trụ.

Lục Hàn Đình tới.

Lục Hàn Đình ngăn cô lại, trực tiếp đẩy cô đến trong góc phòng mờ tối, anh sâu kín câu môi, giọng trầm thấp tràn ra vài phần cưng chiều: “Chơi đã chưa?”

Hạ Tịch Quán nhìn anh, tuy thân thủ anh vô cùng tốt, lúc cô tạt nước lạnh qua anh đã tránh ra, nhưng trên người anh vẫn bị dính chút nước, quần đen áo đen ướt nhẹp dán trên dáng người đồ sộ cao ngắt, tóc mái bên trái còn nhỏ nước tí tách, thanh bần anh tuấn, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Thực sự là yêu nghiệt.
Hạ Tịch Quán môi hồng răng trắng nở nụ cười, đôi mắt sáng rực lóng lánh lưu chuyển: “Lục tổng, anh thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, không có quyền thế thân phận, anh cũng có thể dựa vào đại khí to của mình chọc cho phụ nữ vì anh mà “cháy”.

Lục Hàn Đình một bàn tay chống trên vách tường bên cạnh Hạ Tịch Quán, thân thể cao ngất đè xuống, ngăn cô giữa lồng ngực mình và trong vách tường, nhướng mày kiếm, anh cười nhẹ nói: “Cháy cũng là tự cô ta, cũng không phải tôi, sao lại hắt nước lên người tôi?”

Nơi ánh sáng mờ tối, Hạ Tịch Quán chớp đôi mắt sóng sánh ánh nước, linh động nhìn anh: “Tôi thích, không được à?”

“A…” Lục Hàn Đình từ trong lồng ngực bật ra tiếng cười trầm thấp trêu người: “Hạ Tịch Quán, thừa nhận rồi, cô chính là ghen tị!”

Thật đúng là tự luyến tự đại!

Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu nhỏ nhìn anh: “Lục Hàn Đình, lần trước anh nói với tôi, là thật hay giả vậy?”

Lục Hàn Đình cúi người, cọ cọ trên đôi môi đỏ mọng của cô, trong khàn khàn lại có ý cười: “Câu nào, hửm?”

Anh biết rõ còn hỏi.

Hạ Tịch Quán đỡ lồng ngực anh: “Chính là… chính là lần trước anh nói… nói… ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả… có phải anh gạt tôi hay không?”

“Cô muốn biết?”

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừm.”

Lục Hàn Đình giả bộ suy nghĩ một chút: “Tôi dựa vào cái gì phải nói cho cô biết? Muốn biết cũng được, nhưng cô phải xuất ra thành ý của cô.”




“Thành ý gì?”

“Đêm nay, chúng ta ngủ chung, tôi cho cô biết đáp án.”

*… Không muốn.”

Lục Hàn Đình vươn ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô: “Hạ Tịch Quán, lẽ nào cô thực sự không có hứng thú với chuyện của tôi ba năm nay? Tôi chẳng có lợi gì khi phải nói cho cô biết, cô suy nghĩ kỹ đi.”

Nói xong, Lục Hàn Đình thu tay về, xoay người rời đi.

Anh lại cứ như vậy đi.

Hạ Tịch Quán u oán nhìn bóng lưng anh, không sai, cô rất hiếu kỳ với ba năm nay của anh, cảm thấy rất hứng thú, lúc đầu cô cho rằng ba năm nay anh rất phong hoa tuyết nguyệt, có rất nhiều phụ nữ, lòng cô như tro nguội rồi, cho là cô và anh đã không trở về được nữa rồi.

Thế nhưng, anh đột nhiên nói ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, những lời này giống như là một cái rực rỡ chiếu rọi qua đây, để cho cô sinh lòng nhảy nhót.

Hiện tại, cô rất muốn biết đáp án.

Vậy, đêm nay…

Hạ Tịch Quán ở bên ngoài do dự bồi hồi thật lâu, cuối cùng cô quyết định, đi vào tìm anh.

Cô muốn biết đáp án, hơn nữa cô muốn nói thân thế của Dịch Dịch, Bì Bì và Tinh Tinh nói cho anh biết, anh là bố của ba đứa trẻ này, anh có quyền biết những thứ này.




Bì Bì và Tỉnh Tinh đều lớn lên với cô, Tinh Tinh là cô bé mềm yếu, rất khát vọng bó, tình thương của bố là sức mạnh không còn thể nào thay thế được trong cuộc đời của một đứa trẻ, cô hy vọng các con của cô đều có bố làm bạn.

Hạ Tịch Quán còn rất nhiều điều muốn nói cho Lục Hàn Đình, về ba năm trước đây, về ba năm nay của cô, cô muốn nói cho anh biết.

Hạ Tịch Quán hít thật sâu một hơi, sau đó đi về nhà gỗ.

Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Công chúa điện hạ.”

Bước chân Hạ Tịch Quán khựng lại, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, cô nhìn thấy nữ quan Tình Nhi của cô!

Tình Nhi đã tìm được tới nơi này.

Nhưng, hiện tại bên người Tình Nhi còn có một người, là bác Thẳm!

Bác Thẩm đang uy hiếp Tình Nhi.

Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán thoáng lạnh lẽo, cô tiến lên, nhếch môi thành nụ cười lành lạnh châm chọc: “Bác Thẩm, a, không phải, tôi hẳn nên gọi bà một tiếng Họa phi!”

Họa phi nhìn Hạ Tịch Quán, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, bà ta thật sự không ngờ Hạ Tịch Quán đã đoán ra thân phận của bà ta.

“Ha ha, hay cho một Lan Lâu công chúa, thực sự là chưa từng khiến người ta thất vọng.” Họa phi đưa tay vạch mặt nạ xuống.

Tình Nhi lo lắng nói: “Công chúa điện hạ, người của chúng ta đã chạy tới, thế nhưng tôi vô ý bị Họa phi bắt được, công chúa người đừng lo cho tôi, ngàn vạn lần để Họa phi uy hiếp… a…”
Tình Nhi lời nói vẫn chưa nói hết, liền thống khổ hét thảm một tiếng.

Hạ Tịch Quán vừa nhìn, trên gương mặt thanh tú của Tình Nhi đã quanh quần khí độc màu đen, rất rõ ràng Tình Nhi trúng độc.

“Họa phi, bà đã làm gì Tình Nhĩ?”

Họa phi cười quỷ dị: “Cũng không làm gì, hạ độc cô ta thôi, loại độc này sẽ không để cô ta lập tức tử vong, nhưng mỗi ngày phải cho cô ta uống thuốc giải, bằng mặt cô ta, da thịt cô ta, máu của cô ta, sẽ từng tấc từng tấc bị ăn mòn, thối rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.”

Chính là loại độc cực kỳ thâm độc!

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán lạnh xuống, cô sắc bén nhìn Họa phi: “Nói đi Họa phi, bà muốn làm cái gì?”

“Rất đơn giản, đổi mặt.”

Đổi mặt!

Họa phi phun ra hai chữ.

Hàng mày thanh tú của Hạ Tịch Quán chau lại, cô không nói gì, mà lặng lặng đợi Họa phi nói tiếp.




Họa phi không thể không bội phục phần khí độ này của Hạ Tịch Quán, mặc kệ gặp phải tình huống đột phát nào, cô công chúa người đừng lo cho tôi, ngàn vạn lần để Họa phi uy hiếp… a…”

Tình Nhi lời nói vẫn chưa nói hét, liền thống khổ hét thảm một tiếng.

Hạ Tịch Quán vừa nhìn, trên gương mặt thanh tú của Tình Nhi đã quanh quản khí độc màu đen, rất rõ ràng Tình Nhi trúng độc.

“Họa phi, bà đã làm gì Tình Nhĩ?”

Họa phi cười quỷ dị: “Cũng không làm gì, hạ độc cô ta thôi, loại độc này sẽ không để cô ta lập tức tử vong, nhưng mỗi ngày phải cho cô ta uống thuốc giải, bằng mặt cô ta, da thịt cô ta, máu của cô ta, sẽ từng tấc từng tấc bị ăn mòn, thối rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.”

Chính là loại độc cực kỳ thâm độc!

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán lạnh xuống, cô sắc bén nhìn Họa phi: “Nói đi Họa phi, bà muốn làm cái gì?”

“Rất đơn giản, đổi mặt.”

Đổi mặt!

Họa phi phun ra hai chữ.




Hàng mày thanh tú của Hạ Tịch Quán chau lại, cô không nói gì, mà lặng lặng đợi Họa phi nói tiếp.

Họa phi không thể không bội phục phần khí độ này của Hạ Tịch Quán, mặc kệ gặp phải tình huống đột phát nào, cô đều có thể bảo trì bình tĩnh cùng thong dong như bây giờ, không chút hoảng loạn nào.

Nếu Hạ Tịch Quán không mở miệng, vậy Họa phi chỉ có thể nói tiếp: “Đổi mặt, chính là ý ở mặt chữ, để Mật Nhi đổi thành mặt của mày, từ nay về sau trở thành mày, về sau Hạ Tịch Quán chính là Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi chính là Hạ Tịch Quán!”

Hạ Tịch Quán không khỏi cười lạnh một tiếng, Thượng Quan Mật Nhi trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận Lục Hàn Đình, vừa rồi đã bị xối một thân ẩm ướt, thế nhưng Lục Hàn Đình không liếc mắt đến ả, cho nên bọn họ đã nghĩ ra một cách càng thêm âm hiểm trực tiếp như vậy.

“Công… công chúa, người không cần lo cho tôi… đừng nghe bà ta… công chúa còn trọng trách phục hưng Lan Lâu, nghìn vạn lần phải lấy… đại cục làm trọng… tôi chết không có gì đáng tiếc!” Tình Nhi yếu ớt nói.

Hạ Tịch Quán nhìn Tình Nhi: “Tình Nhi, tôi vẫn luôn xem cô là chị em của mình, cho nên tôi nhất định sẽ cứu cô, nếu như ngay cả chị em người thân của mình tôi cũng không cứu được, không bảo vệ được ngôi nhà của mình, tương lai làm sao mà cứu được nước chứ?”

Hai mắt Tình Nhi nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước: “Công chúa…”

“Họa phi…” Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lại rơi trên mặt Họa phi: “Được, tôi có thể đồng ý với bà, nếu như bà thông minh, thì nên biết Tình Nhi là lợi thế lớn nhất bà nắm được trong tay, cho nên, bà nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, thiếu một cọng tóc cũng không được.”

“Đây là đương nhiên!”

“Thế nhưng…” Hạ Tịch Quán đang nói lại chuyển giọng: “Họa phi, bà để Thượng Quan Mật Nhi biến thành tôi, bà không sợ Lục Hàn Đình phát hiện sao? Lục Hàn Đình không phải là người đàn ông bình thường, Hạ Tịch Quán thật chính là thật, giả vĩnh viễn không thành được thật.”
Họa phi lấy ra một vật: “Cái này cũng không cần Lan Lâu công chúa lo lắng, cô xem đây là cái gì?”

Họa phi cầm Yêu chuông trong tay.

Yêu chuông nhẹ nhàng lay động, lập tức phát ra tiêng chuông thanh thúy dễ nghe.

Tiếng chuông mang theo ý mị, khiến người ta nghe được mà toàn thân như nhữn ra.

“Lan Lâu công chúa, nói vậy cô nhất định nghe nói qua chuyện của tổ tiên bọn tôi! Năm đó tổ tiên Giao Nhân tộc tôi đã từng buông lời nguyền xuống Hoa Tây Châu, những ai làm quân chủ Hoa Tây đều không chạy thoát mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tôi. Cô xem máy năm nay tôi chủ quản hậu cung, cho nên, chỉ cần Mật Nhi mang Yêu chuông vận dụng mị thuật với Lục Hàn Đình, cô cho rằng Lục Hàn Đình còn có thể phát hiện sao? Chỉ sợ cậu ta đã sớm trầm mê ở trong nhu hương của Mật Nhi, về sau Mật Nhi triệt để thay thế được cô, sở hữu tất cả của cô, cô cũng sẽ bị lãng quên.”

Hàng mi cong của Hạ Tịch Quán run lên, đoạn thời gian trước mẹ đã nói chuyện này cho cô biết, lúc đó mẹ còn hỏi cô, có sợ không?

Có sợ Lục Hàn Đình cũng sẽ không chạy thoát mị thuật của Giao Nhân tộc hay không?

Lúc đó, cô không có câu trả lời.

Hạ Tịch Quán yên lặng vài giây, sau đó ngẳng đầu: “Họa phi, bà dám cược với tôi không, cược Lục Hàn Đình có thể vạch trần bộ mặt thật của Thượng Quan Mật Nhi, cược Lục Hàn Đình có thể phá giải lời nguyền Giao Nhân tộc của các người?”

Họa phi cứng đờ.

Trong đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lóe ra ánh sao, chói sáng rực rỡ bức người: “Tình Nhỉ là chị em của tôi, tôi nhất định phải cứu, thế nhưng, Thượng Quan Mật Nhi muốn thay tôi, ngủ với người đàn ông của tôi, làm công chúa thay tôi, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền, hiện tại tôi đem tất cả tiền đặt cược đặt trên người Lục Hàn Đình, Họa phi, bà có dám đánh một hồi cược khuynh thế với tôi không?”




Họa phi nhìn phong thái Hạ Tịch Quán thời khắc này, trong lòng lại tràn ra vài phần chột dạ và khiếp đảm, rõ ràng ván này bà ta thắng chắc, thế nhưng Hạ Tịch Quán lại đánh cược về Lục Hàn Đình.

Cô lựa chọn tin tưởng Lục Hàn Đình.

Nếu như cô đã định trước mất đi tất cả, cô cũng tin tưởng Lục Hàn Đình chẳng máy chốc sẽ vì cô thắng được toàn thế giới.

Lục Hàn Đình, tuyệt đối sẽ không để cô thua!

Họa phi cảm giác mình rất nực cười, tuổi của bà ta lớn hơn Hạ Tịch Quán cả một giáp, gạo ăn được còn nhiều hơn muối cô ăn qua, vậy mà máy lần bà ta giao phong đều thua dưới khí tràng Hạ Tịch Quán, thật không tưởng tượng nỗi.

Họa phi bị khơi dậy ham muốn đánh bại cô, bà ta không tin, hoàn toàn không tin: “Lan Lâu công chúa, cô thật sự muốn đánh cược với tôi à, tôi sợ đến lúc đó cô sẽ thua quá thảm.”

“Tôi sẽ không thua, người thua quá thảm kia nhât định là bà!” Hạ Tịch Quán không gì sánh được chắc chắn nói.

Lúc này Thượng Quan Mật Nhi đi ra, ả ác độc nhìn Hạ Tịch Quán: “Được, Hạ Tịch Quán, bọn tao đánh cược với mày, tao chẳng những đánh cuợc với mày, tao còn muốn mày tận mắt nhìn tao làm sao từng chút thay thế được mày, tao sẽ làm mặt nạ mặt Tình Nhi, mày mang mặt nạ đó lên, biến thành Tình Nhi, bên cạnh tao, tao muốn mày.

xem tao và Lục Hàn Đình là thế nào nùng tình mật ý.”

Thượng Quan Mật Nhi sẽ biến thành Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán lại trở thành nữ quan Tình Nhi bên người cô, thời khắc theo ả, Thượng Quan Mật Nhi hiểu rất rõ tư vị nổi máu ghen ty.

Tư vị kia giống như vô số con kiến bò trong lòng, không ngừng gặm cắn ả, dằn vặt ả, ả đã chịu đủ loại cảm giác này rồi, hiện tại ả muốn Hạ Tịch Quán cũng nếm thử loại tư vị này!

Ä đã từng bị dày vò, hiện tại muốn Hạ Tịch Quán hoàn lại gấp đôi!




Họa phi cảm tháy kế này rất hay, đường đường Lan Lâu công chúa đột nhiên biến thành một đứa nha hoàn, bị con gái của mình hô tới quát lui, cũng rất thú vị.

“Hạ Tịch Quán, vậy cứ như thế quyết định, Tình Nhi ở trên tay của chúng tôi, cô tốt nhất đừng giở trò gì, bằng không chịu khổ chịu tội là Tình Nhi đấy.” Họa phi uy hiếp nói.

Hạ Tịch Quán cong môi: “Được, đều nghe hai người.”

Lúc này Họa phi nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, từ giờ trở đi con chính là Hạ Tịch Quán rồi, Lục Hàn Đình ở bên trong chờ con, con đi vào đi.”

Ánh mắt Họa phi có chút ái muội, ám chỉ tính mười phần.

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đeo mặt nạ, biến thành gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, mấy năm nay ả vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán, cử chỉ sắc mặt đều rất giống.

“Hạ Tịch Quán, bây giờ tao vào, vừa rồi mày đổ nước lạnh lên người tao, còn trêu đùa tao, không phải là muốn ngăn cản tao ở cùng Lục Hàn Đình sao, chỉ tiếc, anh ấy nhất định là người đàn ông của tao!” Nói xong Thượng Quan Mật Nhi lắc lắc eo đi lên trước, đẩy cửa nhà gỗ tiền vào.

Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, cô nhớ tới lời ước định đêm nay cùng Lục Hàn Đình, nhưng bây giờ xảy ra ngoài ý muốn, lại thêm vụ Hạ Tịch Quán giả thật.

“Hạ Tịch Quán, cô đeo mặt nạ này lên đi! Rồi uống thuốc này vào, thuốc này chính là để cô không mở miệng nói chuyện.”

Giọng Hạ Tịch Quán thanh lệ dễ nghe, rất dễ dàng bị nhận ra, hiện tại Họa phi dùng thuốc để Hạ Tịch Quán không còn cách nào phát ra tiếng, biến thành đứa câm.

Hạ Tịch Quán không có dị nghị, cô cũng không có quyền lựa chọn, cô nắm viên thuốc kia đặt trong miệng mình.
Trong nhà gỗ.

Lục Hàn Đình mới vừa cởi áo, lúc này cửa “két” một tiếng mở ra, anh ngước mắt, Hạ Tịch Quán đi đên.

Cô tới.

Đúng hạn tới. Lục Hàn Đình gợi lên môi mỏng: “Cô đã đến rồi?”

Thượng Quan Mật Nhi nhìn gương mặt điển trai kia của Lục Hàn Đình, hiện tại ánh mắt anh rơi trên mặt ả ta, trong vui vẻ tràn lại tràn ra vài phần quyến rũ nam tính, tim Thượng Quan Mật Nhi đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đều đỏ.

Phải biết rằng ả và Lục Hàn Đình quen biết lâu như vậy, Lục Hàn Đình chưa từng nhìn ả như vậy, không sai, ả xác định được ánh mắt này, là ánh mắt Lục Hàn Đình chỉ dành riêng nhìn Hạ Tịch Quán.

Hiện tại, ánh mắt này đã rơi trên người ả.

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng che mặt nhỏ, thẹn thùng quay lưng lại: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, đùa giỡn lưu manh à, mau mặc quần áo vào!”

Thượng Quan Mật Nhi nhiều năm như vậy vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán, hiện tại một cái nhăn mày một tiếng cười của Hạ Tịch Quán cũng chỉ là tiện tay mà diễn.

Lục Hàn Đình nhắc chân dài, trực tiếp đi qua, lồng ngực to lớn của anh từ phía sau dính vào, giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu ả ta: “Làm sao, xấu hỗ à, trên người tôi còn có chỗ nào cô chưa từng thấy qua?”

Tới gần như thế, Thượng Quan Mật Nhi ngửi được hơi thở trên người Lục Hàn Đình, sạch sẽ mát lạnh nam tính, vô cùng thơm.




Toàn thân Thượng Quan Mật Nhi mềm nhũn, ả chu môi ỏng ẹo hừ một tiếng: “Hứ, ghét anh quá đi, không để ý tới anh nữa!”

Ä có ý muốn đi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng vươn cánh tay, bóp chặt vòng eo mềm mại hông của ả, ôm ả vào ngực mình: “Chạy đi đâu? Phía sau lưng tôi có vết thương, cô giúp tôi tắm.”

Giúp anh tắm?

Việc này quá mờ ám, Thượng Quan Mật Nhi lập tức muốn đồng ý ngay, nhưng nhớ tới hiện tại ả là Hạ Tịch Quán, ả lại do dự, không dám đồng ý nhanh như vậy.

“Cái này hả, để tôi suy nghĩ một chút.”

“Suy nghĩ cái gì?” Lục Hàn Đình ôm ả, chôn khuôn mặt tuần tú vào mái tóc thật dài của ả ngửi một cái, rất nhanh anh liền cứng đờ.

Mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi không đúng.

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán từ quen biết hiểu nhau đến yêu nhau, cảm giác là quen thuộc tận xương, anh mê luyến nhất là mùi thơm cơ thể trong veo trên người Hạ Tịch Quán, hệt như thuốc phiện làm cho anh trằm mê.

Nhưng, mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi khác xa Hạ Tịch Quán.

Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình rất nhanh lóe lên gì đó.

Thượng Quan Mật Nhi cũng rất cảnh giác, ả nhận thấy được Lục Hàn Đình biến hóa, ả xoay người, nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Anh làm sao vậy?”




Ánh mắt Lục Hàn Đình đậm đặc tựa mực, sâu không thấy đáy, anh nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Sao tôi lại cảm giác… cô là lạ.”

Là lạ?

Thượng Quan Mật Nhi chắn động, ả thật sự không ngờ.

mình ở chung với Lục Hàn Đình chỉ hai phút đã lập tức bị lộ, anh đã nghi ngờ ả rồi.

Nhưng Thượng Quan Mật Nhi cũng không sợ, ả câu môi cười quyến rũ, Yêu chuông treo bên hông nhanh chóng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe: “Là lạ? Tôi không hiểu anh đang nói gì?”

Yêu chuông mang theo tà âm mị hoặc nhanh chóng truyền đến tai Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình hơi cứng người, vẻ u tối sắc bén trong tròng mắt hẹp dần tản đi, anh đã trúng phải mị thuật của Thượng Quan Mật Nhi.

Thượng Quan Mật Nhi hết sức hài lòng nhìn phản ứng của anh: “Lục Hàn Đình, tôi thấy anh đêm nay mới là lạ đó, tôi không để ý tới anh nữa, đi trước.”

Thượng Quan Mật Nhi nhắc chân đi liền.

Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt ả lại.

AI Thượng Quan Mật Nhi cười ra tiếng, ả vui vẻ nép vào lòng Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình ôm lấy ả ngồi trên bàn gỗ, trong tròng mắt hẹp sâu toát ra hai ngọn lửa, nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc giống Hạ Tịch Quán nhau như đúc, khàn giọng cười nói: “Hạ Tịch Quán, thả lửa rồi muốn chạy, là ai dạy cô không chịu trách nhiệm như thế hả.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom