Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2609
Mang cả núi vàng biển bạc chu cập nuôi dưỡng cô không chịu, vẫn còn ở dưới người hắn khóc lóc, một chút cũng không giống những người phụ nữ khác biệt làm hắn vui lòng.
Trong chốc lát, Trương Hàn ngã xuông trên ghê sa lon.
Thủ hạ sợ hãi: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
Trương Hàn đã tỉnh, là ở trên giường lớn biệt thự của mình, bác sĩ tư nhân đã truyền nước biển cho hắn.
“Thiếu gia, bây giờ cơ thể ngài không thích hợp uông rượu, ngày hôm nay uống rượu nhiêu, dạ dày. chảy máu.”
Bác sĩ nơm nớp Ìo SỢ nói.
“Đã biết, ra ngoài đi.” Trương Hàn không nhịn được nói.
Bác sĩ không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng đi.
Lúc này một thủ hạ vội vã chạy vào: “Thiếu… thiếu gia…
Tâm trạng Trương Hàn đang không tốt: “Lắp bắp cái gì?”
“Thiếu gia, đã tra… tra được… Tra được Lâm Bắt Nhiễm bây giờ đang ở chỗ nào rồi!”
Cái gì?
Trương Hàn rút ngay kim tiêm truyện nước muối, trực tiệp đứng dậy Xuông giường, hắn vội đên độ ngay cả dép cũng không xỏ.
“Mày nói cái gì, tìm được Lâm Bát Nhiễm rồi? Cô ấy ở đâu, cô ây hiện tại ở đâu?” Trương Hàn vọt tới trước mặt thủ hạ túm lấy cỗ áo thủ hạ.
“Thiếu gia, Lâm Bát Nhiễm bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Bệnh viện?
Trương Hàn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra ngoài.
“Thiếu gia, ngài vẫn còn đang truyền dịch mà.” Thủ hạ nhanh chóng đuôi theo.
Trong bệnh viện.
Lâm Bát Nhiễm nằm trên giường bệnh, trên tay cô cảm quyên sách thiết kế kia, thế nhưng vẫn chưa mở ra.
Ngô Trạch Vũ cảm thấy rất kỳ quái, rất rõ ràng chị Bất Nhiễm rất thích quyền sách thiết kế này, từ sau khi Lục Họa đưa tới, chị ấy liền thường xuyên cầm ở trong tay, yêu thích không buông, thê nhưng chị vân chưa mở ra.
“Chị Bắt Nhiễm, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi] Hai ngày nữa sẽ giải phẫu, chị cần đề tỉnh thần nghỉ ngơi đủ.”
Lâm Bắt Nhiễm gật đầu: “A Vũ, em trỏ về đi, không cần ở với chị nữa đâu, giò chị ngủ đây.”
“Dạ.” Ngô Trạch Vũ tắt đèn, sau đó rời đi.
Trong phòng bệnh yên tính, một chút thanh âm cũng không có, Lâm Bắt Nhiễm đã quen văng lặng như vậy, cô đặt sách thiệt kê phía dưới gôi, nhăm mắt ngủ.
Đêm nay cô ngủ rât chập chờn, không ngừng gặp ác mộng, cô lại mơ tới lúc mình bị bán đến 1949, cô muốn chạy trốn, thế nhưng đều thất bại.
Trong chốc lát, Trương Hàn ngã xuông trên ghê sa lon.
Thủ hạ sợ hãi: “Thiếu gia! Thiếu gia!”
Trương Hàn đã tỉnh, là ở trên giường lớn biệt thự của mình, bác sĩ tư nhân đã truyền nước biển cho hắn.
“Thiếu gia, bây giờ cơ thể ngài không thích hợp uông rượu, ngày hôm nay uống rượu nhiêu, dạ dày. chảy máu.”
Bác sĩ nơm nớp Ìo SỢ nói.
“Đã biết, ra ngoài đi.” Trương Hàn không nhịn được nói.
Bác sĩ không dám nói thêm cái gì, nhanh chóng đi.
Lúc này một thủ hạ vội vã chạy vào: “Thiếu… thiếu gia…
Tâm trạng Trương Hàn đang không tốt: “Lắp bắp cái gì?”
“Thiếu gia, đã tra… tra được… Tra được Lâm Bắt Nhiễm bây giờ đang ở chỗ nào rồi!”
Cái gì?
Trương Hàn rút ngay kim tiêm truyện nước muối, trực tiệp đứng dậy Xuông giường, hắn vội đên độ ngay cả dép cũng không xỏ.
“Mày nói cái gì, tìm được Lâm Bát Nhiễm rồi? Cô ấy ở đâu, cô ây hiện tại ở đâu?” Trương Hàn vọt tới trước mặt thủ hạ túm lấy cỗ áo thủ hạ.
“Thiếu gia, Lâm Bát Nhiễm bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
Bệnh viện?
Trương Hàn cầm áo khoác ngoài của mình, trực tiếp ra ngoài.
“Thiếu gia, ngài vẫn còn đang truyền dịch mà.” Thủ hạ nhanh chóng đuôi theo.
Trong bệnh viện.
Lâm Bát Nhiễm nằm trên giường bệnh, trên tay cô cảm quyên sách thiết kế kia, thế nhưng vẫn chưa mở ra.
Ngô Trạch Vũ cảm thấy rất kỳ quái, rất rõ ràng chị Bất Nhiễm rất thích quyền sách thiết kế này, từ sau khi Lục Họa đưa tới, chị ấy liền thường xuyên cầm ở trong tay, yêu thích không buông, thê nhưng chị vân chưa mở ra.
“Chị Bắt Nhiễm, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi] Hai ngày nữa sẽ giải phẫu, chị cần đề tỉnh thần nghỉ ngơi đủ.”
Lâm Bắt Nhiễm gật đầu: “A Vũ, em trỏ về đi, không cần ở với chị nữa đâu, giò chị ngủ đây.”
“Dạ.” Ngô Trạch Vũ tắt đèn, sau đó rời đi.
Trong phòng bệnh yên tính, một chút thanh âm cũng không có, Lâm Bắt Nhiễm đã quen văng lặng như vậy, cô đặt sách thiệt kê phía dưới gôi, nhăm mắt ngủ.
Đêm nay cô ngủ rât chập chờn, không ngừng gặp ác mộng, cô lại mơ tới lúc mình bị bán đến 1949, cô muốn chạy trốn, thế nhưng đều thất bại.
Bình luận facebook