• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (123 Viewers)

  • Chương 490-492

Chương 490: Nó Tên Là Tiểu Viên Viên

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng hạ mát, liền thấy một con mèo con toàn thân trắng như tuyết chạy tới bên chân Lục Hàn Đình, con mèo nhỏ ngửa đầu, mắt đen to lanh lợi hung dữ nhìn cô ta chằm chằm, liều mạng kêu meo! Meo meol Cách chủ nhân nhà ta xa ra một chút!

Lệ Yên Nhiên nhát thời cảm thấy xấu hỏ, hiện tại Đé Đô ai mà không biết, ba tháng trước lúc về, Lục Hàn Đình mang theo một con thú cưng, thú cưng của anh chính là con mèo nhỏ này.

Tổng tài bá đạo người ta nuôi thú cưng đều là chó ngao Tây Tạng, Kim Mao các loại, thú cưng của anh vậy mà lại là… một con mèo, chuyện này thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Con mèo nhỏ hung hăng này với khí chất bá đạo của anh hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau, nhưng hết lần này tới lần khác Lục Hàn Đình lại vô cùng cưng chiều con mèo này, đi đâu cũng mang theo trên người.

Lệ Yên Nhiên còn biết, con mèo con này vô cùng không thích cô ta.

Lúc nãy cô ta sắp sửa chạm lên được đôi môi mỏng của Lục Hàn Đình rồi, liền bị con mèo này phá đám.

Hiện tại mèo con lại kêu gào về phía cô, hệt như tình địch nhìn chằm chằm cô ta, sao mà cô ta còn hôn tiếp được chứ?

Lệ Yên Nhiên lúng túng lui xuống: cưng chiều vợ nhỏ trời ban full “Anh Hàn Đình, chú mèo con của anh thật đáng yêu quá.”

Lệ Yên Nhiên không thích con mèo này, nhưng vì Lục Hàn Đình, cô ta nhất định phải lấy lòng nó, cô ta đường đường là thiên kim thủ phủ lại phải lấy lòng một con mèol Trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình cũng không có biến động biểu cảm gì lớn, anh cứ luôn nhàn nhạt, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Viên Viên, anh nói: “Nó tên là Tiểu Viên Viên.”

Cái tên này là lão phu nhân nói cho anh biết, lão phu nhân nói nó tên Tiểu Viên Viên.

Lệ Yên Nhiên chỉ có thể nặn ra nụ cười giả tạo, tiếp tục ra sức khen: “Vậy Tiểu Viên Viên đáng yêu quá.”

Vì chuyện này, mọi người cũng không ồn ào nữa, ai đi đường nấy, Lệ Yên Nhiên đứng bên người Lục Hàn Đình, nhỏ giọng nói với anh: “Anh Hàn Đình, gần đây bà nội Lục khỏe không ạ, bà nội em cứ nhắc mãi muốn đến nhà anh.”

Nhắc tới cái này, Lục Hàn Đình chau lại hàng mày kiếm anh khí: “Khẩu vị bà nội gần đây không tốt lắm.”

Lục lão phu nhân từ lúc trở về Đé Đô, khẩu vị vô cùng không tốt, cả người chán chường, phần lớn thời gian đều giam mình trong phòng, thỉnh thoảng mới nói chuyện với anh một chút.

Lục lão phu nhân lớn tuổi, lần này trở về Đề Đô như là già yếu đi rất nhiều, cũng chẳng còn thần thái sáng láng lúc trước nữa rồi.

Lục Hàn Đình luôn cảm thấy trong lòng bà nội có tâm sự, có mấy lần anh còn thấy bà nội len lén lau nước mát.

Toàn bộ Lục gia đều lo lắng cho sức khỏe lão phu nhân, thay đổi vài nhóm đầu bếp nữ, còn tìm bác sĩ dinh dưỡng, thế nhưng hiệu quả không tốt cho lắm.

Lệ Yên Nhiên cũng nhíu đôi mày thanh tú: “Anh Hàn Đình, hai ngày nữa em sẽ đi thăm bà nội Lục, tán gẫu với bà một chút, hơn nữa em cũng là bác sĩ dinh dưỡng mà, em có vài món ăn ngon lắm, đợi em qua sẽ biểu diễn tài năng cho bà nội Lục, về sau chuyện ăn uống của bà nội Lục cứ giao cho eml Em cam đoan có thẻ giải quyết ổn thỏa ạ!”

Lục Hàn Đình nhìn Lệ Yên Nhiên, chẳng biết tại sao, bên trong gương mặt kia của Lệ Yên Nhiên có vài phần linh động cùng đẹp đẽ, khiến cho anh có cảm giác rất quen thuộc, loại cảm giác này là anh thích.

Trong vô vàn cô gái, cũng bởi vì mặt mày cô ta linh động xinh đẹp, nên lòng anh mới có chút mềm mại.

Lục Hàn Đình vươn tay lên mái tóc đen thanh thuần của Lệ Yên Nhiên, anh nhớ được, chắc mình thích kiểu cô gái thanh thuần linh động như vậy, anh rất thích mái tóc thẳng đen này của Lệ Yên Nhiên.

Bàn tay của anh đặt trên mái tóc dài của cô ta, nhẹ nhàng xoa một cái.

Hai mắt Lệ Yên Nhiên sáng lên nhìn anh.

Thế nhưng rất nhanh, Lục Hàn Đình thu tay.

Chương 491: Giọng Nói Cô Có Ma Lực

Lòng Lệ Yên Nhiên tràn đầy chờ mong, anh xoa tóc cô ta, đây chính là động tác nhỏ cưng chiều của người đàn ông cho cô gái, ở tiệc party sinh nhật của cô ta, bầu không khí tốt như vậy, cô ta còn tưởng rằng anh sẽ ôm cô ta, rồi hôn cô ta các thứ, nhưng không có gì cả, anh dường như chỉ là muốn đơn thuần xoa mái tóc dài của cô ta.

Lục Hàn Đình thu tay về: “Yên Nhiên, lát nữa tôi còn có hẹn, đi trước.”

Cái gì?

Anh lại muốn đi?

“Anh Hàn Đình, nhưng mà anh mới tới, phải đi nhanh như thế ư?” Lệ Yên Nhiên có chút không vui, còn có hơi mất mác.

Nhưng Lục Hàn Đình cũng không bị cô ta ảnh hưởng, thậm chí anh cũng không liếc cô ta một cái, cúi đầu nhìn Tiểu Viên Viên bên chân: “Tiểu Viên Viên, đi.”

Meo…

Meo meo…

Tiểu Viên Viên giơ hai móng tán thành, tốt lắm, chủ nhân đi mau thôi!

Lệ Yên Nhiên nhìn Lục Hàn Đình, có đôi khi cô ta cảm giác mình không thể nào hiểu được người đàn ông này, thậm chí cách anh rất xa, anh vĩnh viễn mang dáng vẻ lạnh lùng người lạ chớ chạm vào như thế, chỉ có vào lúc đặc biệt nào đó, anh mới có thể lộ ra một chút mềm mại với cô ta.

Lục Hàn Đình nhắc chân, mang theo Tiểu Viên Viên rời khỏi.

Tôn Tiến bên này phát ra tiếng cười nói ồn ào, Tôn Tiến lớn tiếng nói: “Hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, chúng ta liền gọi cho con nhỏ xấu xí kia của Hạ gia thử nhé?”

“Được đấy Tôn thiếu, anh muốn làm như thế nào?”

Mọi người ngạc nhiên hỏi.

Tôn Tiến móc ra điện thoại mình, bắm vào vòng eo nhỏ cô người mẫu San San kia: “Giờ tôi gọi cho con nhỏ xấu đó của Hạ gia, mấy người đừng hé răng, San San, như thế này, lúc anh gọi em nhớ kêu lên, giọng càng quyến rũ càng tốt, để xem con nhỏ kia phản ứng thế nào.”

“Trời ạ Tôn thiếu, anh cũng đùa quá trớn rồi đấy, quá độc, anh đúng là biết chơi thật đáy!”

San San nũng nịu uốn éo cái eo: “Tôn thiếu, ghét anh ghê á, tại sao lại bảo em kêu, em không kêu đâu nha.”

Tôn Tiến hôn lên mặt cô ta: “Thật sự không kêu? Vậy tối qua là ai kêu thế ta?”

Ha ha ha.

Không khí buổi tiệc đẩy tới cao trào, Hạ gia vẫn không được đám quý tộc thượng lưu Đề Đô này tán thành, nhưng gia tộc là lão đại giới giang hồ, không ai có thể dám trêu chọc người của Hạ gia, hiện tại cô con gái mời tìm về được kia của Hạ gia dĩ nhiên sẽ thành tiêu điểm của đám người này, đương nhiên là tiêu điểm bị pha trò trêu cọt.

Tôn Tiến đặt tay bên môi làm dấu im lặng, mọi người hết sức phối hợp yên lặng lại, hiện trường một chút thanh âm cũng không có.

Tôn Tiến nhấn vào số điện thoại mới lấy được, còn mở loa ngoài, đoạn nhạc chờ điện thoại du dương nhanh chóng quanh quần toàn bộ đại sảnh.

Tất cả mọi người đều nín thở chờ.

Sau đoạn nhạc chờ kia, quả nhiên điện thoại không nhanh không chậm tiếp thông, một giọng nói dịu dàng êm tai truyền tới: “Alo, ai vậy?”

Mọi người ngừng thở nhanh chóng trố mắt. Ơ, giọng nói của con nhỏ xấu xi Hạ gia này sao lại dễ nghe như vậy?

Lục Hàn Đình mang theo Tiểu Viên Viên đã đi đến cạnh cửa, sắp sửa đi ra, nhưng nghe thấy tiếng “alo”

kia, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.

Lục Hàn Đình xoay người, đôi mắt thâm thúy quét qua tên Tôn Tiến đang bày trò kia, nhìn trong tay điện thoại trong tay anh ta.

Alo…

Anh cũng không biết tiếng “alo” này có ma lực gì, lúc thanh âm mềm mại này truyền đến tai anh, anh chỉ cảm thấy trái tim mình hung hăng siết chặt lại.

Chương 492: Thận Anh Có Phải Hơi Không Tốt Không?

Tôn Tiến cầm điện thoại, nóng nảy không nhịn được nói: “Alo, cô chính là cô con gái tìm về được của Hạ gia kia đúng không, tôi là Tôn Tiến, là vị hôn phu của cô. Nhưng, cô đừng nên vọng tưởng gả cho tôi, tôi sẽ không cưới thứ xấu xí như cô đâu, tôi đã có bạn gái, chúng tôi đang làm tình đấy.”

Tôn Tiến nhìn thoáng qua San San trong ngực, San San hiểu ý gật đầu, nhanh chóng dán vào điện thoại rên lên quyền rũ.

Tôn Tiến cũng rất phối hợp, anh ta vùi đầu vào cổ San San, thở gấp nói: “Cục cưng, em giỏi quá…”

Cái này cho dù ai nghe xong cũng suy nghĩ bay xa.

Tất cả mọi người chờ cô gái Hạ gia bên kia nổi giận, người Hạ gia đều tính nóng, bọn họ đều đang đợi xem kịch vui.

Nhưng chờ mãi, người kia lại thủy chung không hé răng.

Không khí quá quái dị, người kia không tiếp chiêu, Tôn Tiến và San San ở đây cứ kêu rên, sau cùng hai người họ đều rên đến hơi khát nước.

Tôn Tiến ngậm miệng, không kêu nữa, lúc này giọng nói trong vắt mềm mại chậm rãi truyền tới, không chút giận dữ, chỉ khẽ bật ra tiếng cười nhàn nhạt: “Kêu đủ rồi?”

Kêu đủ rồi?

Ba chữ đơn giản này khiếnTôn Tiến cứng đờ, tức giận chất vấn: “Con nhỏ xấu kia, cô có ý gì?”

“Có ý gì à, tôi có thể có ý gì, các người đã tận lực biểu diễn như thé, tôi đây liền an tĩnh làm người nghe thôi mà, anh tức giận sao, uầy, lẽ nào tôi đã quên nói với các người một câu, các người cực khổ rồi?”

Mẹ kiếp!

Tôn Tiến muốn văng tục, con nhỏ Hạ gia này vậy mà khác xa với tưởng tượng của anh ta.

“Còn nữa Tôn thiếu, vừa rồi tôi nghe được giọng anh như hữu tâm vô lực vậy, như không đủ hơi ấy, có phải anh hàng đêm phóng túng, nên thận… có chút hư rồi?”

Phụt.

Thận hư…

Mọi người vây xem nhịn không được, nhao nhao che miệng cười trộm thành tiếng.

Sắc mặt Tôn Tiến tím lại: “Con nhỏ xấu xí kia, con mẹ nó cô nói ai thận hư, tôi vẫn khỏe, là người đàn ông có sức đấy!”

“Chẳng lẽ là tôi nghe sai rồi, gần đây anh có đau hông, tay chân lạnh, đi tiểu liên tục không?”

Tôn Tiến nghe lời này, thẳng hông, toàn thân run lên, cuối cùng hai chân kẹp một cái, thành một con tôm vặn vẹo buồn cười.

Một giây kế tiếp anh ta liền ý thức được không thích hợp, anh ta lại bị một con nhỏ xấu nắm mũi dắt đi, anh ta giận điên, giọng nói mềm nhẹ kia lại truyền tới: “Mơ ước trở thành người đàn ông sinh lý khỏe mạnh của anh là rất tốt, làm người ai cũng có ước mơ mà, lỡ gì thành hiện thực được thì sao, tôi cũng bị lòng thành tâm của anh làm cảm động, như vậy đi, tôi biết một bác sĩ Trung y, chuyên trị thận hư, có muốn tôi giới thiệu cho anh không?”

Tôn Tiến giận tới mức sắp tắc thở: “Không cần! Tôi…”

“Không cần à, vậy tôi cúp.” Sau đó cô trực tiếp ngắt máy.

Tiếng “tít tít” vang vọng khắp đại sảnh, mấy giây sau, mọi người cười òa lên, “Ha ha ha, Tôn thiếu… Ha ha haI”

“Tôi sắp cười chết rồi, nước mắt cũng chảy luôn này, Tôn thiếu, vị hôn thê này của anh thật sự rất thú vị đấy, cô ấy làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ?”

“Tôn thiếu, anh đây mà gọi là chọc vị hôn thê hả, còn bị vị hôn thê trêu lại một trận, anh sẽ không thực sự…

thận hư đấy chứ?”

Tôn Tiến bị mọi người vây quanh cười nhạo, ngay cả San San bên người cũng mang vẻ mặt khác thường nhìn anh ta, đại khái cô ta muốn xem kỹ có phải anh ta có bị thận hư không.

Tôn Tiến mắt hết mặt mũi, suốt cuộc gọi này anh ta bị con nhỏ Hạ gia đó nắm mũi dắt đi, không còn chút sức đánh trả, anh ta bị chọc giận điên rồi!

Con nhỏ xấu kia, chúng ta chưa xong đâu!

Lục Hàn Đình không đi, thực ra chính anh cũng kinh ngạc bản thân lại nán lại xem trò vui, anh không phải là người thích tham gia náo nhiệt, nhưng giọng nói thanh trong mềm nhẹ kia mang theo một loại ma lực, khiến anh không kháng cự được, chẳng cách nào nhấc chân rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom