Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-665
Chương 665: Anh nói cô là cái giày rách(*)
(*) Giày rách ý chỉ những người đàn bà hư hỏng, có quan hệ nam nữ bừa bãi.
Anh đương nhiên không nhớ rõ, bởi vì những ký ức ấy đều bị cô lấy đi, cho nên, anh có thể nói những lời chính nghĩa như thế.
Còn có, nói anh đã ngủ với cô chính là hất nước bản lên người anh ư, anh xem cô thành cái gì, nước bản sao?
Quả nhiên, anh rất ghét cô!
Nhưng, nếu anh ghét như vậy cô, vậy anh còn dây dưa cô làm cái gì?
Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt tuần tú lạnh lẽo đó, đáp lại một cách mỉa mai: “Tôi nói càn được chưa, băng thanh ngọc khiết như Lục tổng như vậy, tôi sao có thể làm bản được anh chứ!”
Lục Hàn Đình “Băng thanh ngọc khiết” không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Nói ngủ với tôi cũng là cô, nói mình nói càn cũng là cô, là cô gái có thể nói bậy bạ như vậy, Hạ Tịch Quán, cô không cần mặt sao, không biết xấu hỗ à?”
“Tôi không cần mặt, không biết xấu hỗ mắc mớ gì tới anh, đúng rồi Lục tổng, chẳng lẽ anh… vẫn là một tiểu xử nam!?”
Hạ Tịch Quán hai mắt sáng ngời, đột nhiên ý thức được một vấn đề, anh không có đoạn ký ức, không nhớ rõ anh từng lăn qua giường với cô, vậy anh chẳng lẽ còn tưởng rằng mình là một cái tiêu xử nam à?
Thân thể đồ sộ Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đờ, anh quả thật không chạm qua phụ nữ, trước khi cô đến, cơ thể của anh có chút khuyết điểm, đối với bất kỳ nữ nhân nào đều không có hứng thú, sau khi gặp cô anh liền khỏe, tối nào cũng mộng xuân, mà trong mộng cũng đều là làm chuyện đó với cô.
Anh quả thật vẫn là một xử nam.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của anh, Hạ Tịch Quán như là chộp được bím tóc của anh: “Không phải anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn sao, cô ta không cho anh ăn no?”
Lục Hàn Đình thấy hơi mắt mặt, một tên đàn ông 28 tuổi còn chưa khai trai, cô biết được sẽ nắm thóp anh cười cả năm mắt!
“Tôi và Yên Nhiên trong sạch, muốn để lại thứ tốt nhất cho đêm tân hôn, chúng tôi không giống cô, tùy tiện ngủ với trai, cô bây giờ là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, vậy Lục Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau chưa?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy được hai điểm tin tức, thứ nhất, anh cùng Lệ Yên Nhiên còn chưa xảy ra quan hệ, thứ hai, anh vậy mà cho là cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau.
“Chuyện tôi cùng Từ Thiếu Nam sao anh biết được?” Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút mình từ lúc nào làm cho Lục Hàn Đình hiểu làm, đại khái cũng chỉ có lần ở tiệc rượu tư nhân kia rồi.
Đêm đó cô dùng thuốc mê với Từ Thiếu Nam, giả vờ làm ra mấy biểu hiện như đang ngủ với anh ta để thừa dịp tẫu thoát: “Lục Hàn Đình, đêm hôm đó anh ở ngoài cửa phòng chúng tôi?”
Cô hai mắt sáng rực nhìn anh, không phải là nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô dám khẳng định anh ở ngoài cửa phòng cô.
Anh vậy mà đi tìm cô!
Lục Hàn Đình không hề muốn đàm luận chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, hiện tại anh bên tai còn quanh quần tiếng kêu yêu kiều của cô, bảo Từ Thiếu Nam làm nhẹ một chút.
Cô rõ ràng chính là cô gái hư không có tự ái, nhưng ở chỗ anh lại giả dạng làm con thỏ trắng cái gì cũng không hiểu, lẽ nào anh nhìn dễ bị lừa lắm sao?
Anh nhìn rất giống một tên đại ngốc sao?
“Làm sao, cô sợ, sợ tôi nói chuyện này này cho Lục Tử Tiễn biết à. Nếu Lục Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam từng ngủ qua, cái giày rách nó lượm được, cũng không biết nó có còn muốn cô không nữa đấy!”
Cái giày rách?
Anh vậy mà dùng ba chữ này với cô!
Gương mặt đang tươi cười của Hạ Tịch Quán bỗng trắng bệch, vốn còn muốn nói chân tướng sự tình nói cho anh biết, nhưng bây giờ cô chẳng buồn nói gì hết: “Lục tổng, nếu như tôi là cái giày rách, vậy anh còn quấn chặt cái giày rách làm cái gì?”
(*) Giày rách ý chỉ những người đàn bà hư hỏng, có quan hệ nam nữ bừa bãi.
Anh đương nhiên không nhớ rõ, bởi vì những ký ức ấy đều bị cô lấy đi, cho nên, anh có thể nói những lời chính nghĩa như thế.
Còn có, nói anh đã ngủ với cô chính là hất nước bản lên người anh ư, anh xem cô thành cái gì, nước bản sao?
Quả nhiên, anh rất ghét cô!
Nhưng, nếu anh ghét như vậy cô, vậy anh còn dây dưa cô làm cái gì?
Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt tuần tú lạnh lẽo đó, đáp lại một cách mỉa mai: “Tôi nói càn được chưa, băng thanh ngọc khiết như Lục tổng như vậy, tôi sao có thể làm bản được anh chứ!”
Lục Hàn Đình “Băng thanh ngọc khiết” không vui chau lại mày kiếm anh khí: “Nói ngủ với tôi cũng là cô, nói mình nói càn cũng là cô, là cô gái có thể nói bậy bạ như vậy, Hạ Tịch Quán, cô không cần mặt sao, không biết xấu hỗ à?”
“Tôi không cần mặt, không biết xấu hỗ mắc mớ gì tới anh, đúng rồi Lục tổng, chẳng lẽ anh… vẫn là một tiểu xử nam!?”
Hạ Tịch Quán hai mắt sáng ngời, đột nhiên ý thức được một vấn đề, anh không có đoạn ký ức, không nhớ rõ anh từng lăn qua giường với cô, vậy anh chẳng lẽ còn tưởng rằng mình là một cái tiêu xử nam à?
Thân thể đồ sộ Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đờ, anh quả thật không chạm qua phụ nữ, trước khi cô đến, cơ thể của anh có chút khuyết điểm, đối với bất kỳ nữ nhân nào đều không có hứng thú, sau khi gặp cô anh liền khỏe, tối nào cũng mộng xuân, mà trong mộng cũng đều là làm chuyện đó với cô.
Anh quả thật vẫn là một xử nam.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của anh, Hạ Tịch Quán như là chộp được bím tóc của anh: “Không phải anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn sao, cô ta không cho anh ăn no?”
Lục Hàn Đình thấy hơi mắt mặt, một tên đàn ông 28 tuổi còn chưa khai trai, cô biết được sẽ nắm thóp anh cười cả năm mắt!
“Tôi và Yên Nhiên trong sạch, muốn để lại thứ tốt nhất cho đêm tân hôn, chúng tôi không giống cô, tùy tiện ngủ với trai, cô bây giờ là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, vậy Lục Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau chưa?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy được hai điểm tin tức, thứ nhất, anh cùng Lệ Yên Nhiên còn chưa xảy ra quan hệ, thứ hai, anh vậy mà cho là cô và Từ Thiếu Nam đã ngủ với nhau.
“Chuyện tôi cùng Từ Thiếu Nam sao anh biết được?” Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút mình từ lúc nào làm cho Lục Hàn Đình hiểu làm, đại khái cũng chỉ có lần ở tiệc rượu tư nhân kia rồi.
Đêm đó cô dùng thuốc mê với Từ Thiếu Nam, giả vờ làm ra mấy biểu hiện như đang ngủ với anh ta để thừa dịp tẫu thoát: “Lục Hàn Đình, đêm hôm đó anh ở ngoài cửa phòng chúng tôi?”
Cô hai mắt sáng rực nhìn anh, không phải là nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô dám khẳng định anh ở ngoài cửa phòng cô.
Anh vậy mà đi tìm cô!
Lục Hàn Đình không hề muốn đàm luận chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, hiện tại anh bên tai còn quanh quần tiếng kêu yêu kiều của cô, bảo Từ Thiếu Nam làm nhẹ một chút.
Cô rõ ràng chính là cô gái hư không có tự ái, nhưng ở chỗ anh lại giả dạng làm con thỏ trắng cái gì cũng không hiểu, lẽ nào anh nhìn dễ bị lừa lắm sao?
Anh nhìn rất giống một tên đại ngốc sao?
“Làm sao, cô sợ, sợ tôi nói chuyện này này cho Lục Tử Tiễn biết à. Nếu Lục Tử Tiễn biết cô và Từ Thiếu Nam từng ngủ qua, cái giày rách nó lượm được, cũng không biết nó có còn muốn cô không nữa đấy!”
Cái giày rách?
Anh vậy mà dùng ba chữ này với cô!
Gương mặt đang tươi cười của Hạ Tịch Quán bỗng trắng bệch, vốn còn muốn nói chân tướng sự tình nói cho anh biết, nhưng bây giờ cô chẳng buồn nói gì hết: “Lục tổng, nếu như tôi là cái giày rách, vậy anh còn quấn chặt cái giày rách làm cái gì?”
Bình luận facebook