Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2333
Chương 2333:
Cô muốn ngủ với anh.
Con hồ ly nhỏ này, nhiệt tình như thế sao anh chịu nồi.
Diệp Minh lúc này mới cảm thấy chính mình đã già rồi, một ông chú 35 tuổi yêu đương với một cô bạn gái nhỏ sức sống bắn ra tứ phía, thật là… diễm phúc không cạn.
Diệp Minh tắm nước lạnh, sau đó mặc quần đen đã cài thắt lưng đi ra, anh từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cái ga giường, trải ra trên mặt đất.
Hà Băng không ngủ, cô dùng tay chống cái đầu nhỏ, ánh mắt yêu kiều nhìn anh: “Diệp Minh, tối hôm nay chắc là thời khắc chính nhân quân tử nhất của đời anh đấy nhỉ.”
Diệp Minh nằm xuống, nhắm mắt lại: “Băng Băng, đi ngủ sớm một chút đi!”
Hà Băng ngồi dậy, an vị ở bên giường, cô vươn bàn chân ngó sen vén tâm chăn đang đắp trên thân người đàn ông lên.
Anh chỉ mặc áo ba lỗ, hai cánh tay to lớn đều lộ ra ngoài, bả vai hồn hậu, cơ ngực cường tráng, Hà Băng nhìn thẳng vào anh: “Diệp Minh, anh nhát gan hơn FOI.
Diệp Minh không mở mắt, anh câu cánh môi một cái: “Ngủ em thì không nhát gan nữa à?”
… Hà Băng đá anh một cước.
Diệp Minh đã cảm thấy bàn chân cô đang tác oai tác quái, anh vươn tay giữ lại mắt cá chân tinh xảo kia.
Thế nhưng trong tầm mắt tối sầằm, một mùi thơm phức từ cơ thê thiêu nữ xông vào mũi, Hà Băng trực tiếp từ trên giường ngã vào trong ngực anh.
Bởi vì chăn mền trên người đã bị cô đá rót, nên bây giờ cô đã ngã vùi vào trong lồng ngực to lớn của anh.
“Khanh khách”, Hà Băng ghé vào trong ngực anh cười.
Diệp Minh tròng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt trong lòng: “Cố ý, hửm?”
Hà Băng nâng đầu nhỏ lên nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, cười ngọt ngào: “Diệp Minh, anh có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dáng vẻ cương quyết không muốn kia thật là đáng yêu mà, em thật sự muốn trao tặng danh hiệu “trinh tiết liệt phu”
cho anh đây.”
Yết hầu Diệp Minh trên dưới chuyển động, biết cô trêu anh.
Hà Băng vươn lòng bàn tay mềm mại sờ lên hàng râu anh, cô dường như đặc biệt thích sờ râu anh.
Diệp Minh nhanh chóng đè xuống cái tay đang làm loạn của cô, sau đó xách chăn qua, nhét cả người cô vào trong chăn, buổi tối lạnh, cô mặc lại phong phanh, anh sợ cô bị cảm.
“Diệp Minh, anh thực sự không muốn à?” Hà Băng hỏi anh, hiện tại anh cứ là lạ, thực sự biến thành Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà không loạn rồi.
Diệp Minh ôm cô vào trong ngực, hôn một cái cái trán của cô, sau đó thâp giọng lưu luyến nói: “Băng Băng, chúng ta kết hôn đi!”
Anh nói — Băng Băng, chúng ta kết hôn đi!
Hàng mi Hà Băng run lên.
Diệp Minh rủ mắt nhìn cô gái trong ngực, nói giọng khàn khàn: “Băng Băng, anh hiện tại đã khỏe rồi, nên muốn chuẩn bị tốt cho tương lai của chúng ta, anh đã không thỏa mãn kiểu vui thích cả đêm này nữa rồi, đương nhiên đây đối với em cũng không công bằng, anh muốn ngủ với em, càng muốn giữ lại đến sau khi kết hôn đã có thể ngủ với em một cách hợp pháp hơn. Anh muốn mau chóng trở về, xin kết hôn, chỗ mẹ em, anh cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức để bác chấp nhậ anh. Nói chung, gả cho anh, anh sẽ không để cho em chịu một chút xíu uất ức nào đâu.”
Cô muốn ngủ với anh.
Con hồ ly nhỏ này, nhiệt tình như thế sao anh chịu nồi.
Diệp Minh lúc này mới cảm thấy chính mình đã già rồi, một ông chú 35 tuổi yêu đương với một cô bạn gái nhỏ sức sống bắn ra tứ phía, thật là… diễm phúc không cạn.
Diệp Minh tắm nước lạnh, sau đó mặc quần đen đã cài thắt lưng đi ra, anh từ trong ngăn kéo lại lấy ra một cái ga giường, trải ra trên mặt đất.
Hà Băng không ngủ, cô dùng tay chống cái đầu nhỏ, ánh mắt yêu kiều nhìn anh: “Diệp Minh, tối hôm nay chắc là thời khắc chính nhân quân tử nhất của đời anh đấy nhỉ.”
Diệp Minh nằm xuống, nhắm mắt lại: “Băng Băng, đi ngủ sớm một chút đi!”
Hà Băng ngồi dậy, an vị ở bên giường, cô vươn bàn chân ngó sen vén tâm chăn đang đắp trên thân người đàn ông lên.
Anh chỉ mặc áo ba lỗ, hai cánh tay to lớn đều lộ ra ngoài, bả vai hồn hậu, cơ ngực cường tráng, Hà Băng nhìn thẳng vào anh: “Diệp Minh, anh nhát gan hơn FOI.
Diệp Minh không mở mắt, anh câu cánh môi một cái: “Ngủ em thì không nhát gan nữa à?”
… Hà Băng đá anh một cước.
Diệp Minh đã cảm thấy bàn chân cô đang tác oai tác quái, anh vươn tay giữ lại mắt cá chân tinh xảo kia.
Thế nhưng trong tầm mắt tối sầằm, một mùi thơm phức từ cơ thê thiêu nữ xông vào mũi, Hà Băng trực tiếp từ trên giường ngã vào trong ngực anh.
Bởi vì chăn mền trên người đã bị cô đá rót, nên bây giờ cô đã ngã vùi vào trong lồng ngực to lớn của anh.
“Khanh khách”, Hà Băng ghé vào trong ngực anh cười.
Diệp Minh tròng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt trong lòng: “Cố ý, hửm?”
Hà Băng nâng đầu nhỏ lên nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, cười ngọt ngào: “Diệp Minh, anh có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dáng vẻ cương quyết không muốn kia thật là đáng yêu mà, em thật sự muốn trao tặng danh hiệu “trinh tiết liệt phu”
cho anh đây.”
Yết hầu Diệp Minh trên dưới chuyển động, biết cô trêu anh.
Hà Băng vươn lòng bàn tay mềm mại sờ lên hàng râu anh, cô dường như đặc biệt thích sờ râu anh.
Diệp Minh nhanh chóng đè xuống cái tay đang làm loạn của cô, sau đó xách chăn qua, nhét cả người cô vào trong chăn, buổi tối lạnh, cô mặc lại phong phanh, anh sợ cô bị cảm.
“Diệp Minh, anh thực sự không muốn à?” Hà Băng hỏi anh, hiện tại anh cứ là lạ, thực sự biến thành Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà không loạn rồi.
Diệp Minh ôm cô vào trong ngực, hôn một cái cái trán của cô, sau đó thâp giọng lưu luyến nói: “Băng Băng, chúng ta kết hôn đi!”
Anh nói — Băng Băng, chúng ta kết hôn đi!
Hàng mi Hà Băng run lên.
Diệp Minh rủ mắt nhìn cô gái trong ngực, nói giọng khàn khàn: “Băng Băng, anh hiện tại đã khỏe rồi, nên muốn chuẩn bị tốt cho tương lai của chúng ta, anh đã không thỏa mãn kiểu vui thích cả đêm này nữa rồi, đương nhiên đây đối với em cũng không công bằng, anh muốn ngủ với em, càng muốn giữ lại đến sau khi kết hôn đã có thể ngủ với em một cách hợp pháp hơn. Anh muốn mau chóng trở về, xin kết hôn, chỗ mẹ em, anh cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức để bác chấp nhậ anh. Nói chung, gả cho anh, anh sẽ không để cho em chịu một chút xíu uất ức nào đâu.”
Bình luận facebook