Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2470
Chương 2470
Cô ngân ra, nhanh chóng nhêch khóe môi, giọng nói yếu ớt mang theo hờn dỗi và vui vẻ nhàn nhạt: “Ngốc ạ, em không ngủ mà, tuy trên người rất đau, muốn nhắm mắt lại một lát thôi, như vậy sẽ không đau nữa, nhưng vẫn không ngủ, bởi vì… luyến tiếc.”
Nói rồi cô giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại từ từ leo lên gương mặt anh anh tuấn tang thương, si mê lưu luyến: “Em luyến tiếc thiếp đi, em sợ, em sợ khi em ngủ rồi, A Minh của em sẽ ra sao bây giờ?”
Cô ngủ rồi, A Minh của cô sẽ ra sao?
A Minh của cô giống như một chiến sĩ, đêm dài đằng đẫng, một mình anh chiên đâu đã ròng rã, anh đã giành chiến thắng đoạt lấy ánh sáng vì rất nhiều người, mà anh chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, trở thành một cái bóng, trở thành một câu chuyện cũ không người muốn biết.
Anh trước mặt hạnh phúc của chính mình do dự không tiến lên, quốc gia và cô ở hai bên bàn tay anh, anh vĩnh viễn đặt bản thân ở cuối cùng.
Nếu như cô ngủ rồi, sau này sẽ có ai tới thương anh?
Vứt bỏ anh một người trên thế giới này, bảo cô cam lòng thế nào được?
Hiện tại toàn thân cô rất đau, đau đến run rẫy đau đến chết lặng, thế nhưng cô nói với bản thân mình, Hà Băng, kiên trì một chút nữa, vì Diệp Minh.
Diệp Minh câu đôi môi mỏng, anh trong nước mắt lộ ra ý cười lưu luyến, giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, anh tay lau cho cô, cho tới khi cọ mặt cô hệt như con mèo mướp.
Anh khàn khàn nói: “Băng Băng, chờ em khỏe rồi, chúng ta liền kết hôn, về sau, nhà của chúng ta tất cả nghe theo em, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ, đều do em làm chủ, anh cũng thế, anh cũng cho em làm chủ.”
Hà Băng mềm mại mơn trớn đôi môi khô khốc của anh: “Cứ quyết định như vậy đi, anh đừng có mà chơi xấu đấy, về sau, em là lão đại.”
Diệp Minh gật đầu, dùng sức gật đầu, ánh đèn đường ngoài cửa sô xuyên qua cửa sổ xe xuyên vào mái tóc ngắn của anh, dát lên cho anh một tầng viền vàng: “Ừ, được!”
Trong bệnh viện.
Hà Băng bị đẩy tới trong phòng phẫu thuật, Diệp Minh cũng muốn đổi vào, nhưng bác sĩ ngăn anh lại: “Tiên sinh, xin dừng bước.”
Diệp Minh nhanh chóng vươn tay kéo lại cánh tay bác sỹ.
Người đàn ông sức lực lớn, nhè nhẹ kéo một cái như vậy, bác sĩ đã trắng bệch mặt vì đau rồi, hơn nữa Diệp Minh cao to lực lưỡng, một thân tối tăm áp bách, bác sĩ sợ đên lắp bắp: “Tiên…
tiên sinh, anh… anh muốn làm cái Giả: Diệp Minh nhìn cửa phòng phẫu thuật trước mắt: “Nhất định phải cứu sống cô ấy, nhất định!”
Bác sĩ tiến vào, cửa phòng phẫu thuật “ầm” một tiếng đóng lại, sáng lên đèn đỏ chói mắt, Diệp Minh đứng trong hành lan, tựa lưng vào tường, hai tay đút trong túi quần trong, một gối cong lên, tóc mái nhỏ vụn trên trán che khuất đôi mắt màu mực, anh yên tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có.
Anh đang đợi.
Chuyện duy nhất anh có thể làm chính là đợi.
Phâu thuật tiên hành suôt mười hai tiếng đồng hồ, y tá ra ra vào vào, cầm sáu túi máu, phía ngoài bóng đêm phủ đầy sương lạnh dần dần tán đi, nghênh đón ánh bình minh một ngày mới.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ một thân mệt mỏi đi ra.
Diệp Minh nhanh chóng nhấc đôi chân dài tiến lên, đôi môi mỏng anh đã khô đến tróc da: “Thế nào?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vui mừng gật đầu: “Tiên sinh, phẫu thuật rất thành công, tính mạng của bệnh nhân quá ngoan cường, tôi đã từng cứu nhiều người như vậy, nếu ai trên người trúng bảy tám nhát dao đều sẽ mắt mạng, thế nhưng bệnh nhân một mực kiên trì, cô ấy muốn sống sót, cô ấy là một kỳ tích.”
Cô ngân ra, nhanh chóng nhêch khóe môi, giọng nói yếu ớt mang theo hờn dỗi và vui vẻ nhàn nhạt: “Ngốc ạ, em không ngủ mà, tuy trên người rất đau, muốn nhắm mắt lại một lát thôi, như vậy sẽ không đau nữa, nhưng vẫn không ngủ, bởi vì… luyến tiếc.”
Nói rồi cô giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại từ từ leo lên gương mặt anh anh tuấn tang thương, si mê lưu luyến: “Em luyến tiếc thiếp đi, em sợ, em sợ khi em ngủ rồi, A Minh của em sẽ ra sao bây giờ?”
Cô ngủ rồi, A Minh của cô sẽ ra sao?
A Minh của cô giống như một chiến sĩ, đêm dài đằng đẫng, một mình anh chiên đâu đã ròng rã, anh đã giành chiến thắng đoạt lấy ánh sáng vì rất nhiều người, mà anh chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, trở thành một cái bóng, trở thành một câu chuyện cũ không người muốn biết.
Anh trước mặt hạnh phúc của chính mình do dự không tiến lên, quốc gia và cô ở hai bên bàn tay anh, anh vĩnh viễn đặt bản thân ở cuối cùng.
Nếu như cô ngủ rồi, sau này sẽ có ai tới thương anh?
Vứt bỏ anh một người trên thế giới này, bảo cô cam lòng thế nào được?
Hiện tại toàn thân cô rất đau, đau đến run rẫy đau đến chết lặng, thế nhưng cô nói với bản thân mình, Hà Băng, kiên trì một chút nữa, vì Diệp Minh.
Diệp Minh câu đôi môi mỏng, anh trong nước mắt lộ ra ý cười lưu luyến, giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô, anh tay lau cho cô, cho tới khi cọ mặt cô hệt như con mèo mướp.
Anh khàn khàn nói: “Băng Băng, chờ em khỏe rồi, chúng ta liền kết hôn, về sau, nhà của chúng ta tất cả nghe theo em, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ, đều do em làm chủ, anh cũng thế, anh cũng cho em làm chủ.”
Hà Băng mềm mại mơn trớn đôi môi khô khốc của anh: “Cứ quyết định như vậy đi, anh đừng có mà chơi xấu đấy, về sau, em là lão đại.”
Diệp Minh gật đầu, dùng sức gật đầu, ánh đèn đường ngoài cửa sô xuyên qua cửa sổ xe xuyên vào mái tóc ngắn của anh, dát lên cho anh một tầng viền vàng: “Ừ, được!”
Trong bệnh viện.
Hà Băng bị đẩy tới trong phòng phẫu thuật, Diệp Minh cũng muốn đổi vào, nhưng bác sĩ ngăn anh lại: “Tiên sinh, xin dừng bước.”
Diệp Minh nhanh chóng vươn tay kéo lại cánh tay bác sỹ.
Người đàn ông sức lực lớn, nhè nhẹ kéo một cái như vậy, bác sĩ đã trắng bệch mặt vì đau rồi, hơn nữa Diệp Minh cao to lực lưỡng, một thân tối tăm áp bách, bác sĩ sợ đên lắp bắp: “Tiên…
tiên sinh, anh… anh muốn làm cái Giả: Diệp Minh nhìn cửa phòng phẫu thuật trước mắt: “Nhất định phải cứu sống cô ấy, nhất định!”
Bác sĩ tiến vào, cửa phòng phẫu thuật “ầm” một tiếng đóng lại, sáng lên đèn đỏ chói mắt, Diệp Minh đứng trong hành lan, tựa lưng vào tường, hai tay đút trong túi quần trong, một gối cong lên, tóc mái nhỏ vụn trên trán che khuất đôi mắt màu mực, anh yên tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có.
Anh đang đợi.
Chuyện duy nhất anh có thể làm chính là đợi.
Phâu thuật tiên hành suôt mười hai tiếng đồng hồ, y tá ra ra vào vào, cầm sáu túi máu, phía ngoài bóng đêm phủ đầy sương lạnh dần dần tán đi, nghênh đón ánh bình minh một ngày mới.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ một thân mệt mỏi đi ra.
Diệp Minh nhanh chóng nhấc đôi chân dài tiến lên, đôi môi mỏng anh đã khô đến tróc da: “Thế nào?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vui mừng gật đầu: “Tiên sinh, phẫu thuật rất thành công, tính mạng của bệnh nhân quá ngoan cường, tôi đã từng cứu nhiều người như vậy, nếu ai trên người trúng bảy tám nhát dao đều sẽ mắt mạng, thế nhưng bệnh nhân một mực kiên trì, cô ấy muốn sống sót, cô ấy là một kỳ tích.”
Bình luận facebook