• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (117 Viewers)

  • Chap-274

Chương 274: Nó Không Có Cảm Giác An Toàn




Chương 274: Nó Không Có Cảm Giác An Toàn



"Tu Tiên tâm cao khi ngạo, là một nhân tài nổi danh. Bây giờ nghĩ lại Quán Quản đúng là gu cô gái mà nó ưa, nó thích Quán Quán cũng là chuyện binh thưởng." Lão phu nhân nói.



Lục Hàn Đình cầm chia khóa xe, không muốn nói đến chủ đề này: “Bà nội, cháu đến công ty."



"Hàn Đình..." Lão phu nhân kêu một tiếng: “Quán Quản là một cô gái tốt, cháu không nên để con bé một mình như thế này. Tình yêu và hôn nhân cần sự chung sức nỗ lực của cả hai bên, Quán Quản chưa bao giờ chế bỏ cháu bệnh tật, ngược lại còn vì cháu cố gắng làm việc, con bé muốn làm cho chảu tốt hơn, một Quản Quán như vậy cháu có lý do gì để lùi bước chủ? Bỏ lỡ Quản Quản, sau này cháu cũng sẽ không bao giờ gặp được cô gái như thế nữa đâu, cuộc đời con người điều đảng sợ nhất chính là đánh mất."



Lục Hàn Đình đứng ở bên cửa, cũng không quay đầu lại, mà là đửng một lúc lâu, ánh đèn lồng trên hành lang kéo dài cái bóng của anh, vô có lộ thêm mấy phần cô tịch.



Lục Hàn Đình đi rồi, lão phu nhân ngồi trên sô pha trong phòng khách, bác Phúc quản gia thấp giọng nói: "Lão phu nhân, hiện tại tình huống có chút không tốt, thiếu phu nhân thì quá ưu tủ, nào để thân thể cô ấy ra ảnh sáng, để Lục gia nơi đó biết thiếu phu nhân chính là vị hôn thế của Từ Tiên thiếu gia, tôi cảm giác được sẽ có rất nhiều người tham gia tuồng kịch cướp đoạt thiếu phu nhân mất."



Lão phu nhân ôm lấy Tiểu Viên Viên, cắt tia lông mềm mại trên người nó, bà hừ một tiếng: "Yến tâm đi, có bà ngồi ở đây trấn, loạn không được, chỉ là..."



Bà cụ ôm Tiểu Viên Viện vào lòng, như thể tự nhủ: “Hôn nhân là của hai người chúng nó, chi cần chúng nó không buông tay thì không ai có thể chia rẽ. Nếu buông tay thi cũng chẳng ai cứu được."






Bác Phúc cái hiểu cái không, lúc này Hạ Tịch Quán mở cửa phòng đi xuống cầu thang.



Meo meo...



Thấy chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của lão phu nhân, chạy đến bên chân Hạ Tịch Quán kêu meo meo, Hà Tịch Quản ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Viên Viên, cong đôi môi đỏ mọng cười nói: "Viên Viên, có phải con có nhớ mẹ rồi không?"










Meo meo...



Lão phu nhân cười nói: "Quản Quán, chắc cháu đói bụng rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm."



Hà Tịch Quán vừa mới tắm xong, mái tóc đen tuyền xõa trên vai có chút sương nước ẩm ướt, cô không mang khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lòng bàn tay to, sạch sẽ sáng sủa,



"Bà nội..." Hạ Tịch Quán ngăn lão phu nhân lại, đôi mắt trong vát nhin về phia thư phòng trên lầu: “Nên chờ chút nữa không bà, Lục tiên sinh... còn chưa xuống."



"Hàn Đình vừa đi ra ngoài, nó nói có việc gấp ở công ty cần giải quyết, cũng nói đêm nay sẽ không về."



Cái gì?



Hàng mị cánh bướm run lên, cô không biết anh đã đi ra ngoài, tối nay anh không về cũng chẳng nói cô hay, anh chưa bao giờ không về nhà vào buổi tối.



Hạ Tịch Quán ôm Tiểu Viên Viên, đầu củi thấp, cô cảm thấy uất ức, anh rốt cuộc đang giận cái gì chứ, hay vẫn đang nghi ngờ cô và Lục Tử Tiễn?



Giữa cô và Lục Tử Tiễn chẳng có gi cả.



Lúc này, yêu nhau đi tới, xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán: "Quản Quản, yêu nhau dễ, chung sống khó. Hôn nhân thi cần có sự cố gắng của hai bên. Hàn Đình là một người rất cô đơn, bà là người duy nhất ở bên cạnh nó suốt mấy năm qua, con biết nó cần gi nhất không, đó là cảm giác an toàn.”



"Đêm nay cháu quá chói mắt khiến nó rất bất an. Nó đối với cháu giống như là, nó rất muốn nắm chặt cháu trong tay, nhưng nó lại SỢ... làm cháu đau."
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom