Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2461
Chương 2461:
Hà Băng câu môi: “Do mày ngu.”
Bốp một tiếng, Bò Cạp giơ tay lên tát Hà Băng một cái.
Hà Băng bị đánh trật cả khuôn mặt nhỏ, cô da thịt mềm, trên má phải nhanh chóng nổi lên dấu tay đỏ tươi.
Song cô không có biểu cảm gì, trên mặt đau rát, nhưng cô không để lộ chút đau đớn nào, ngước mắt, trong đôi mắt đẹp như băng tuyết tràn ra ánh sáng lãnh diễm chói mắt: “Chó cùng đường quay lại cắn?”
“MÀY!”
Bò Cạp tức đến thổ huyết, là gã đánh giá thấp Hà Băng.
Gã không ngờ đến bản thân lại thua trên tay một người phụ nữ, con dấu riêng bị lộ, đại bản doanh của gã bị đào ra, gã hiện tứ bê khôn đồn, e răng rât nhanh sẽ bị bắt.
“Băng Băng, đừng đắc ý, hiện tại mày vẫn còn trong tay tao, lẽ nào mày không sợ sao?”
Lúc này thủ hạ hoảng loạn chạy tới: “anh Bò Cạp, chúng ta bị phát hiện rồi, có người đuổi tới.”
Diệp Minh tới.
Hà Băng nhìn về phía màn đêm đen đặc nơi phương xa, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân anh càng ngày càng gần.
Trầm ổn mạnh mẽ như vậy.
Cô không sợ.
Không hề sợ chút nào.
Bởi vì cô biết anh đang trên đường tới.
Anh từng nói, anh có lẽ sẽ đến trễ, thế nhưng anh sẽ không vắng mặt.
Cô đang chờ anh.
Bò Cạp cười lạnh một tiếng: “Tới thật đúng lúc, tao đang chờ Huyết Ưng tới.”
Nói rồi Bò Cạp nắm khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng, gã lộ ra vẻ dâm tà: “Cô em nói xem, nếu như giây phút Huyết Ưng đây cửa ra, thấy cô em bị đặt dưới thân anh đấy, hắn sẽ cảm thấy thế nào?”
“Mày muôn làm cái gì?” Hà Băng hỏi.
“Đương nhiên là… hưởng dụng mày, Hà Băng, tao muốn có mày đã lâu lắm rồi!”
“Cút!”
“Biết trên đời này hạng người gì mới mạnh nhất không, đó chính là người bỏ tình tuyệt ái, Huyết Ưng lúc đầu có thể trở thành dũng sĩ kiên cường nhất, thế nhưng đáng tiếc hắn đã xuất hiện hơn một nhược điểm trí mạng, đó chính là mày, làm thế nào mới có thể phá hủy hắn, đương nhiên là lợi dụng mày tổn thương hắn, để hắn muốn sống không thể sống, muốn chết không thể chết.”
Hà Băng lạnh mặt xuống, cô hiểu rõ nhược điểm Diệp Minh hơn Bò Cạp nhiêu.
Dưới lớp áo chiến kiên cường nhất của Diệp Minh, cất giấu một trái tim mềm mại nhất.
Cô trở thành đầu quả tim mềm mại duy nhất của anh.
Hà Băng bị Bò Cạp dẫn tới một phòng, căn phòng này có màn hình LCD lón, Bò Cạp cầm điều khiển từ xa và mở màn hình LCD.
Phía đối diện là một mật thất, tứ phía là những tắm gương lạnh lẽo, bên trong là một nhóm samurai Nhật Bản, trong tay các samurai đều cầm thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh sắc bén, bọn họ như đang đợi người nào.
Lúc này “rần” một tiếng, cửa mật thất bị một cước đạp ra, khí lạnh trời đêm bên ngoài tập kích vào, còn có một thân thể cao lớn cường tráng.
Diệp Minh vào.
Anh từ trong màn đêm đi đến, đi dưới ánh đèn, đôi giày đen ở trên sàn nhà phát ra tiếng “cộc cộc”.
“Bò Cạp, mày định làm gì?” Hà Băng căng thẳng, giương mắt lạnh lẽo Bò Cạp.
Hà Băng câu môi: “Do mày ngu.”
Bốp một tiếng, Bò Cạp giơ tay lên tát Hà Băng một cái.
Hà Băng bị đánh trật cả khuôn mặt nhỏ, cô da thịt mềm, trên má phải nhanh chóng nổi lên dấu tay đỏ tươi.
Song cô không có biểu cảm gì, trên mặt đau rát, nhưng cô không để lộ chút đau đớn nào, ngước mắt, trong đôi mắt đẹp như băng tuyết tràn ra ánh sáng lãnh diễm chói mắt: “Chó cùng đường quay lại cắn?”
“MÀY!”
Bò Cạp tức đến thổ huyết, là gã đánh giá thấp Hà Băng.
Gã không ngờ đến bản thân lại thua trên tay một người phụ nữ, con dấu riêng bị lộ, đại bản doanh của gã bị đào ra, gã hiện tứ bê khôn đồn, e răng rât nhanh sẽ bị bắt.
“Băng Băng, đừng đắc ý, hiện tại mày vẫn còn trong tay tao, lẽ nào mày không sợ sao?”
Lúc này thủ hạ hoảng loạn chạy tới: “anh Bò Cạp, chúng ta bị phát hiện rồi, có người đuổi tới.”
Diệp Minh tới.
Hà Băng nhìn về phía màn đêm đen đặc nơi phương xa, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân anh càng ngày càng gần.
Trầm ổn mạnh mẽ như vậy.
Cô không sợ.
Không hề sợ chút nào.
Bởi vì cô biết anh đang trên đường tới.
Anh từng nói, anh có lẽ sẽ đến trễ, thế nhưng anh sẽ không vắng mặt.
Cô đang chờ anh.
Bò Cạp cười lạnh một tiếng: “Tới thật đúng lúc, tao đang chờ Huyết Ưng tới.”
Nói rồi Bò Cạp nắm khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng, gã lộ ra vẻ dâm tà: “Cô em nói xem, nếu như giây phút Huyết Ưng đây cửa ra, thấy cô em bị đặt dưới thân anh đấy, hắn sẽ cảm thấy thế nào?”
“Mày muôn làm cái gì?” Hà Băng hỏi.
“Đương nhiên là… hưởng dụng mày, Hà Băng, tao muốn có mày đã lâu lắm rồi!”
“Cút!”
“Biết trên đời này hạng người gì mới mạnh nhất không, đó chính là người bỏ tình tuyệt ái, Huyết Ưng lúc đầu có thể trở thành dũng sĩ kiên cường nhất, thế nhưng đáng tiếc hắn đã xuất hiện hơn một nhược điểm trí mạng, đó chính là mày, làm thế nào mới có thể phá hủy hắn, đương nhiên là lợi dụng mày tổn thương hắn, để hắn muốn sống không thể sống, muốn chết không thể chết.”
Hà Băng lạnh mặt xuống, cô hiểu rõ nhược điểm Diệp Minh hơn Bò Cạp nhiêu.
Dưới lớp áo chiến kiên cường nhất của Diệp Minh, cất giấu một trái tim mềm mại nhất.
Cô trở thành đầu quả tim mềm mại duy nhất của anh.
Hà Băng bị Bò Cạp dẫn tới một phòng, căn phòng này có màn hình LCD lón, Bò Cạp cầm điều khiển từ xa và mở màn hình LCD.
Phía đối diện là một mật thất, tứ phía là những tắm gương lạnh lẽo, bên trong là một nhóm samurai Nhật Bản, trong tay các samurai đều cầm thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh sắc bén, bọn họ như đang đợi người nào.
Lúc này “rần” một tiếng, cửa mật thất bị một cước đạp ra, khí lạnh trời đêm bên ngoài tập kích vào, còn có một thân thể cao lớn cường tráng.
Diệp Minh vào.
Anh từ trong màn đêm đi đến, đi dưới ánh đèn, đôi giày đen ở trên sàn nhà phát ra tiếng “cộc cộc”.
“Bò Cạp, mày định làm gì?” Hà Băng căng thẳng, giương mắt lạnh lẽo Bò Cạp.
Bình luận facebook