Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2370
Chương 2370:
Đường Ngọc biết mình triệt để mất đi hậu thuẫn của Dương Kim Đậu, anh ta tức giận nhìn Diệp Minh: “Tiêu Thành, mày cô ý đúng không?”
Diệp Minh nhún vai: “Tao cố ý còn chưa đủ lộ rõ sao?”
.. Đường Ngọc giận điên lên.
Lúc này Diệp Minh vung tay lên, hai hộ vệ áo đen đi tới, trực tiếp bắt Đường Ngọc.
“Tiêu Thành, mày làm cái gì, mau buông tao ra, ưml” Miệng Đường Ngọc bị bịt lại.
“Âm ï chết, mày ngậm miệng lại đi! Tao sẽ phái người đưa mày đến nước ngoài, qua mấy năm lại cho mày trở về!”
Cái gì?
Anh muôn đưa anh ta đi?
Đường Ngọc muốn cự tuyệt, nhưng Diệp Minh nhanh chóng rời đi, rất rõ ràng đây là thông báo chứ không phải thương lượng với anh ta.
Diệp Minh mới vừa đi ra, điện thoại trong túi quần vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, là Chu Siêu gọi tới.
Trong tròng mắt đen của Diệp Minh nhanh chóng lóe lên ánh sáng sắc bén, anh và Chu Siêu không thể liên lạc là do sợ bại lộ.
Tính cách Chu Siêu vô cùng nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, trừ phi là… có biến có gì!
Diệp Minh quét mắt quanh hành lang, sau đó đi tới cửa hành lang, ấn phím nhận nghe.
Anh không hé răng, bên kia Chu Siêu cực độ đè thấp giọng: “A Minh, thu thập một chút đi, vé tàu sáng mai, cậu phải lập tức rời đi!”
Diệp Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“A Minh, chúng ta lộ rồi, Tiểu Ngũ chết rồi!” Trong giọng nói đè nén của Chu Siêu truyền đến vẻ nghẹn ngào.
Tiểu Ngũ là chàng lính nhỏ tuổi nhất trong đội Huyết Đồng, năm nay chỉ mới 19 tuổi, cậu ấy ngưỡng mộ Diệp Minh nhất, vừa nhìn thấy Diệp Minh đã líu lo không ngừng.
Gương mặt anh tuấn của Diệp Minh trong nháy mắt âm xuống, trong cương nghị lộ ra vài phần máu tanh kinh hãi, người đàn ông tràn ra một thân sát ý.
“A Minh, Tiểu Ngũ về quê, trên đường gặp một cô gái, Tiểu Ngũ chưa từng yêu đương, bị cô ta mê váng đầu lạc hướng, nào biết cô gái kia cầm dao đâm chết thằng bé rồi. Bò Cạp đã thượng vị, thủ đoạn cực kỳ khát máu tàn bạo, gã nhắm về phía cậu rồi, cô gái kia chính là người của gã, Bò Cạp báo thù tới rồi, gã nhắm về phía Huyết Đồng và cậu!”
“A Minh, không thể ở đây nữa, thân phận Tiêu Thành cũng không thể dùng nữa, phía trên đã bày xong cái chết cho Tiêu Thành rôi, cậu phải lập tức thoát thân, đi đến chỗ khác mai danh ẩn tích, vé tàu vào sáng mai…”
“Sáng mai tôi không đi được.”
Bên kia Chu Siêu sửng sốt, mấy giây sau mở miệng: “A Minh, có phải vì Hà Băng không? Đừng nháo nữa, cậu bây giờ thực sự rất nguy hiểm!”
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái: “Sáng mai không đi được, đổi thành đêm mai.”
“A Minh!”
“Cô ấy là mạng của tôi!”
Diệp Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Cơ thê đô sộ to lớn lười biêng dựa trên vách tường, một bàn tay khác còn đút ở trong túi quần, trong túi quần cất giấu chiếc nhẫn cưới anh vừa mua.
Anh siết thật chặt nhẫn trong lòng bàn tay, viền mắt đỏ lên.
Đường Ngọc biết mình triệt để mất đi hậu thuẫn của Dương Kim Đậu, anh ta tức giận nhìn Diệp Minh: “Tiêu Thành, mày cô ý đúng không?”
Diệp Minh nhún vai: “Tao cố ý còn chưa đủ lộ rõ sao?”
.. Đường Ngọc giận điên lên.
Lúc này Diệp Minh vung tay lên, hai hộ vệ áo đen đi tới, trực tiếp bắt Đường Ngọc.
“Tiêu Thành, mày làm cái gì, mau buông tao ra, ưml” Miệng Đường Ngọc bị bịt lại.
“Âm ï chết, mày ngậm miệng lại đi! Tao sẽ phái người đưa mày đến nước ngoài, qua mấy năm lại cho mày trở về!”
Cái gì?
Anh muôn đưa anh ta đi?
Đường Ngọc muốn cự tuyệt, nhưng Diệp Minh nhanh chóng rời đi, rất rõ ràng đây là thông báo chứ không phải thương lượng với anh ta.
Diệp Minh mới vừa đi ra, điện thoại trong túi quần vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, là Chu Siêu gọi tới.
Trong tròng mắt đen của Diệp Minh nhanh chóng lóe lên ánh sáng sắc bén, anh và Chu Siêu không thể liên lạc là do sợ bại lộ.
Tính cách Chu Siêu vô cùng nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, trừ phi là… có biến có gì!
Diệp Minh quét mắt quanh hành lang, sau đó đi tới cửa hành lang, ấn phím nhận nghe.
Anh không hé răng, bên kia Chu Siêu cực độ đè thấp giọng: “A Minh, thu thập một chút đi, vé tàu sáng mai, cậu phải lập tức rời đi!”
Diệp Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“A Minh, chúng ta lộ rồi, Tiểu Ngũ chết rồi!” Trong giọng nói đè nén của Chu Siêu truyền đến vẻ nghẹn ngào.
Tiểu Ngũ là chàng lính nhỏ tuổi nhất trong đội Huyết Đồng, năm nay chỉ mới 19 tuổi, cậu ấy ngưỡng mộ Diệp Minh nhất, vừa nhìn thấy Diệp Minh đã líu lo không ngừng.
Gương mặt anh tuấn của Diệp Minh trong nháy mắt âm xuống, trong cương nghị lộ ra vài phần máu tanh kinh hãi, người đàn ông tràn ra một thân sát ý.
“A Minh, Tiểu Ngũ về quê, trên đường gặp một cô gái, Tiểu Ngũ chưa từng yêu đương, bị cô ta mê váng đầu lạc hướng, nào biết cô gái kia cầm dao đâm chết thằng bé rồi. Bò Cạp đã thượng vị, thủ đoạn cực kỳ khát máu tàn bạo, gã nhắm về phía cậu rồi, cô gái kia chính là người của gã, Bò Cạp báo thù tới rồi, gã nhắm về phía Huyết Đồng và cậu!”
“A Minh, không thể ở đây nữa, thân phận Tiêu Thành cũng không thể dùng nữa, phía trên đã bày xong cái chết cho Tiêu Thành rôi, cậu phải lập tức thoát thân, đi đến chỗ khác mai danh ẩn tích, vé tàu vào sáng mai…”
“Sáng mai tôi không đi được.”
Bên kia Chu Siêu sửng sốt, mấy giây sau mở miệng: “A Minh, có phải vì Hà Băng không? Đừng nháo nữa, cậu bây giờ thực sự rất nguy hiểm!”
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái: “Sáng mai không đi được, đổi thành đêm mai.”
“A Minh!”
“Cô ấy là mạng của tôi!”
Diệp Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Cơ thê đô sộ to lớn lười biêng dựa trên vách tường, một bàn tay khác còn đút ở trong túi quần, trong túi quần cất giấu chiếc nhẫn cưới anh vừa mua.
Anh siết thật chặt nhẫn trong lòng bàn tay, viền mắt đỏ lên.
Bình luận facebook