Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2722
Chung quy gì cũng phải tới, chỉ là sớm hơn so với Lâm Mặc tưởng tượng.
Cúp điện thoại, tất cả rơi vào im lặng, rất nhanh “đinh đỉnh đỉnh” vài tiếng, điện thoại Lâm Mặc tới mấy mẫu tin nhắn, đều là Lục Họa gửi.
Lâm Mặc mở ra, Lục Họa rất có kiên nhẫn giải thích chuyện đã xảy ra với cậu.
“Lâm Mặc, Dương Thanh Đề là thày giáo kèm toán mà Vũ Vũ tìm cho tôi, môn toán tôi không tốt, cho nên muốn len lén học tập đề theo kịp, cho cậu một cái ngạc nhiên.”
“Ngày hôm nay đi mua sách cũng vậy, tôi là mua quà cho cậu, gạt cậu cũng là muôn cho cậu một bât ngờ lớn.”
“Giữa tôi và Dương Thanh Đê thực sự không có gì xảy ra cả, nhưng tôi ngã một cái, anh ta giúp tôi, vừa lúc bị cậu thầy được, Lâm Mặc, cậu đừng tức giận có, được hay không, tôi thừa nhận nói dối là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.”
Lâm Mặc ngôi ở trong xe, lăng lặng, nhìn tin nhắn cô gởi tới, cậu nghĩ nêu như cô ở đây, nhật định sẽ ngước đôi mặt ươn ướt như nai con nhìn cậu mêm giọng giải thích.
Lâm Mặc tắt máy, nhẹ nhàng nhắm nghiên hai mất.
Ngày hôm sau.
Cuộc thi lập trình hôm nay chính thức khai mạc, Lục Họa cùng Vưu Linh đi đến hiện trường.
Hiệu trưởng Dương vội vã chạy tới: “Lục Họa, em có thây Lâm Mặc không, sao Lâm Mặc còn chưa tới?”
“Đúng vậy Họa Họa, tuyển thủ dự thi của những trường học khác đều đã tới, chỉ thiêu mỗi [âm Mặc thôi.” Vưu linh cũng có chút sốt ruột.
Lục Họa nhìn về phía tuyển thủ dự thi, bọn họ mỗi người đều là thiếu niên hăm hở, đang chuẩn bị cho kì thi, thực sự chỉ còn thiêu mỗi Lâm Mặc.
Lâm Mặc chưa đến.
Đêm qua cô gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu, cô biết cậu đã đọc, thế nhưng cậu… chỉ đọc mà không trả lời.
Lục Họa nhẹ nhàng chau hàng mày thanh tú, trước đây cô đọc được một câu nói trong một quyên sách cách từ biệt tốt nhât của người trưởng thành không phải là block, mà là…
đọc không trả lời.
Trong lòng Lục Họa có chút bắt an.
“Hiệu trưởng, Linh Linh, hai người chờ em một chút, em gọi điện thoại cho Lâm Mặc.”
“Ừ, nhanh nhanh nhé.”
Lục Họa đi tới hành lang, lấy điện thoại ra bắm số Lâm Mặc.
Điện thoại đã thông, thế nhưng tiếng chuông du. dương cứ reo một lân lại một lần, vẫn không có người nghe.
Cậu không nhận điện thoại.
Lúc này giọng nữ lanh lẽo máy móc truyện đến Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không nhâc máy được, xin vui lòng gọi lại sau.
Cậu đang làm gì?
Vì sao không nhận điện thoại?
“Lục Họa.” Lúc này phía trước có người đi tới.
Cúp điện thoại, tất cả rơi vào im lặng, rất nhanh “đinh đỉnh đỉnh” vài tiếng, điện thoại Lâm Mặc tới mấy mẫu tin nhắn, đều là Lục Họa gửi.
Lâm Mặc mở ra, Lục Họa rất có kiên nhẫn giải thích chuyện đã xảy ra với cậu.
“Lâm Mặc, Dương Thanh Đề là thày giáo kèm toán mà Vũ Vũ tìm cho tôi, môn toán tôi không tốt, cho nên muốn len lén học tập đề theo kịp, cho cậu một cái ngạc nhiên.”
“Ngày hôm nay đi mua sách cũng vậy, tôi là mua quà cho cậu, gạt cậu cũng là muôn cho cậu một bât ngờ lớn.”
“Giữa tôi và Dương Thanh Đê thực sự không có gì xảy ra cả, nhưng tôi ngã một cái, anh ta giúp tôi, vừa lúc bị cậu thầy được, Lâm Mặc, cậu đừng tức giận có, được hay không, tôi thừa nhận nói dối là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.”
Lâm Mặc ngôi ở trong xe, lăng lặng, nhìn tin nhắn cô gởi tới, cậu nghĩ nêu như cô ở đây, nhật định sẽ ngước đôi mặt ươn ướt như nai con nhìn cậu mêm giọng giải thích.
Lâm Mặc tắt máy, nhẹ nhàng nhắm nghiên hai mất.
Ngày hôm sau.
Cuộc thi lập trình hôm nay chính thức khai mạc, Lục Họa cùng Vưu Linh đi đến hiện trường.
Hiệu trưởng Dương vội vã chạy tới: “Lục Họa, em có thây Lâm Mặc không, sao Lâm Mặc còn chưa tới?”
“Đúng vậy Họa Họa, tuyển thủ dự thi của những trường học khác đều đã tới, chỉ thiêu mỗi [âm Mặc thôi.” Vưu linh cũng có chút sốt ruột.
Lục Họa nhìn về phía tuyển thủ dự thi, bọn họ mỗi người đều là thiếu niên hăm hở, đang chuẩn bị cho kì thi, thực sự chỉ còn thiêu mỗi Lâm Mặc.
Lâm Mặc chưa đến.
Đêm qua cô gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu, cô biết cậu đã đọc, thế nhưng cậu… chỉ đọc mà không trả lời.
Lục Họa nhẹ nhàng chau hàng mày thanh tú, trước đây cô đọc được một câu nói trong một quyên sách cách từ biệt tốt nhât của người trưởng thành không phải là block, mà là…
đọc không trả lời.
Trong lòng Lục Họa có chút bắt an.
“Hiệu trưởng, Linh Linh, hai người chờ em một chút, em gọi điện thoại cho Lâm Mặc.”
“Ừ, nhanh nhanh nhé.”
Lục Họa đi tới hành lang, lấy điện thoại ra bắm số Lâm Mặc.
Điện thoại đã thông, thế nhưng tiếng chuông du. dương cứ reo một lân lại một lần, vẫn không có người nghe.
Cậu không nhận điện thoại.
Lúc này giọng nữ lanh lẽo máy móc truyện đến Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không nhâc máy được, xin vui lòng gọi lại sau.
Cậu đang làm gì?
Vì sao không nhận điện thoại?
“Lục Họa.” Lúc này phía trước có người đi tới.
Bình luận facebook