Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2384
Chương 2384:
“Công chúa nhỏ Lục Họa của tôi, tan nát cõi lòng quá đi.”
Mọi người bàn tán xì xào.
Tiểu Lục Họa nhận dạ minh châu, nhìn về phía La Sâm Vương Tử: “La Sâm Vương Tử, cảm ơn anh, quà anh tặng lễ em rất thích.”
La Sâm Vương Tử mến mộ nhìn Tiểu Lục Họa: “Họa Họa, em thích là tốt rồi.”
Tiểu Lục Họa giao quà cho quản gia, Tiểu Cố Vũ nhỏ giọng nói: “Chị Họa Họa, viên dạ minh châu này tuy tốt, thế nhưng là thiên kim trên tay Lục gia, kỳ trân dị bảo nào chị chưa từng thấy qua, em cảm thấy chị cũng chẳng thích mấy gì viên dạ minh châu này, thế nhưng vì sao chị phải biểu hiện rất thích vậy ạ?”
Tiểu Lục Họa cười cười: “Vũ Vũ, chính là bởi vì chị từ nhỏ đã thấy rất nhiều kỳ trân dị bảo, nên mới biết viên dạ minh châu ban nãy kia nhất định không phải phàm vật. Nghe nói gần đây La Sâm Vương thất có được một viên dạ minh châu nghìn năm, nếu không đoán sai, chính là viên La Sâm Vương Tử tặng cho chị, cái này đủ để thấy ưu ái của toàn bộ vương thất và La Sâm Vương Tử đối với chị.”
Tiểu Cố Vũ gật đầu: “Nhưng chị Họa Họa, chị thích La Sâm Vương tử sao, đồ dù tốt, nếu như không phải chàng trai em thích tặng cho em, em cũng sẽ không cần.”
Tiểu Lục Họa nhìn khuôn mặt nhỏ ngây ngô của Tiêu Cô Vũ, có chút ước ao, cô con gái Cố gia này vẫn luôn được cưng chiều trong lòng bàn tay, tương lai nếu ai ép buộc cô bé gả cho chàng trai cô không thích, bố mẹ cô Cố Dạ Cần và Diệp Linh là người đầu tiên không đồng ý.
Nhưng, cô thì khác.
Cô là Lan Lâu Công Chúa!
Tiểu Lục Họa ngắng đầu, nhìn một chút bầu trời đêm, đêm nay ánh sao sáng long lanh, thật đẹp: “Vũ Vũ, em bây giờ còn không hiểu, chị không thích nhưng không thể từ chối. Chị thích lại không thể nhận, chữ “thích” này, với chị mà nói là một thứ xa xỉ, chị không chạm vào được.”
Vì sao?
Tiểu Cố Vũ thật sự không hiểu, cô bé nhìn chị Họa Họa của mình, chị Họa Họa thật đẹp nha, chị ấy từ nhỏ chính đã là quý nữ thiên kim, quốc chi công chúa, chân chính thiên chi kiêu nữ, bầu trời đêm cũng không rực rỡ bằng chị ây.
Chị Họa Họa trong ấn tượng cô bé, từ thuở nhỏ đã nhận lấy giáo dục chính thống nhất, cầm kỳ thi họa, không gì không biết, chị càng cao quý, ưu nhã, thông tuệ, thong dong, có thể nói hoàn mỹ.
Thế nhưng Cố Vũ nho nhỏ đã từ trên mặt chị Họa Họa thấy được nét nhàn nhạt ưu sầu, chị Họa Họa đang buồn gì vậy?
Hạ Tịch Quán trên lầu thu hết một màn dưới lầu vào mắt, cô gật đầu: “Họa Họa mặc dù không nói gì với chúng ta, nhưng em biết, con gái của chúng ta, cái gì cũng hiểu cả.”
“Mỗi người đều sẽ có con đường riêng mình nên đi, anh sẽ vĩnh viễn sẽ ở cạnh em, em luôn có anh.” Lục Hàn Đình hôn một cái gò má cô.
Trái tim Hạ Tịch Quán tràn đầy, cô câu đôi môi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng khóc “ô ô”, người làm nữ mang một cô bé bế tiến đến: “Phu nhân, cô mau nhìn, Điểm Điểm tiểu tiểu thư khóc.”
Hạ Tịch Quán đã nghe được tiêng khóc của Điểm Điểm, cô bé năm nay hai tuổi rồi, trước đó không lâu mới qua sinh nhật hai tuổi, cô bế rất nhỏ nhắn, khuôn mặt phần điêu ngọc trác, đôi mắt to đen láy cực kỳ giống mẹ mình.
Hiện tại Điểm Điểm khóc, tiếng khóc rắm rứt non nớt, nghe mà thương.
“Điểm Điểm, sao con lại khóc, tới, dì ôm một cái nào.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng ôm Điểm Điểm, dịu dàng lau nước mắt treo trên khuôn mặt nhỏ của Điểm Điểm.
Điểm Điểm dùng tay nhỏ bé ôm cổ Hạ Tịch Quán: “Mẹ… con nhớ mẹ…”
“Thì ra Điểm Điểm là nhớ mẹ à, mẹ con rât nhanh sẽ tới thôi, mẹ cũng rât muôn Điểm Điểm…”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật, Điểm Điểm đừng khóc nha, khóc nữa sẽ không đẹp đâu.”
Hạ Tịch Quán thương yêu nói.
“Công chúa nhỏ Lục Họa của tôi, tan nát cõi lòng quá đi.”
Mọi người bàn tán xì xào.
Tiểu Lục Họa nhận dạ minh châu, nhìn về phía La Sâm Vương Tử: “La Sâm Vương Tử, cảm ơn anh, quà anh tặng lễ em rất thích.”
La Sâm Vương Tử mến mộ nhìn Tiểu Lục Họa: “Họa Họa, em thích là tốt rồi.”
Tiểu Lục Họa giao quà cho quản gia, Tiểu Cố Vũ nhỏ giọng nói: “Chị Họa Họa, viên dạ minh châu này tuy tốt, thế nhưng là thiên kim trên tay Lục gia, kỳ trân dị bảo nào chị chưa từng thấy qua, em cảm thấy chị cũng chẳng thích mấy gì viên dạ minh châu này, thế nhưng vì sao chị phải biểu hiện rất thích vậy ạ?”
Tiểu Lục Họa cười cười: “Vũ Vũ, chính là bởi vì chị từ nhỏ đã thấy rất nhiều kỳ trân dị bảo, nên mới biết viên dạ minh châu ban nãy kia nhất định không phải phàm vật. Nghe nói gần đây La Sâm Vương thất có được một viên dạ minh châu nghìn năm, nếu không đoán sai, chính là viên La Sâm Vương Tử tặng cho chị, cái này đủ để thấy ưu ái của toàn bộ vương thất và La Sâm Vương Tử đối với chị.”
Tiểu Cố Vũ gật đầu: “Nhưng chị Họa Họa, chị thích La Sâm Vương tử sao, đồ dù tốt, nếu như không phải chàng trai em thích tặng cho em, em cũng sẽ không cần.”
Tiểu Lục Họa nhìn khuôn mặt nhỏ ngây ngô của Tiêu Cô Vũ, có chút ước ao, cô con gái Cố gia này vẫn luôn được cưng chiều trong lòng bàn tay, tương lai nếu ai ép buộc cô bé gả cho chàng trai cô không thích, bố mẹ cô Cố Dạ Cần và Diệp Linh là người đầu tiên không đồng ý.
Nhưng, cô thì khác.
Cô là Lan Lâu Công Chúa!
Tiểu Lục Họa ngắng đầu, nhìn một chút bầu trời đêm, đêm nay ánh sao sáng long lanh, thật đẹp: “Vũ Vũ, em bây giờ còn không hiểu, chị không thích nhưng không thể từ chối. Chị thích lại không thể nhận, chữ “thích” này, với chị mà nói là một thứ xa xỉ, chị không chạm vào được.”
Vì sao?
Tiểu Cố Vũ thật sự không hiểu, cô bé nhìn chị Họa Họa của mình, chị Họa Họa thật đẹp nha, chị ấy từ nhỏ chính đã là quý nữ thiên kim, quốc chi công chúa, chân chính thiên chi kiêu nữ, bầu trời đêm cũng không rực rỡ bằng chị ây.
Chị Họa Họa trong ấn tượng cô bé, từ thuở nhỏ đã nhận lấy giáo dục chính thống nhất, cầm kỳ thi họa, không gì không biết, chị càng cao quý, ưu nhã, thông tuệ, thong dong, có thể nói hoàn mỹ.
Thế nhưng Cố Vũ nho nhỏ đã từ trên mặt chị Họa Họa thấy được nét nhàn nhạt ưu sầu, chị Họa Họa đang buồn gì vậy?
Hạ Tịch Quán trên lầu thu hết một màn dưới lầu vào mắt, cô gật đầu: “Họa Họa mặc dù không nói gì với chúng ta, nhưng em biết, con gái của chúng ta, cái gì cũng hiểu cả.”
“Mỗi người đều sẽ có con đường riêng mình nên đi, anh sẽ vĩnh viễn sẽ ở cạnh em, em luôn có anh.” Lục Hàn Đình hôn một cái gò má cô.
Trái tim Hạ Tịch Quán tràn đầy, cô câu đôi môi.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng khóc “ô ô”, người làm nữ mang một cô bé bế tiến đến: “Phu nhân, cô mau nhìn, Điểm Điểm tiểu tiểu thư khóc.”
Hạ Tịch Quán đã nghe được tiêng khóc của Điểm Điểm, cô bé năm nay hai tuổi rồi, trước đó không lâu mới qua sinh nhật hai tuổi, cô bế rất nhỏ nhắn, khuôn mặt phần điêu ngọc trác, đôi mắt to đen láy cực kỳ giống mẹ mình.
Hiện tại Điểm Điểm khóc, tiếng khóc rắm rứt non nớt, nghe mà thương.
“Điểm Điểm, sao con lại khóc, tới, dì ôm một cái nào.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng ôm Điểm Điểm, dịu dàng lau nước mắt treo trên khuôn mặt nhỏ của Điểm Điểm.
Điểm Điểm dùng tay nhỏ bé ôm cổ Hạ Tịch Quán: “Mẹ… con nhớ mẹ…”
“Thì ra Điểm Điểm là nhớ mẹ à, mẹ con rât nhanh sẽ tới thôi, mẹ cũng rât muôn Điểm Điểm…”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật, Điểm Điểm đừng khóc nha, khóc nữa sẽ không đẹp đâu.”
Hạ Tịch Quán thương yêu nói.
Bình luận facebook