• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (86 Viewers)

  • Chương 841-850

Chương 841: Thú Vị Đây

Toàn bộ biệt thự hiện tại rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức không hề có chút thanh âm nào, khiến người ta kìm nén hít thở không thông.

Dạ Vô Ưu nhìn Dương Tiểu Sương, sau đó giơ tay lên, ung dung uống nước trong ly.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tiểu Sương lạnh lùng, cũng không có tâm tình sóng lớn gì, cô vứt con dao đầy máu trong tay vào thùng rác, sau đó ngồi xổm người xuống bắt đầu xử lý vết máu chảy trên mặt đất.

Cô lau máu rất nghiêm túc rất chuyên chú, không hề bỏ qua một kẽ hở nhỏ nào, rất nhanh mảnh đất kia liền khôi phục vẻ trơn bóng ban đầu.

Dạ Tam bị đâm trúng ngay điểm trọng yếu, hiện tại đưa đến bệnh viện sinh tử chưa rõ, nhưng hai người kia rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể ban nãy chưa xảy ra chuyện gì.

Lúc này Dạ Vô Ưu buông ly xuống, đi lên trước, hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhắc cằm Dương Tiểu Sương, để cô ngắng đầu đối diện với hắn.

Dương Tiểu Sương nhìn hắn, ánh mắt không hề né tránh.

Cô gái 18 tuổi này người cũng như tên, tính tình lạnh lùng như sương, dường như không biết cười, thắt lưng của cô vẫn thật rất thẳng, vì tuổi còn nhỏ nên lộ vẻ độc lập quật cường.

Hiện tại Dạ Vô Ưu còn từ trong đôi mắt hạnh của cô thấy được ác ý, ban nãy Dạ Tam muốn cưỡng hiếp cô, cô cũng có thể không chút do dự đâm dao vào người hắn.

Dạ Vô Ưu cong đôi môi mỏng: “Kẻ nào phái cô tới? Tôi đoán thử nhé, Hạ Tịch Quán? Không phải, Hạ Tịch Quán sẽ chẳng để một cô gái vào chỗ tôi, là… Lục Hàn Đình?”

Dương Tiểu Sương không nói gì.

841-1.jpg
841-2.jpg


Làm xong hết thảy, Dương Tiểu Sương nhìn về phía Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu vẫn không hề động, vẫn đứng trong góc phòng mờ tối, một tay đút vào túi quần, thân thể lười biếng tựa trên vách tường, nhưng đôi mắt màu lam kia lại trần trụi lại thẳng thắn rơi vào chiếc áo lót màu trắng trên người cô, sau đó chậm rãi đi xuống, quét qua vùng bụng bằng phẳng của cô và đôi chân thon dài.

Thấy cô nhìn lại, hắn cũng không hề lúng túng, chỉ là đưa mắt rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tại sao không nói chuyện, nhỏ câm?”

Dương Tiểu Sương vẫn không nói gì, cô xoay người rời đi, trước khi đi cô vươn tay cầm chiếc áo khoác đen mà hắn treo, thân ảnh gầy nhỏ rất nhanh đã biến trong màn đêm bên ngoài.

Dạ Vô Ưu nhướng mày kiếm, thú vị đấy, hắn cầm đũa lên nếm thử đồ ăn cô làm, ấy vậy mà ngon đến lạ.

Chương 842: Lục Hàn Đình Khôi Phục Ký Ức Rập đoàn Lục thị.

Trong phòng làm việc chủ tịch, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiệu chủ, Dạ Vô Ưu đã biết thân phận của Dương Tiểu Sương.”

Lục Hàn Đình thoăn thoát ký tên, anh trầm thấp mở miệng: “Điều này không kỳ lạ, Dạ Vô Ưu chắc chắn sẽ phát hiện được.”

“Thiếu chủ, ý của anh là?”

Lục Hàn Đình ngắng đầu liếc Sùng Văn: “Tôi chỉ có một ý, lấy được cách chế thuốc, ý của những người khác, tôi không có hứng thú.”

Sùng Văn không nói, Dạ Vô Ưu bệnh hoạn đấu với thiếu chủ thâm độc nhà mình, kết quả ai chết vào tay ai thật quá gợi lên mong đợi của người ta.

Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chuyên gia thôi miên hàng đầu Dr. Xuyên tới: “Lục tổng, chào anh.”

Lục Hàn Đình để bút máy xuống sau đó đứng dậy, anh cùng Dr.

Xuyên đến phòng chẩn trị, bắt đầu quá trình khôi phục ký ức.

Phòng chẩn trị.

Lục Hàn Đình nằm trên chiếc ghế mây mềm mại, Dr. Xuyên thay anh kiểm tra cơ thể, sau đó nói: “Lục tổng, trong đầu anh thiếu một phần ký ức, nếu như đoán không lầm, anh đã từng bị thôi miên, đoạn ký ức đó đã bị người ta lấy đi.”

Lời Dr. Xuyên vừa vặn chứng thực phỏng đoán trong lòng Lục Hàn Đình, anh quả nhiên thiếu một đoạn ký ức, là ai cầm ký ức của anh đi?

Trong đầu Lục Hàn Đình đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt Lệ kia, là Hạ Tịch Quán!

Kỳ thực anh đã có đáp án, là Hạ Tịch Quán cầm ký ức của anh đi!

Lục Hàn Đình mắp máy môi mỏng: “Tôi muốn khôi phục ký ức.”

“Lục tổng, tôi có thể giúp anh khôi phục ký ức, nhưng, đoạn ký ức kia khả năng không chỉ là những ký ức vui vẻ, mà có thể là rất nhiều ký ức thống khổ khắc cốt ghi tâm, anh chắc chắn muốn khôi phục ký ức?”Dr. Xuyên trịnh trọng hỏi.

Lục Hàn Đình gật đầu, không chút nào do dự: “Chắc chắn.”

Anh nhất định phải khôi phục ký ức.

*Tết.”Dr. Xuyên lấy ra giấy bút: “Lục tổng, lần chẩn đoán này của chúng ta có thể phải mất hai giờ, anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”

Lục Hàn Đình giơ tay lên, nhìn về phía chiếc đồng hồ đắt tiền trên cỗ tay, một giây kế tiếp, hai mắt anh nhắm nghiền, rơi vào thôi miên.

Lục Hàn Đình mơ một giấc mơ rất dài, trong mộng một vùng tăm tối, anh đi lung tung không có mục đích, đang tìm phương hướng.

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ càn rỡ: “Tôi nhất định phải gả vào U Lan Uyễn làm cô dâu tương lai!”

Lục Hàn Đình xoay người, anh phát hiện mình đang ở trên một chuyến tàu lửa, trước mặt có một cô gái, trên mặt cô mang một khối lụa mỏng, thấy không rõ mặt, nhưng anh chạm phải đôi mắt trong vắt lưu chuyển xoáy nước kia, trong nháy mắt anh liền nhận ra đây là Hạ Tịch Quán!

Rất nhanh hình ảnh nhảy, như là thước phim tăng nhanh nhịp, kết hôn trước sau đó mới nảy nở tình yêu, tràn đầy ngọt ngào.

Anh đẩy cô vào trong góc tường, lần đầu tiên mở tấm mạng che mặt của cô.

Bộ móng tay màu hồng cô vừa làm đặt trên thắt lưng quần của anh, nhướng mày rồi như tuyên thệ, “Thắt lưng của anh chỉ có em mới được cỏi ra.”

Anh kéo cô vào trong cửa kính mờ nước, trong hơi nóng hàm chứa ám muội, anh thở hỗn hển cắn môi cô, “Bây giờ còn chưa được, chờ em lớn thêm chút nữa nha.”

Cô dưới cơn mưa flash nhấp nháy, tuyên bố với mọi người, cô muốn sinh cho Lục tiên sinh của cô hai cục cưng…

Song, hình ảnh đột nhiên vừa chuyền, anh thấy được mình mở ra một chai thuốc ngủ, sau đó nốc xuống toàn bộ thuốc ngủ, bác sĩ lạnh như băng nói cho anh biết: “Xin lỗi Lục tổng, bệnh mắt ngủ của anh đã không cách nào cứu chữa được nữa.”

Chương 843: Người Anh Yêu Nhất Cả Cuộc Đời Này, Đều Ở Nơi Đó

Lục Hàn Đình lập tức mở mắt ra, từ trong thôi miên mạnh mẽ tỉnh lại.

“Lục tổng, anh ổn chứ?” Dr. Xuyên vội vàng quan tâm hỏi.

Trán Lục Hàn Đình toát ra một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuần tú tinh xảo trở nên trắng bệch, không một chút huyết sắc, lồng ngực to lớn phập phồng, anh há to miệng thở dóc.

843-1.jpg


Lục Hàn Đình nằm trên ghế mây, anh nhanh chóng nhắm mắt bình ổn hô hấp của mình, anh đã nhớ lại phân nửa, con gái của Hạ gia – Hạ Tịch Quán thay gả vào U Lan uyễn, gả cho anh, trở thành Lục phu nhân của anh.

Thì ra, chồng trước của cô thật sự là anh.

Hải Thành nơi ấy, ghi chép lại hết thảy quá khứ ngọt ngào của anh và cô.

Thảo nào khi trở về Đề Đô chính anh luôn cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, anh không biết mình đã mắt đi thứ gì, ngày qua ngày bình thản như nước, không tốt cũng chẳng xấu, mãi đến lúc cô tới Đề Đô, anh hệt như ma chướng bị cô hấp dẫn, vì cô sỉ vì cô điên cuồng.

Cô là Lục phu nhân của anh kia mà!

“Lục tổng… Lục tổng!” Lúc này Dr. Xuyên gọi bên tai.

Lục Hàn Đình đưa mắt tập trung ở tại trên mặt Dr. Xuyên, lúc này mới nghe được câu hỏi của Dr. Xuyên: “Lục tổng, về nửa đoạn ký ức còn lại, anh có muốn tiếp tục không?”

Nửa đoạn ký ức còn lại…

Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy xuống giường, anh mắp máy đôi môi mỏng, khàn khàn nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, hôm nay tới đây thôi.”

Nói rồi Lục Hàn Đình nhanh chóng rời đi.

Lục Hàn Đình trực tiếp ra công ty, phóng chiếc Rolls-Royce Phantom về nhà, lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là thư ký riêng Nghiêm Kiên gọi tới.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận, chất giọng cung kính của Nghiêm Kiên nhanh chóng truyền đến: “Chủ tịch, bây giờ anh đang ở đâu, cuộc họp cấp cao hàng năm mười phút sau sẽ bắt đầu, các vị chủ tịch đã đợi trong phòng hội nghị V.I.P rôi ạ.”

Lục Hàn Đình nhìn thẳng nhìn về phía trước, ánh đèn bên lề dường soi vào khung cửa xe, tỏ lên ngũ quan anh tuấn của anh, ánh khúc xạ khiến mắt người như hoa đi, anh mở miệng: “Hủy họp.”

Nghiêm Kiên ở đầu dây bên kia quả nhiên ngắn người, cuộc họp cấp cao hàng năm là ở trong lịch trình, anh ta hiển nhiên không biết vì sao chủ tịch nhà mình lại đột ngột hủy bỏ họp, song anh ta nhanh chóng gật đầu: “Vâng, chủ tịch.”

Lục Hàn Đình cúp điện thoại, hai bàn tay to đặt tại trên vô lăng, hiện tại anh cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, anh chỉ muốn về nhà, về nhà gặp Lục phu nhân của anh!

Hè phố tối nay đặc biệt náo nhiệt, vì hôm nay chính là lễ Giáng Sinh.

Lọt vào mắt đều là năm ba đôi tình nhân tay trong tay nhau trên đường, còn có rất nhiều người bán hoa, rất nhiều bạn nam dừng lại mua hoa cho cô gái của mình.

Lục Hàn Đình đánh tay lái, dừng xe bên đường, sau đó mở cửa Xe ra.

Rất nhanh anh liền trở thành phong cảnh chói mắt nhất, người đàn ông tối nay mặc bộ tây trang màu đen, bên ngoài còn mặc chiếc áo khoác đen mỏng, anh từ trong chiếc xe sang trọng giới hạn của thế giới đi ra, cả người anh tuấn quý phái, một dáng đứng tùy tiện cũng hệt như dáng pose của các nam người mẫu quốc tế, lập tức hắp dẫn ánh mắt mọi người.

Chương 844: Chung Quy Trời Cao Đối Đãi Anh Không Tệ

Đám con gái bên đường nhanh chóng hai mắt phát sáng, bốc lên bong bóng màu hồng, “Trời ạ, người đàn ông kia đẹp trai quá đi mắt.”

Lục Hàn Đình đã quen với những ánh mắt này, anh nhắc chân của đi tới bên cạnh cô bé bán hoa, anh ngồi xổm người xuống, ôn hòa nói: “Bé bán hoa, lấy hét máy đóa hoa này cho chú.”

Cô bé kia mở to mắt nhìn Lục Hàn Đình, giọng nói bập bẹ: “Chú ơi, chú mua hoa hồng nhiều như vậy là muốn tặng bạn gái sao ạ?”

Lục Hàn Đình đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của bé gái: “Không phải, chú là mua tặng vợ.”

Hức hức.

Đám con gái si mê bên đường nhanh chóng tiếng than, người đàn ông đẹp trai như vậy vậy mà đã kết hôn rồi, quả nhiên, đàn ông tốt đều là của người khá!

c Tây Uyễn.

Lục Hàn Đình đậu chiếc Rolls-Royce Phantom trên sân cỏ, rất xa anh liền thấy được ở phía trước, khu biệt thự đèn đuốc sáng trưng, công lớn rộng mở, ánh đèn bên trong hắt ra, tiến vào trong tầm mắt đều là ấm áp.

Trên sân cỏ đặt hai cây thông Nô-en rất to, trên cây treo những ngọn đèn nhỏ phát sáng, còn có một bóng người nhỏ nhắn đứng ở nơi đó, là Hạ Tịch Quán.

Tối nay Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy trắng dài, bên ngoài mặc chiếc áo cardigan croptop dệt kim cổ V màu đỏ, suối tóc đen thanh thuần buông dài hệt như tơ lụa trên bờ vai oánh nhuận, từ xa nhìn lại cô còn yêu kiều hơn cả hoa hồng, là dáng vẻ ngây thơ lại thanh tú mà anh yêu tha thiết.

Trên sân cỏ đặt rất nhiều pháo hoa, Hạ Tịch Quán kéo Lão phu nhân và má Ngô từ trong biệt thự ra, cô bắt đầu chia pháo hoa: “Bà nội, má Ngô, đừng chôn mãi trong nhà nữa ạ, phải ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn chút chứ, tối nay là Giáng Sinh mà, chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa đi ạ.”

Nói rồi Hạ Tịch Quán liền bật lửa, đốt pháo hoa trong tay lão phu nhân và má Ngô.

Lão phu nhân xuất thân từ danh môn, má Ngô là đại nha hoàn, hai người chưa từng chơi pháo hoa, pháo hoa vừa được đốt lên, Lão phu nhân và má Ngô lại càng hoảng sợ, hận không thể vứt pháo hoa trong tay như vứt củ khoai nóng đi, dáng vẻ kia vừa buồn cười lại dễ thương.

Hạ Tịch Quán ở cạnh che miệng khanh khách cười trộm.

Lục Hàn Đình không hề động, đứng ở đây nhìn một màn kia, người cả cuộc đời này anh yêu nhất, đều ở nơi đó.

Có một loại cảm giác trong nháy mắt dâng tràn rồi toàn bộ buồng ngực anh, tim lại càng lúc càng mềm, trong khoảnh khắc ấy trái tim đã hóa thành vũng nước.

Anh nhìn bóng người nhỏ xinh kia của Hạ Tịch Quán, trong tiếng pháo hoa “tí tách” nở rộ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ được ánh pháo đốt sáng, lại phá lệ tiên hoạt sinh động, cô đang cười, cười sảng khoái vui vẻ, tiếng cười ấy như tiếng chuông bạc ngân lên, truyền đến bên tai anh.

Khiến tâm anh động, khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Lục Hàn Đình đột nhiên nghĩ, chung quy trời cao đối đãi anh không tệ, vì quần quanh một hồi, ông trời lại đưa cô gái Hạ Tịch Quán này đưa đến bên cạnh anh.

Cô bé nhỏ nằm trong tả, nàng dâu nhỏ mẹ anh hứa sẽ gả, hai mươi năm sau, cô vẫn là đi tới bên người anh, từ cuộc thay gả, trở thành Lục phu nhân của anh.

Cô thuộc về anh.

Hoàn toàn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về anh.

Là của anh.

Lão phu nhân và má Ngô chỉ lo sợ trong chốc lát rồi cũng tìm được niềm vui khi đốt pháo, các bà cũng đốt cho Hạ Tịch Quán hai cây pháo hoa, già trẻ lớn bé ở nơi đó chơi đùa vui vẻ.

Hạ Tịch Quán cảm thấy hôm nay thật sự rất vui vẻ, cô giơ hai tay lên, múa cây pháo vài vòng, mỉ mắt cong cong dưới ánh sáng chói của pháo hoa đột nhiên đụng phải một đôi mắt thâm thúy sâu hẹp, cô thấy được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình lúc này đang đứng ở phía trước, ánh mắt đen trầm nóng bỏng chăm chú nhìn cô.

Chương 845: Hoa Hồng Lục Hàn Đình đã trở về!

Hàng mi của Hạ Tịch Quán khẽ run, cô không biết anh về lúc nào, còn nữa, sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như thê chứ, ánh mắt này của anh cứ như là… muốn ăn sống cô luôn vậy!

Lúc này Lục lão phu nhân và má Ngô cũng phát hiện Lục Hàn Đình: “A Đình, cháu về rồi à?”

“Dạ.” Lục Hàn Đình gật đầu, anh không đi tới, ánh mắt vẫn là dán chặt trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán, sau đó vươn ngón tay thon dài, ngoắc ngoắc cô: “Qua đây.”

Cái gì thế, Hạ Tịch Quán thấy anh cái cái ngoắc tay này của anh tuyệt đối không tôn trọng cô, anh đang gọi chó đấy à?

Đôi mắt sáng trong veo như nước của Hạ Tịch Quán trừng anh, sau đó đi tới, đi tới bên người anh: “Anh gọi em làm cái gì?”

Lục Hàn Đình đưa chìa khóa xe cho cô: “Anh mua chút đồ, ở cốp sau, em giúp anh lấy ra, đặt lên lầu đi.”

Hạ Tịch Quán nhìn tay anh: “Tay anh đâu?”

Nhắc tới cái này, Lục Hàn Đình nhanh chóng lấy tay trái ra đè xuống cánh tay phải của mình: “Em cũng biết, tay này của anh gần như phế rồi, bác sĩ nói không được cầm vật nặng, đây đều là vì cứu em, em biết mà?”

Hạ Tịch Quán cũng nhớ đến chuyện tay phải của anh, cô nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, lộ ra vẻ ngưng trọng đau lòng: “Mấy ngày anh anh đều không chịu điều trị chứ gì, tối nay em khám cho anh, vậy anh mau vào nghỉ ngơi đi! Đồ đạc em giúp anh mang lên cho.”

Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ tin là thật của cô, cong cong môi mỏng, cô bé này thật đúng là dễ gạt.

Hạ Tịch Quán mở cốp sau ra, chuẩn bị khuân đồ, nhưng lập tức cô ngắn ra, đôi mắt đen láy đột nhiên co rút lại.

Trong cốp sau căn bản không có thứ gì phải khuân cả, bên trong tất cả đều là ruy băng và bong bóng, còn có hoa hồng khắp nơi.

Hoa hồng kiều diễm ướt át tựu chung một chỗ, bên trên còn treo đèn thủy tinh rạng rỡ tỏa sáng, khiến trái tim thiếu nữ tâm rộn nhịp.

Hạ Tịch Quán không nghĩ tới sẽ thấy cái này, trong chốc lát cô nhìn đến ngây người.

845-1.jpg


Lúc anh ra khỏi thư phòng, đứng ở trên lầu liền thấy Hạ Tịch Quán ở lầu dưới, cô gái hiện tại ngồi trên thảm lông dê mềm mại, là ngồi nghiêng người, hai bắp đùi thon nhỏ ngoan ngoãn quy củ xếp chồng lên nhau, cuộn tròn, cô cầm cây kéo, đang cắt tỉa hoa hồng, sau đó cắm trong bình hoa.

Hoa hồng anh tặng cô, cô rất chuyên chú xử lý.

Bà nội ngồi bên cạnh cô, không biết cô nói gì, chọc bà nội cười ha ha.

Má Ngô ở trong phòng bếp dọn dẹp bát đũa, trên mặt cũng treo ý cười.

Lục Hàn Đình đột nhiên hiểu được vì sao bọn họ trở về Đề Đô, ai nấy đều mắc bệnh nặng, nhất là bà nội, bởi vì bọn họ đã từng mắt đi cô bé này.

Chương 846: Trước Mặt Mọi Người Gửi Tin Nhắn Xấu Hỗ Cho Cô

Lục Hàn Đình lấy di động ra, đứng ở trên lầu soạn rồi gửi một tin nhắn cho cô.

“Ting” một tiếng, Hạ Tịch Quán rất nhanh đã nhận tin, cô mở di động ra, thấy được tin nhắn Lục Hàn Đình gửi đến, nội dung là: “bi lên, đến phòng anh.”

Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán bạo nổ, không nghĩ tới Lục Hàn Đình lại gửi một tin nhắn ái muội như thế cho cô, đi lên cái gì, đi phòng anh gì chứ, anh định làm gì?

Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì có, bởi vì bà nội bên cạnh, ánh mắt Hạ Tịch Quán nhanh chóng né tránh, hệt như đứa trẻ mắc lỗi sai.

Lục Hàn Đình một mực nhìn cô, thấy cô kinh hoảng giấu điện thoại đi, dáng vẻ e lệ lại né tránh, anh buồn cười nhếch đôi môi mỏng, anh cũng không làm gì mà, anh nghi ngờ cô cố ý ở câu dẫn anh, chỉ tiếc anh không có chứng cứ.

Lục Hàn Đình lại gửi một tin: “Anh ở trong phòng chờ em.”

Hạ Tịch Quán ở lầu dưới dĩ nhiên nhận được tin, lần này nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô đỏ ửng nhanh chóng lan đến vành tai nhỏ xinh trắng như tuyết của cô, cả người như bị lửa hun.

Lục Hàn Đình sợ chính mình nhìn tiếp nữa sẽ nhịn không được, dáng vẻ như nai con chạy loạn này của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, hiện tại anh rất muốn bắt nạt cô…

Lục Hàn Đình về phòng mình.

Hạ Tịch Quán vẫn ở dưới lầu, cô khùng mới đi tìm Lục Hàn Đình, không phải cô suy nghĩ đen tối, mà là… anh căn bản cũng không phải là người đứng đắn!

Cô mới không đi tìm anh!

846-1.jpg


Bên trong im lặng vài giây, sau đó nói: “Bảo cô ấy lên nhanh một chút!”

Anh nói “lên nhanh một chút”, rõ ràng cho thấy sốt ruột, không nhịn được.

Má Ngô nhanh chóng đi ra ngoài.

Hạ Tịch Quán vẫn còn đang cắm hoa, má Ngô đi xuống: “Quán Quán tiểu thư, thiếu gia đang gọi con đó, gọi con đi lên.”

“cm Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, đầu nhỏ “ầm” một tiếng nỗ tung, anh vậy mà… vậy mà để má Ngô tới gọi cô!

Lão phu nhân hai mắt sáng ngời, nhanh chóng giành lấy cây kéo trong tay Hạ Tịch Quán, còn nghiêm túc nói: “Quán Quán, A Đình gọi cháu đấy, có lẽ là có chuyện gì gấp, cháu mau đi lên đi!”

Hạ Tịch Quán hiện tại hận không thể tìm một cái hang để chui, bà nội và má Ngô có ai không thành tỉnh, các bà sợ rằng đã sớm nghĩ xa, về sau các bà sẽ nhìn cô thế nào, cô lấy mặt mũi gì đối diện với các bà đây?

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng dậy, che khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mìng phi nhanh lên lầu, cô muốn tìm Lục Hàn Đình hỏi một câu, anh đến tột cùng muốn làm cái gì?

Hạ Tịch Quán nỗi giận đùng đùng vọt vào phòng ngủ của Lục Hàn Đình, nhưng nhìn một vòng, cũng không có tìm được bóng dáng anh.

Anh ở đâu?

“Lục Hàn Đình!”

Cô gọi một tiếng, thế nhưng không ai đáp.

Hạ Tịch Quán đi tới cửa phòng tắm, vươn tay đầy của ra.

Một giây ké tiếp, bên trong thò ra bàn tay to, nắm chặt rồi cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, trực tiếp lôi cô vào trong.

AI Hạ Tịch Quán kinh hô, tắm lưng mềm mại dán lên ván cửa, Lục Hàn Đình đưa đẩy cô đến trên ván cửa, ngăn ở trong ngực mình.

Chương 847: Ăn Táo Hay Ăn…

Hạ Tịch Quán ngắng mặt, nhìn người đàn ông trước mắt, Lục Hàn Đình mới vừa tắm xong, mặc đồ ngủ lụa màu xanh đen, thắt lưng buông thả phất phơ, lộ ra nửa vùng ngực to lớn mái tóc ngắn ướt nhẹp dính vào trán, anh không dùng khăn lau, nước nhỏ xuống từng giọt.

Người đàn ông vừa tắm xong cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, cởi bỏ vẻ tinh anh lạnh lùng ngày thường, vẻ tuấn tú ấy càng thêm khiến người mặt đỏ tai hồng.

Hạ Tịch Quán lúc đầu phừng phừng lửa giận, bây giờ bị nam sắc vô hại ấy giam ở chỗ này, giọng nói không tự chủ nhiễm vài phần mềm nhữn: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì thế hả? Sao anh lại bảo má Ngô gọi em, lần này bà nội và má Ngô đều biết cả rồi, bình thường anh không hay ở nhà thì không có gì xấu hổ, nhưng em biết chôn mặt mũi vào đâu đây chứ?”

Lục Hàn Đình chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy: “Em hung dữ cái gì, anh gọi em lên sao không lên đi? Hơn nữa bà nội và má Ngô đều là người từng trải, chúng ta ở trong phòng làm cái gì cũng rất bình thường.”

“cm Con người mặt dày này!

Hạ Tịch Quán nắm đắm nhỏ, dùng sức đập lên vai anh.

Lục Hàn Đình thấy cô thật sự tức giận, da mặt cô gái mỏng, rất dễ xấu hỗ, nên anh giả bộ rên một tiếng, lại đè xuống cánh tay phải bị thương của mình.

Quả nhiên Hạ Tịch Quán lập tức bị lừa, cô quên mắt bản thân vẫn đang tức giận, nhanh chóng lo lắng nhìn về phía cánh tay phải của anh: “Anh bị sao vậy, không sao chứ, vừa rồi em đánh rất nhẹ mà…”

“Cho em này.” Lục Hàn Đình lầy một vật ra đưa cho cô.

Hạ Tịch Quán nhìn, trong tay anh là một quả táo vừa đỏ vừa to, cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh gọi em lên đây là để tặng táo?”

“Đêm Giáng Sinh không phải nên ăn táo sao, tặng em đấy(7).”

(*) Qủa táo bên Trung còn có nghĩa là quả bình an vì âm đọc của quả táo /píng guð/ gần giống với chữ bình an trong đêm bình an (đêm giáng sinh) /píng ãn yè/, tặng quả táo là thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Hạ Tịch Quán vươn tay nhỏ nhận lấy quả táo: “Cảm ơn.”

“Cắn thử xem có ngọt không?” Anh thấp giọng nói.

Hiện tại anh còn đang giam cô giữa vòng ngực to lớn của mình và ván cửa, dáng người anh quá cao, chặn tất cả tia sáng, thân thể hai người dán vào nhau, anh cứ như vậy nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, muốn cô cắn táo.

Hạ Tịch Quán cúi đầu, cắn táo.

“Ngọt không?”

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ ngọt, anh cắn thử này.”

Hạ Tịch Quán đưa quả táo tới bên môi anh.

Lục Hàn Đình không ăn, ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc cô, sau đó hôn lên môi cô.

Môi cô thơm thơm ngọt ngọt, mang theo vị ngọt của táo.

Hạ Tịch Quán không ngờ anh lại hôn, lúc giật mình thì tay anh đã nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, trực tiếp nhắc lên.

Hạ Tịch Quán không cầm chắc quả táo, “đông” một tiếng, quả táo đã rơi xuống đắt.

“Táo của eml”

Lúc này Lục Hàn Đình thu lực cánh tay, mạnh mẽ bóp vòng eo tựa rắn nước của cô, khàn khàn thủ thỉ bên vành tai cô: “Đừng để ý đến táo nữa, quấn chân lên eo anh, được không em?”

Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên: “Lục Hàn Đình, vốn dĩ anh gọi em lên cũng không phải chỉ đưa táo em ăn, em biết ngay mà, anh làm gì lại tốt bụng như vậy…”

Lục Hàn Đình lại rên một tiếng, cắt lời cô: “Mau lên, tay anh hơi đau.”

Chỉ nhờ vào cái cớ tay gãy này mọi chuyện đều sẽ êm ả trôi qua, Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh, quấn đôi chân thon dài lên vòng hông rắn chắc của anh, có điều tư thế này… ám muội quá đi mắt.

Hạ Tịch Quán nâng cặp mát đen láy lắp lánh ánh sao ấy nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm kia của Lục Hàn Đình lúc tỏ lúc mờ dưới ánh đèn, bên tron

g lóe ra tình cảm nóng bỏng, hệt như dung nham sắp sửa hòa tan cô.
Chương 848: Anh Gọi Cô, Lục Phu Nhân

Tối nay anh cứ là lạ, hệt như bị cái gì kích thích, đặc biệt hưng phần.

“Lục Hàn Đình, anh sao vậy?” Hạ Tịch Quán hỏi.

Lục Hàn Đình chậm rãi nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ thon dài của mình đến trước mặt cô.

Không nói tiếng nào, đợi cô phản ứng.

Hạ Tịch Quán nhìn ngón trỏ thon dài mày, sau đó giơ bàn tay nhỏ lên nhẹ nhàng kéo lại ngón trỏ của anh, kéo ngón trỏ của anh vào trong lòng bàn tay mềm mại của mình.

Đáy mắt Lục Hàn Đình bùng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, bắp thịt toàn thân căng chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, môi mỏng mắp máy, anh khàn khàn cất giọng: “Lục phu nhân.”

Lục phu nhân.

Đã lâu rồi Hạ Tịch Quán mới nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, Lục phu nhân.

Anh vậy mà gọi cô là Lục phu nhân!

Đôi đồng tử của Hạ Tịch Quán co rút lại phóng đại: “Lục Hàn Đình, anh…”

Lục Hàn Đình không muốn hù cô, anh vẫn chưa nhớ hết tất cả, cũng không muốn nói cho cô biết, anh cong môi: “Chẳng lẽ không đúng sao, Hạ Tịch Quán, em chính là nàng dâu nhỏ của anh!”

Hai mươi năm trước, bé gái mới sinh ra đã kéo ngón trỏ của anh không thả, ngọt ngào cười với anh, là cô.

Hai mươi năm sau, thay gả vào U Lan Uyễn, trở thành Lục phu nhân của anh, cũng là cô.

Trong đầu anh, gương mặt non nớt của bé gái năm nào cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ trước mắt này đan chồng lên nhau.

Ban nãy Hạ Tịch Quán còn tưởng rằng anh đã khôi phục trí nhớ, bây giờ mới biết anh nói là chuyện năm xưa, chuyện lúc đó cô đã nhớ không rõ, anh lại nhớ nhung nhiều năm như vậy.

“Quán Quán…” Lục Hàn Đình khép hàng mi nhẹ nhàng hôn lên vằng trán ngát hương của cô, dùng thân thể cứng rắn của mình đè nặng cô, dùng sức ngăn, rung động khó dằn trong lòng, anh muốn cùng cô chia sẻ, cuối cùng chỉ có thể từng lần từng lần nỉ non: “Em là của anh, từ nhỏ đã là của anh, nơi này, em đã lấp đầy nơi này của anh rồi, em có biết không?”

Lục Hàn Đình giữ bàn tay nhỏ của cô, đặt tay lên trái tim mình, cách chất vải mỏng manh cô cảm giác được rõ ràng nhịp đập đều đặn của tim anh, từng nhịp nối tiếp từng nhịp, mang theo sức sống mạnh mẽ, vang động đến mức trái tim cô cũng tê dại.

Hạ Tịch Quán còn cảm thấy, dưới lòng bàn tay mềm mại, bắp thịt cả người anh rắn chắc tựa sắt thép.

Anh nói, cô lắp đầy trái tim anh.

Lúc này, trái tim của anh vì cô mà đập vang dội từng nhịp.

Toàn thân Hạ Tịch Quán mềm nhũn, trước mặt là người đàn ông cô yêu sâu đậm, bị anh để tay lên tim như vậy, nghe lời tâm tình ngọt ngào đến thế, bát kỳ cô gái nào đều không thể từ chối nồi.

Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, hai tay ôm chặc cổ anh, sau đó ngây ngô mà chủ động mỏ lên đôi môi mỏng của anh.

Bàn tay to của Lục Hàn Đình đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô, đột nhiên hung hăng đầy cô lên ván cửa.

Hạ Tịch Quán mờ mịt nhìn anh: “Anh… sao vậy?”

Lục Hàn Đình lấy ra một vật, trực tiếp trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Hạ Tịch Quán chấn động trong lòng, đó là một mảnh… lụa mỏng.

Anh…

Lục Hàn Đình không cho cô cơ hội suy nghĩ, bởi vì một giây kế tiếp anh dùng sức hôn lên, cách mảnh lụa mỏng hung hăng hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.

Hạ Tịch Quán không biết anh sao lại kích động như vậy, anh hôn như mưa rền gió dữ, hô hấp của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt bị đoạt, cô cảm giác bản thân hệt như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa khơi xa, cô chỉ có thể dùng sức bám lên người anh, mới không chìm xuống đại dương vô tận ấy.

Chương 849: Em Đừng Động, Nhìn Anh Là Được

Tư thế bây giờ có độ khó rất cao, hai chân Hạ Tịch Quán nhắc lên không trung, chân treo trên vòng hông rắn chắc của anh, anh hôn vô cùng hung mãnh, như thể muốn ăn sạch cô, Hạ Tịch Quán chỉ có thể theo bản năng siết chặt chân, bám lấy anh thật chặt.

Lục Hàn Đình thấy vòng hông áo từ từ bị cô căng chặt, anh rời khỏi môi cô, chôn khuôn mặt tuần tú vào suối tóc đen, khẽ khàn khàn nói: “Sao quấn chặt thế em?”

“cm Hạ Tịch Quán nhanh chóng chống hai tay lên bờ vai bằng phẳng của anh, đầy anh ra ngoài: “Vậy anh để em xuống đi, tay anh không đau à?”

Nói rồi Hạ Tịch Quán nhéo nhéo cánh tay phải của anh, bắp thịt trên tay vô cùng rắn chắc, tràn đầy vẻ mạnh mẽ của đàn ông, không hề có dáng vẻ phế đi…

“Lục Hàn Đình, anh không lừa em đấy chứ? Có phải dạo gần đây anh vẫn luôn đi khám bình phục tay không? Em thấy tay phải anh rất khỏe mài!”

Lục Hàn Đình biết lời nói dối của mình bị chọc thủng, anh khôi phục từ rất lâu rồi, một người đàn ông phế đi cánh tay phải, về sau ôm cô còn ôm không nỗi, như vậy chẳng phải rất mắt mặt sao? Nên anh rất cố gắng, hiệu quả khôi phục rất tốt, đã quay về trạng thái bình thường.

“Tay anh có khỏe hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết à?” Dút lời, Lục Hàn Đình trực tiếp vươn cánh tay phải ôm lấy cô, còn bề đi ra ngoài.

Hạ Tịch Quán lại càng hoảng sợ, anh hiện tại dùng một tay ôm cô, giống như ôm em bé vậy, cô tốt xấu gì cũng là cô gái 45kg, anh ung dung ôm trong khuỷu tay, từng bước mạnh mẽ ôm cô vào phòng, chính là mẫu bạn trai có lực điển hình.

Hạ Tịch Quán siết quả đấm đập anh: “Anh làm cái gì, anh thả em xuống.”

849-1.jpg


Lục Hàn Đình bò lên giường, bá đạo giam cô dưới thân, anh chống cánh tay phải tràn đầy lựa kia bên sườn người cô, tay kia vắt sau lưng: “Chúng ta thử dùng một tay hít đất.”

Một tay hít đất?

Khuôn mặt Hạ Tịch Quán đỏ lên: “Không muốn, muốn tập thì anh tập đi, em đi trước.”

“Không cho phép đi, người khác đều nói dùng một tay hít đất đàn ông phải cùng luyện với phụ nữ, lúc ấy anh liền nghĩ tới em, vẫn muốn tìm một cơ hội cùng nhau luyện với em.”

“Nhưng em không biết…”

“Em khỏi cần động, nhìn anh là được.”

Nói xong Lục Hàn Đình bắt đầu hít đất.

Hạ Tịch Quán cảm thấy người đàn ông Lục Hàn Đình này thật muốn mạng cô, thắt lưng áo ngủ anh vốn thả bay phất phơ thế kia, bây giờ lại hít đất hơn nửa lồng ngực đều lộ ra, lúc hít đất bắp thịt của anh cứng rắn căng lên từng khối từng khối, phía dưới lồng ngực to lớn chính là hàng cơ bụng sáu múi rõ ràng, còn có đường mỹ nhân ngư hoàn mỹ.

Đường mỹ nhân ngư một nửa nối dài xuống bên dưới quần anh, Hạ Tịch Quán không phải cố ý xem trộm, nhưng cô thấy anh mặc được… quần lót màu đen.

Người đàn ông ngày thường đã anh tuấn cao sang đến vậy lúc này lại gợi cảm hoang dã, đến thế… quả thực chết người.

Chương 850: Quán Quán, Anh Muốn Em

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán hoảng sợ run lẫy bảy, lúc này trên môi mềm nhữn, hóa ra là anh hôn lên.

Anh tập hít đất lúc lên lúc xuống, lúc nhắc người lên rời khỏi môi cô, lúc xuống liền dán môi lên.

Đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán “oanh” một tiếng nổ tung, cô rốt cuộc cũng biết anh vì sao họ nói tập hít đất đàn ông phải tập cùng phụ nữ, hóa ra là nguyên nhân này.

Trên khuôn mặt tinh xảo tựa tranh họa của Hạ Tịch Quán nhộn nhạo ý cười yêu kiều, bị anh hôn vài cái, cô cười khanh khách giơ tay nhỏ lên chặn đôi môi đỏ mọng của mình, không cho anh hôn.

Lục Hàn Đình dừng hít đất lại, hai bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, khàn giọng cười nói: “Chuyện gì thế này, lúc không có em anh có thể lập tức chống liên tục mấy trăm cái, vẫn muốn tìm em luyện thật giỏi, vậy mà khi có em rồi, anh mới làm mười mấy cái đã ngã, ngã xuống trên người em.”

Hạ Tịch Quán cảm giác mình lỗ tai đều mang thai, tiếp tục như vậy nữa cô chỉ sợ cũng nhịn không được muốn đẩy anh ngã theo luôn, nhưng cô vẫn chưa nghĩ thông có nên ở cạnh anh không.

Hạ Tịch Quán, mày mau tỉnh lại đi! Đừng bị cực phẩm nam sắc của người đàn ông này làm lút “Bây giờ anh buông em ra được rồi đấy! Hit đất làm cũng làm rồi, em muốn xuống lầu.”

Mái tóc ngắn ướt sũng nước của Lục Hàn Đình cũng tự nhiên khô rồi, vài lọn tóc mềm che đi đôi mắt đen bóng, cảm giác anh càng thêm giống với chàng trai trẻ, là… chú chó săn nhỏ(*) quấn quýt không buông bạn gái mình.

(*) Chó săn nhỏ ý chỉ những chàng trai có tính cách lạnh lùng độc đoán, nhưng ở bên cạnh người mình yêu lại quấn quýt không buông, luôn mong được người yêu cưng nựng.

Chó săn nhỏ.

Hạ Tịch Quán cảm thấy nếu như lấy một loại động vật để hình dung Lục Hàn Đình, thì đó chính là chó săn nhỏ!

“Quán Quán, hiện tại anh không muốn dùng một tay hít đất nữa, chúng ta đổi bài tập khác đi!” Lục Hàn Đình nhéch đôi môi mỏng khàn khàn cười nói.

Hạ Tịch Quán chớp hàng mi nhỏ dài: “Tập gì nữa?”

“Tập luyện… thắt lưng!”

Cái gì?

Hạ Tịch Quán trong chốc lát nghe không hiểu, bình thường cô không tập gym, cô chỉ rành mấy thứ như nhảy nhót yoga, không hiểu bài tập của đám đàn ông lực lưỡng này.

Lục Hàn Đình nhìn cô ngây ngốc, cái gì cũng không hiểu, ngây thơ vô cùng, anh dùng lực hôn bàn tay nhỏ của cô, làm một động tác: “Luyện thắt lưng là như vậy này.”

Màn Gương mặt đang cười của Hạ Tịch Quán bỗng “reng” một tiếng sôi sùng sục, ban nãy…. anh mới…. húc hông hả?

Hạ Tịch Quán có ngốc cũng hiểu được ý “luyện thắt lưng” của anh là gì, anh muốn dùng phương thức gì luyện thắt lưng!

“Lục Hàn Đình, cắm anh đùa lưu manh, anh còn nói như vậy em sẽ không để ý đến anh nữa!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng từ chối, còn kiên quyết vươn tay đầy anh ra.

Thân thể đồ sộ của Lục Hàn Đình không chút xê dịch, môi mỏng phủ bên vành tai cô thầm thì: “Thực sự không muốn cùng anh luyện à? Mấy ngày gần đây anh đều luyện thắt lưng, muốn luyện để em kiểm tra một chút đấy!”

Ai muốn kiểm tra?

Hạ lưu!

Hạ Tịch Quán bắt đầu dùng sức giấy giụa, cả người như chim nhỏ đạp nước: “Lục Hàn Đình, anh mau buông em ra, bà nội và má Ngô đều biết em lên đây rồi, nếu em không xuống, bà nội và má Ngô sẽ nghĩ bậy, đến lúc đó em thực sự chẳng còn mặt mũi nữa.”

Lục Hàn Đình chau hàng mày kiếm, lúc này anh mới phát hiện điểm bắt tiện khi bà nội má Ngô ở cạnh, thời điểm thẹn thùng thế này lại không tiện chút nào.

Trước đây lúc ở Hải Thành, anh thỉnh thoảng sẽ dẫn cô đến biệt thự tư nhân, hoặc trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc anh, nơi đó chỉ có hai người bọn họ.

Lục Hàn Đình vươn tay kéo làn váy trên người cô, kìm nén trầm giọng dụ dỗ nói: “Đừng để ý đến các bà, Quán Quán, anh muốn em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom