Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2704
Cô đã tắm rồi.
Lúc này Lục Họa dưới người giật giật, hẳn là bị cậu đè không thở được, cô vươn tay đầy cậu.
Lâm Mặc lập tức liền thanh tỉnh, như là một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, cậu không biết mình đang làm những gì!
Cô cái gì cũng không biết, không hề hay biết những tâm tư bần thỉu hèn hạ này của cậu, vậy mà cậu thừa dịp cô ngủ bắt nạt cô như vậy!
Về sau, cô nhất định sẽ khinh thường cậu!
Lâm Mặc nhanh chóng đứng dậy, xung giường, cậu xông thăng đên phòng tăm tắm nước lạnh.
Lâm Mặc tắm nước lạnh rất lâu, đột nhiên cậu nghe phía bên ngoài truyền đến thanh âm, là giọng nói mềm mại trong veo của Lục Họa, cô đang gọi tên cậu: “Lâm Mặc… Lâm Mặc…”
Cô sao lại tỉnh rồi?
Lâm Mặc nhanh chóng đóng vòi hoa sen, dùng khăn tùy tiện lau nước trên người, rồi mặc bộ đồ ngủ ra ngoài, bởi vì đi quá gấp, đầu gói của cậu trực tiếp bị đụng vào trên ván cửa.
Đau quá.
Thế nhưng Lâm Mặc bất chấp cơn đau, cậu đi ra ngoài, chỉ thầy Lục Họa ngủ mợ mơ màng màng ngồi dậy, cô năm bắt hai quả đắm nhỏ dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, tìm không được cậu, cô đang gọi tên cậu: “Lâm Mặc…”
Trong lòng Lâm Mặc mềm tối tinh rồi mù: °Lục Họa, tôi ở chỗ này, em sao vậy?”
“Lâm Mặc, cậu đã đi đâu? Vừa rồi không thấy cậu, tôi liền tỉnh.” Khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp của Lục Họa: đỏ bừng, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh đặc biệt khiến người ta thương yêu.
Lâm Mặc vén chăn lên lên giường, đưa tay ôm vai cô, hai người năm lại trên giường, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không đi ra ngoài, chỉ đi tắm.”
“Nhưng là, vì sao lại tắm?”
*… Tôi thấy nóng, nên mới tắm.”
Lục Họa không thấy nóng, cô còn muốn nói, thế nhưng Lâm Mặc cất lời cô: “Tôi ở chỗ này, không đi nữa, em mau ngủ đi.”
Lục Họa thực sự rất buồn ngủ, cô nhắm. hai mắt lại: “Lâm Mặc, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cô lại tiến vào mộng đẹp, lúc này Lâm Mặc không dám đi, sợ cô tỉnh lại đi tìm cậu.
Lâm Mặc phát hiện, mỗi một lần ngủ cùng với cô đều là dằn vặt mình.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Họa tỉnh, thế nhưng bên người trống không, Lâm Mặc lại không thấy đâu.
Cậu đi đâu rồi?
Lục Họa xuống giường, ra khỏi phòng, rất nhanh cô đang ở phòng bép thấy được thân ảnh tuần tú kia, Lâm Mặc đang ở phòng bếp làm điểm tâm.
Cô vẫn là lần đầu tiên thấy cậu xuống bêp.
Lục Họa đi tới, Lâm Mặc đang rán trứng, bên trong nồi là mì, thơm nức mũi, ừm… cô đột nhiên có chút đói bụng.
Đều nói lúc đàn ông nấu ăn là đẹp trai nhất, lời này. quả nhiên không sai, xem ra tài nâu nướng Lâm Mặc rắt tốt.
Lúc này Lục Họa dưới người giật giật, hẳn là bị cậu đè không thở được, cô vươn tay đầy cậu.
Lâm Mặc lập tức liền thanh tỉnh, như là một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, cậu không biết mình đang làm những gì!
Cô cái gì cũng không biết, không hề hay biết những tâm tư bần thỉu hèn hạ này của cậu, vậy mà cậu thừa dịp cô ngủ bắt nạt cô như vậy!
Về sau, cô nhất định sẽ khinh thường cậu!
Lâm Mặc nhanh chóng đứng dậy, xung giường, cậu xông thăng đên phòng tăm tắm nước lạnh.
Lâm Mặc tắm nước lạnh rất lâu, đột nhiên cậu nghe phía bên ngoài truyền đến thanh âm, là giọng nói mềm mại trong veo của Lục Họa, cô đang gọi tên cậu: “Lâm Mặc… Lâm Mặc…”
Cô sao lại tỉnh rồi?
Lâm Mặc nhanh chóng đóng vòi hoa sen, dùng khăn tùy tiện lau nước trên người, rồi mặc bộ đồ ngủ ra ngoài, bởi vì đi quá gấp, đầu gói của cậu trực tiếp bị đụng vào trên ván cửa.
Đau quá.
Thế nhưng Lâm Mặc bất chấp cơn đau, cậu đi ra ngoài, chỉ thầy Lục Họa ngủ mợ mơ màng màng ngồi dậy, cô năm bắt hai quả đắm nhỏ dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, tìm không được cậu, cô đang gọi tên cậu: “Lâm Mặc…”
Trong lòng Lâm Mặc mềm tối tinh rồi mù: °Lục Họa, tôi ở chỗ này, em sao vậy?”
“Lâm Mặc, cậu đã đi đâu? Vừa rồi không thấy cậu, tôi liền tỉnh.” Khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp của Lục Họa: đỏ bừng, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh đặc biệt khiến người ta thương yêu.
Lâm Mặc vén chăn lên lên giường, đưa tay ôm vai cô, hai người năm lại trên giường, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không đi ra ngoài, chỉ đi tắm.”
“Nhưng là, vì sao lại tắm?”
*… Tôi thấy nóng, nên mới tắm.”
Lục Họa không thấy nóng, cô còn muốn nói, thế nhưng Lâm Mặc cất lời cô: “Tôi ở chỗ này, không đi nữa, em mau ngủ đi.”
Lục Họa thực sự rất buồn ngủ, cô nhắm. hai mắt lại: “Lâm Mặc, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cô lại tiến vào mộng đẹp, lúc này Lâm Mặc không dám đi, sợ cô tỉnh lại đi tìm cậu.
Lâm Mặc phát hiện, mỗi một lần ngủ cùng với cô đều là dằn vặt mình.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Họa tỉnh, thế nhưng bên người trống không, Lâm Mặc lại không thấy đâu.
Cậu đi đâu rồi?
Lục Họa xuống giường, ra khỏi phòng, rất nhanh cô đang ở phòng bép thấy được thân ảnh tuần tú kia, Lâm Mặc đang ở phòng bếp làm điểm tâm.
Cô vẫn là lần đầu tiên thấy cậu xuống bêp.
Lục Họa đi tới, Lâm Mặc đang rán trứng, bên trong nồi là mì, thơm nức mũi, ừm… cô đột nhiên có chút đói bụng.
Đều nói lúc đàn ông nấu ăn là đẹp trai nhất, lời này. quả nhiên không sai, xem ra tài nâu nướng Lâm Mặc rắt tốt.
Bình luận facebook