Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2292
Chương 2292:
Phía dưới là quần dài màu đen, thế nhưng áo sơmi không có buộc vào trong quân, quân áo của anh đêu có nếp nhăn, chưa được là qua, nhìn dáng vẻ như không có tiền, lại chết tiệt lộ ra vẻ hoang dã không kềm chế được.
Mỹ nữ này đã quen không ít người đàn ông, nhưng thật sự chưa từng gặp ai như vậy, cũng cảm giác anh một thân thô ráp, tràn đầy hormone nam tính.
“Tiên sinh, thông thường tôi kết bạn là muốn tiêu tiền, thế nhưng anh nha, tôi có thể miễn phí.”
Mỹ nữ này muốn miễn phí.
Diệp Minh nhíu lại mày kiếm hút thuốc, muốn đầy cô ta ra.
Hà Băng đi ra, muôn trở vê phòng mình.
Lúc này cô nhìn thấy hai người, trong một góc hẻo lánh, một người người đàn ông vóc dáng đồ sộ to lớn lười biếng dựa vào trên vách tường, đầu ngón tay thon dài vẫn còn kẹp thuốc, người phụ nữ kia một tay để trên ngực của anh, hình ảnh kia nhìn vô cùng hương diễm.
Con ngươi Hà Băng co rụt lại, dĩ nhiên là… Diệp Minh! Qua trang mới truyen3 chấm one nhé cả nhà!
Anh ở chỗ này làm cái gì?
Người phụ nữ kia là ai?
Hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người Hà Băng đột nhiên siết thành quyền, tên khôn này!
Tính cảnh giác của Diệp Minh rất cao, lúc có người tới anh rất dễ dàng liền phát hiện ra, có người!
Cặp mắt sâu thẳm đã đỏ hồng kia đột nhiên nghiêng qua, quét một ánh mắt âm u tớinơi đó.
Thế nhưng anh trong nháy mắt cứng đờ, là… Hà Băng.
Hà Băng một mình đứng ở nơi đó, đang lạnh lùng theo dõi anh.
Diệp Minh đã biết, cô hiểu lầm.
Nhưng anh không làm gì mài Diệp Minh nhanh chóng đầy người phụ nữ kia ra, bỏ chạy.
“Tiên sinh, anh đi đâu thế?” Mỹ nữ Miêu Cương kia bất mãn trề môi.
Diệp Minh không nói gì, cũng không nhìn Hà Băng nữa, anh xoay người rời đi, muốn rời khỏi chốn thị phi này.
Hà Băng nhìn anh, giận không chỗ phát tiết, cô giơ tay lên, cầm mặt nạ trong tay dùng sức đập về phía anh.
Cốp.
Diệp Minh chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, mặt nạ đập phải gáy anh sau đó rơi trên mặt đất, trực tiếp vỡ thành hai nửa.
Đau đớn đột ngột khiến bước chân Diệp Minh hơi khựng ai, vươn tay vòng qua sau gáy mình sờ một cái, lại sờ ra vài vết máu.
Cô đập anh chảy máu.
Không cần ngoái đầu nhìn lại, anh đều biết là ai dùng mặt nạ đập anh, là Hà Băng!
Mẹ kiếp, oắt con, đã lâu không gặp vậy mà cô vẫn hoang như thế, bây giờ lại dám đập anh.
Cô là dụng hết toàn lực đập anh, đập anh đến chảy máu.
Cô thực sự ngứa da, thật muốn bắt cô lại dạy dỗ một trận.
Phía dưới là quần dài màu đen, thế nhưng áo sơmi không có buộc vào trong quân, quân áo của anh đêu có nếp nhăn, chưa được là qua, nhìn dáng vẻ như không có tiền, lại chết tiệt lộ ra vẻ hoang dã không kềm chế được.
Mỹ nữ này đã quen không ít người đàn ông, nhưng thật sự chưa từng gặp ai như vậy, cũng cảm giác anh một thân thô ráp, tràn đầy hormone nam tính.
“Tiên sinh, thông thường tôi kết bạn là muốn tiêu tiền, thế nhưng anh nha, tôi có thể miễn phí.”
Mỹ nữ này muốn miễn phí.
Diệp Minh nhíu lại mày kiếm hút thuốc, muốn đầy cô ta ra.
Hà Băng đi ra, muôn trở vê phòng mình.
Lúc này cô nhìn thấy hai người, trong một góc hẻo lánh, một người người đàn ông vóc dáng đồ sộ to lớn lười biếng dựa vào trên vách tường, đầu ngón tay thon dài vẫn còn kẹp thuốc, người phụ nữ kia một tay để trên ngực của anh, hình ảnh kia nhìn vô cùng hương diễm.
Con ngươi Hà Băng co rụt lại, dĩ nhiên là… Diệp Minh! Qua trang mới truyen3 chấm one nhé cả nhà!
Anh ở chỗ này làm cái gì?
Người phụ nữ kia là ai?
Hai tay nhỏ bé xuôi ở bên người Hà Băng đột nhiên siết thành quyền, tên khôn này!
Tính cảnh giác của Diệp Minh rất cao, lúc có người tới anh rất dễ dàng liền phát hiện ra, có người!
Cặp mắt sâu thẳm đã đỏ hồng kia đột nhiên nghiêng qua, quét một ánh mắt âm u tớinơi đó.
Thế nhưng anh trong nháy mắt cứng đờ, là… Hà Băng.
Hà Băng một mình đứng ở nơi đó, đang lạnh lùng theo dõi anh.
Diệp Minh đã biết, cô hiểu lầm.
Nhưng anh không làm gì mài Diệp Minh nhanh chóng đầy người phụ nữ kia ra, bỏ chạy.
“Tiên sinh, anh đi đâu thế?” Mỹ nữ Miêu Cương kia bất mãn trề môi.
Diệp Minh không nói gì, cũng không nhìn Hà Băng nữa, anh xoay người rời đi, muốn rời khỏi chốn thị phi này.
Hà Băng nhìn anh, giận không chỗ phát tiết, cô giơ tay lên, cầm mặt nạ trong tay dùng sức đập về phía anh.
Cốp.
Diệp Minh chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, mặt nạ đập phải gáy anh sau đó rơi trên mặt đất, trực tiếp vỡ thành hai nửa.
Đau đớn đột ngột khiến bước chân Diệp Minh hơi khựng ai, vươn tay vòng qua sau gáy mình sờ một cái, lại sờ ra vài vết máu.
Cô đập anh chảy máu.
Không cần ngoái đầu nhìn lại, anh đều biết là ai dùng mặt nạ đập anh, là Hà Băng!
Mẹ kiếp, oắt con, đã lâu không gặp vậy mà cô vẫn hoang như thế, bây giờ lại dám đập anh.
Cô là dụng hết toàn lực đập anh, đập anh đến chảy máu.
Cô thực sự ngứa da, thật muốn bắt cô lại dạy dỗ một trận.
Bình luận facebook