Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2304
Chương 2304:
Rất nhiều máu văng tung tóe ra, xối ướt áo sơ mi đen trên người Diệp Minh.
Vài cọng tóc mái che phủ cặp mắt đỏ thắm sâu thẳm kia, lúc anh hạ dao mắt cũng không chớp, tựa như dũng sĩ bạc tình máu lạnh lại cường đại.
Hà Băng ở trong lòng anh nâng đầu nhỏ lên, trên người cô một giọt máu cũng không văng đến.
“Tiêu Thành, trên người anh sao nóng như vậy?” Tay cô rơi trên bắp thịt rắn chắc của anh, cô phát hiện nhiệt độ người anh không bình thường.
Trên người anh tựa như một quả cầu lửa, lòng bàn tay cô đều bị đốt phỏng rồi.
Diệp Minh cầm tay cô, dời cô khỏi người mình, lân này cơn nghiện làm anh sốt cao không ngừng nhiều lần, anh khàn khàn nói: “Anh không sao.”
Sao có thể không sao chứ, trên người anh nóng như thế!
Diệp Minh xoay người đứng lên, cặp mắt đỏ như máu kia nhìn chằm chằm về phía mấy con sói, e rằng ý thức được người đàn ông này đáng sợ, nên đám sói cũng không dám tùy tiện nhào lên.
Diệp Minh cuốn ống tay áo áo sơ mi đã dính máu lên, sau đó dùng mu bàn tay lau vết máu trên khuôn mặt tuần tú, anh nhìn chằm chằm mấy con sói kia, trong tròng mắt đen tản mát ánh sáng u lạnh mà khát máu.
Chậm rãi đưa ngón trỏ thon dài ra, anh hướng về phía na vài con sói khinh miệt ngoéo một cái.
Gào ú.
Mấy con sói thành công bị chọc giận.
Một người và một bẩy sói, bầu không khí khẩn trương giằng co làm tim người ta gia tốc đập nhanh.
“Tiêu Thành.” Hà Băng bắt an kéo lấy áo sơ mi anh, anh phát sốt rồi, thân thể khó chịu, một người nghênh chiến đám sói này rất nguy hiểm.
Diệp Minh vươn tay cầm tay cô: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ nàycho anh, đừng để anh phân tâm, nhé?”
Cảm giác nguy cơ bông biên mât, Hà Băng chỉ đành có phục tòng, cô gật đầu: “Dạ.”
Lúc này vài con sói cùng nhau nhào tới, Diệp Minh đứng dậy thật nhanh nghênh chiến đi tới.
Tốc độ sói rất nhanh, tốc độ Diệp Minh lại càng nhanh hơn, lúc giơ tay chém xuống anh chém hai con sói, lúc này một con sói nhào tới, hàm răng nanh sắc bén cắn một cái ở trên bụng anh.
“Tiêu Thành!” Con ngươi Hà Băng co rụt.
Răng nanh con sói đã đâm xuyên qua bụng Diệp Minh, Diệp Minh một tay bắt được lây răng nanh, sau đó dùng lực gào một tiếng, con sói kêu thảm thiết, Diệp Minh mạnh mẽ rút răng nanh từ trong miệng con sói kia ra.
Anh giơ dao lên, dao nhọn cắm vào đầu sói.
Máu.
Máu đầy đất.
Cả đám sói chỉ còn sót lại một con sói, con sói kia nhìn Diệp Minh, Diệp Minh cũng hai mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm nó.
Người đàn ông một thân tắm máu, dáng vẻ hung tàn khát máu kia bao trùm một thân lệ khí.
Con sói kia xoay người bỏ chạy.
Rất nhanh, mấy con sói xem cuộc chiến khác cũng chạy theo, nhanh chóng biến mắt trong núi sâu tối đen.
Rất nhiều máu văng tung tóe ra, xối ướt áo sơ mi đen trên người Diệp Minh.
Vài cọng tóc mái che phủ cặp mắt đỏ thắm sâu thẳm kia, lúc anh hạ dao mắt cũng không chớp, tựa như dũng sĩ bạc tình máu lạnh lại cường đại.
Hà Băng ở trong lòng anh nâng đầu nhỏ lên, trên người cô một giọt máu cũng không văng đến.
“Tiêu Thành, trên người anh sao nóng như vậy?” Tay cô rơi trên bắp thịt rắn chắc của anh, cô phát hiện nhiệt độ người anh không bình thường.
Trên người anh tựa như một quả cầu lửa, lòng bàn tay cô đều bị đốt phỏng rồi.
Diệp Minh cầm tay cô, dời cô khỏi người mình, lân này cơn nghiện làm anh sốt cao không ngừng nhiều lần, anh khàn khàn nói: “Anh không sao.”
Sao có thể không sao chứ, trên người anh nóng như thế!
Diệp Minh xoay người đứng lên, cặp mắt đỏ như máu kia nhìn chằm chằm về phía mấy con sói, e rằng ý thức được người đàn ông này đáng sợ, nên đám sói cũng không dám tùy tiện nhào lên.
Diệp Minh cuốn ống tay áo áo sơ mi đã dính máu lên, sau đó dùng mu bàn tay lau vết máu trên khuôn mặt tuần tú, anh nhìn chằm chằm mấy con sói kia, trong tròng mắt đen tản mát ánh sáng u lạnh mà khát máu.
Chậm rãi đưa ngón trỏ thon dài ra, anh hướng về phía na vài con sói khinh miệt ngoéo một cái.
Gào ú.
Mấy con sói thành công bị chọc giận.
Một người và một bẩy sói, bầu không khí khẩn trương giằng co làm tim người ta gia tốc đập nhanh.
“Tiêu Thành.” Hà Băng bắt an kéo lấy áo sơ mi anh, anh phát sốt rồi, thân thể khó chịu, một người nghênh chiến đám sói này rất nguy hiểm.
Diệp Minh vươn tay cầm tay cô: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ nàycho anh, đừng để anh phân tâm, nhé?”
Cảm giác nguy cơ bông biên mât, Hà Băng chỉ đành có phục tòng, cô gật đầu: “Dạ.”
Lúc này vài con sói cùng nhau nhào tới, Diệp Minh đứng dậy thật nhanh nghênh chiến đi tới.
Tốc độ sói rất nhanh, tốc độ Diệp Minh lại càng nhanh hơn, lúc giơ tay chém xuống anh chém hai con sói, lúc này một con sói nhào tới, hàm răng nanh sắc bén cắn một cái ở trên bụng anh.
“Tiêu Thành!” Con ngươi Hà Băng co rụt.
Răng nanh con sói đã đâm xuyên qua bụng Diệp Minh, Diệp Minh một tay bắt được lây răng nanh, sau đó dùng lực gào một tiếng, con sói kêu thảm thiết, Diệp Minh mạnh mẽ rút răng nanh từ trong miệng con sói kia ra.
Anh giơ dao lên, dao nhọn cắm vào đầu sói.
Máu.
Máu đầy đất.
Cả đám sói chỉ còn sót lại một con sói, con sói kia nhìn Diệp Minh, Diệp Minh cũng hai mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm nó.
Người đàn ông một thân tắm máu, dáng vẻ hung tàn khát máu kia bao trùm một thân lệ khí.
Con sói kia xoay người bỏ chạy.
Rất nhanh, mấy con sói xem cuộc chiến khác cũng chạy theo, nhanh chóng biến mắt trong núi sâu tối đen.
Bình luận facebook