Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2063-2066
CHương 2063:
Cô không hề nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ phân nhuận ngân ngân ra, ngay cả một đôi mắt đẹp cũng mắt đi hết thảy thần thái.
Cô không nói, Hoa tỷ nói chuyện với cô cô như không nghe thấy, có chút giống búp bê mất đi sinh khí.
Buổi tối là gian nan nhất, cô không yêu việc đi ngủ ở phòng mình nữa rồi, cô sẽ đi đến phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, sau đó nằm trên giường lớn, cô sẽ chôn thật sâu khuôn mặt nhỏ của mình vào trong gối đầu ngửi ngửi, mấy ngày hôm trước cô còn có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ mát lạnh mê người kia, mà bây giờ, mùi hương đó đã biến mắt.
Cô cả người như bị móc rỗng, mắt hồn lại chán nản.
Tôi hôm đó cô mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe tiếng chớp đì đùng kéo đến, cô từ trong mộng tỉnh, ngồi pháắt dậy.
Ngoài cửa số có tia chớp đang vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả khuôn mặt nhỏ trắng hếu của cô, ngoài cửa sổ dưới bắt đầu tí tách đổ mưa nhỏ, trong căn phòng tối đen, cô chậm rãi co mình lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong đầu gối, trong mắt có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Khóc một hồi, cô vén chăn lên, mang dép xuống giường.
Mở ra cổng biệt thự, cô đi ra ngoài.
Bây giờ đã hơn một giò sáng, trời ại mưa, trên đường cái gần như không ai, đèn đường tỏa xuống ngọn đèn vàng ấm, cô mặc một thân đồ ngủ màu trắng bước đi lẻ loi.
rang 7 Có một bác gái bung dù chạy tới: “Cô bé, hiện tại trời mưa, sao con lại đi dưới mưa thế này? Mau về nhà đi thôi, bằng không sẽ cảm lạnh đó.”
Diệp Linh ngoảnh mặt làm ngơ, cô ngơ ngác đi tiếp.
Bác gái thở dài một tiêng, đi xa.
Đi qua một con đường, không biết dưới chân vấp phải vật gì, chân phải của cô treo, đi không được nữa, cô ngồi ở bên cạnh bồn hoa ven đường, chậm rãi vươn hai tay nhỏ bé gắt gao bụm mặt lại, cô an tĩnh lại không có một tiếng động chảy nước mắt.
Lúc này một chiếc dù đen che trên đỉnh đầu cô, có người đi tới trước mặt cô.
Cô thu tay, trong tầm mắt là chiếc quần tây dài đen, đi lên là áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi lên nữa là khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc tuần tú kia.
Anh tới rồi.
Cô Dạ Cân.
Diệp Linh nhỏ giọng khóc thành tiếng, toàn thân cô đều ướt đẫm, mái tóc tơ lụa dính bên má, trong cổ cô, bờ vai gây run rẩy, viền mắt đỏ bừng nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn từ trên cao nhìn xuống người người phụ nữ này, đáng thương đã không đủ để hình dung dáng vẻ của cô, anh nghe tiếng trái tim mình đang rỉ máu.
“Anh là ai?” Anh cố chấp hỏi cô.
Diệp Linh nức nở, cô không chịu đáp.
Cố Dạ Cần im lặng vài giây, xoay người rời đi.
Không đi được, bởi vì ông quân anh bị một bàn tay nhỏ bé níu lại, cô nức nở nói: “Anh là Cố… Cố Dạ Cần…”
Cây dù trong tay Cố Dạ Cần rơi xuống trên mặt đất, xoay người, anh ngồi xỗm người trước mặt cô xuống, quỳ một chân xuống đất, hai tay đưa ra run rẫy nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Diệp Linh liên tục đập quả đắm nhỏ vào bờ vai anh, dùng sức đẩy anh: “Hu hu…” Cô không nói lời nào, chỉ là không ngừng khóc.
Cố Dạ Cần mặc cô đập đánh, anh dùng lực chặn đôi môi đỏ mọng đang run rầy ấy, trong thoáng chốc không biết là lệ của anh hay là lệ của cô lệ, hòa lẫn nước mưa, cùng nhau rơi xuông bụi đất.
Chương 2064:
“Vợ ơi, xin lỗi em… anh không còn cách nào… em cũng không dạy anh nên làm như thế nào… anh thừa nhận ta là cố ý ép em, cố ý để em buồn bã khó chịu, nhưng em đau đón, tim anh cũng không khá hơn là bao… Vợ ơi, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không…”
Diệp Linh khóc ngã vào trong ngực anh, bị anh gắt gao ôm vào trong lòng, vì khóc quá nhiều nên cô trong chốc lát thiếu oxi, cô liền ngất đi.
Lại mở mắt ra lúc đã ở trong phòng ngủ, trước mắt là một khuôn mặt anh tuân phóng đại, người nọ hướng vê phía cô lưu luyến cười: “Vợ, em tỉnh rồi, vừa rồi em mắc mưa, để không bị cảm, chúng ta đi tắm nước nóng trước đi, để anh ôm em đi.”
Anh xốc chăn mền trên người cô ra, ôm cô ngang lên.
Vừa rồi về nhà anh đã giúp cô cởi quần áo ẩm ướt rồi bọc cô vào trong chăn.
Diệp Linh nhắm chặt mắt, chôn vào trong ngực anh.
Giai đoạn này phụ nữ có thai không thích hợp tắm bồn, nên Cố Dạ Cần ôm cô tắm dưới vòi hoa sen, nước ấm được anh pha vô cùng thư thái, anh thổi thổi nước ấm trên da thịt của cô: “Nóng không em? Có muốn anh ôm em tăm không?”
Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm.
Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay.
Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.”
Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra.
“Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…”
“Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra.
Cố Dạ Cần ngắn người.
Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh.
Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi.
Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ.
Anh biết, cô đã nhớ lại anh.
Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ.
Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới.
Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên.
Cô đang hôn anh.
Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh.
Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên.
Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh.
Chương 2065:
“Vợ ơi, cám ơn em.”
Cảm ơn cô đã không buông bỏ anh…
“Cố Dạ Cần, em rất muốn… rất muốn quên anh, như vậy em sẽ không đau khổ… anh đừng ép em nhớ lại anh, anh đừng ép em…”
Cô Dạ Cân ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Xin lỗi vợ, anh làm không được, anh không muốn để em quên anh…”
Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không sao đâu chồng.”
Đã lâu như vậy, cô mới gọi anh một tiếng “chồng”.
Cố Dạ Cần nhanh chóng chặn đôi môi đỏ mọng của cô.
Diệp Linh thực sự khôi phục trí nhớ, cô không hề quên Cố Dạ Cần, mỗi ngày đều nhớ kỹ anh.
Cô Dạ Cân những tưởng hết thảy đêu là quá khứ, sương mù đã tan trong ánh mặt trời rực rỡ, thế nhưng rất nhanh tất cả đã bị đánh trở về nguyên hình.
Diệp Linh bắt đầu kén ăn, anh đút cô ăn cô rất nhanh sẽ nôn ra, ban đêm cô lại bắt đầu gặp ác mộng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thống khổ cuộn người trên giường.
“Bố, mẹ, anh ơi… đừng bỏ con lại mà, mang con đi chung ởi… Bó, mẹ, anh ơi…” Cô không ngừng đau khổ nói mớ, không ngừng gọi bố mẹ và anh trai.
Cố Dạ Cẩn muốn gọi cô tỉnh: “Linh Linh, mau tỉnh lại!”
Diệp Linh không có cách nào từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, rât nhanh cô liên cắn đầu lưỡi của mình.
Con ngươi màu đen Cố Dạ Cần đột nhiên co rụt lại, giờ khắc này dường như trái tim anh đã ngừng đập, cô vậy mà muốn cắn lưỡi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Linh xuất hiện hành vi làm đau bản thân.
“Linh Linh, mau mở miệng!” Cố Dạ Cần dùng sức nắm mặt cô, để cô há miệng ra.
Diệp Linh còn muốn cắn bản thân, lúc này Cố Dạ Cần đưa cánh tay mình đến bên miệng cô.
Diệp Linh cắn một cái, mùi máu ngai ngái lan tràn trong cổ họng.
Cố Dạ Cần không hề động, cũng không hé răng, để Diệp Linh cắn như vậy.
Chỉ cần cô không làm tổn thương chính mình, anh sao cũng được.
Diệp Linh cắn rất lâu sau đó mới nới lỏng răng, tâm trạng được phát tiết rồi, cô từ trong ác mộng chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra.
Diệp Linh tỉnh.
“Anh bị thương rồi! Em cắn anh chảy máu rồi!” Diệp Linh nhìn vết thương cánh tay anh, là cô cắn ra một vòng dấu răng, cô cắn rất sâu, máu đã ứa ra, trái tim cô trong nháy mắt siết chặt.
Diệp Linh nhanh chóng vén chăn lên xuống giường: “Em lấy hòm thuốc giúp anh xử lý một chút.”
Diệp Linh đem hòm thuốc ra, cô dùng cồn giúp anh thận trọng xử lý vết thương: “Chồng ơi, có đau không?”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ, mềm mại hỏi anh.
Cố Dạ Cần giơ tay lên xoa xoa đầu cô, khẽ gật đầu một cái: “Không đau, không đau chút nào.”
Anh nói đều là thật, không chút nào đau, anh một chút cũng không cảm giác đau đón.
“Em thỏi thổi cho anh.” Diệp Linh nhẹ nhàng thôi vê phía vêt thương của anh.
Chương 2066:
Cố Dạ Cần vươn tay, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt.
“Ai, miệng vết thương của anh còn chưa xử lý tốt…” Diệp Linh kinh hô.
Cố Dạ Cẩn chôn khuôn mặt tuấn tú ở trong mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Vợ ơi, đừng cử động, để anh ôm một cái.”
Diệp Linh ngoan ngoãn nghe lời bất động.
Hồi lâu sau, bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông: “Vợ, vừa rồi… anh thực sự bị em hù chết…”
Viền mắt Diệp Linh đỏ lên: “Chồng, xin lỗi.
Thực sự xin lỗi anh.
Cố Dạ Cần gọi điện thoại cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán nói: “Cố tổng, Linh Linh đã nhớ lại anh, đúng không?”
“Đúng,” Cố Dạ Cần ngồi trên ghế làm việc ở thư phòng hút thuốc, khói lượn lờ mi tâm đang chau chặt của anh: “Trước đây tôi luôn cảm thấy tình huống tệ nhất thì Linh Linh quên mắt tôi, cho tới bây giờ tôi mới phát giác cô ấy nhớ lại tôi mới là bết bát nhất, cô ấy đã xuất hiện… hành vi tự làm đau bản thân rồi, tôi hiện tại không dám nhắm mắt, một giây cũng không dám rời khỏi cô ấy, tôi sợ tôi vừa rời đi cô ấy sẽ làm ra tôn thương gì mình hay tôn thương con.”
“Cố tổng, tôi từng nhắc nhở anh, quên anh, chưa chắc là bất hạnh, nhớ lại anh, cũng chưa hẳn là may mắn.”
“Quên anh, Linh Linh mới có cơ hội hít thở, một khi cậu ấy nhớ lại anh, theo trí nhớ hồi phục còn có ký ức về anh Diệp trai và toàn bộ Diệp gia, mấy năm nay, các người đã ghim sâu tận xương tủy Linh Linh rồi.”
“Các người, là nguồn gốc nỗi đau của Linh Linh.”
Cố Dạ Cần ở trong cái gạt tàn thuốc gõ điều thuốc lá, thật lâu nói không ra lời, trong lòng tràn ra một cảm giác tuyệt vọng bắt lực.
Ơ Diệp Linh nhớ lại anh, lúc cô gọi anh là chồng, anh đã mừng rỡ như điên, anh cho rằng tất cả đã kết thúc.
Nhưng bây giờ anh mới biết, đây chỉ mới là bắt đầu.
Trong cuộc chiến chống lại căn tâm bệnh này của Diệp Linh, anh như là ngồi trên chiếc tàu lượn siêu tốc, bị ném đến giữa không trung, hiện tại lại bị đẩy vào vực còn sâu hơn đáy cốc.
E rằng, đây là sự trừng phạt của anh.
“Hiện tại, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Cố Dạ Cần khàn khàn lên tiếng.
Hạ Tịch Quán im lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Cô tông, tôi cho anh hai ông nghiệm, anh dùng một ống rồi, nói vậy anh cũng biết, hai ống nghiệm này có tên là… vong tình thủy, một khi dùng rồi, cậu ấy sẽ quên đi anh.”
“Anh đã cho Linh Linh dùng ống thứ nhất, Linh Linh quên mắt anh, đã trở nên tốt hơn, thế nhưng anh lại cưỡng chế ép Linh Linh nhớ lại.”
“Ống thứ hai này, thì nhìn Cố tổng lựa chọn, anh đã đến ngã ba lựa chọn rồi đây.
“Kỳ thực, tôi có thể cứu Linh Linh không, đương nhiên có thể, hai ống nghiệm này chính là thuốc tôi kê, thế nhưng bên cạnh Linh Linh có anh, cho nên, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không tốt được.”
“Cố tổng, tôi biết để anh buông tay Linh Linh vô cùng khó, một khi đã dùng ống thứ ha , về sau cho dù anh và Linh Linh là khoảng cách gân nhât cũng khoảng cách xa nhất, tôi không thể đưa bắt kỳ lời khuyên nào từ góc độ làm bạn, tôi chỉ là đứng trên cương vị bác sĩ giao phó quyền lựa chọn đến tay anh.”
Cô không hề nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ phân nhuận ngân ngân ra, ngay cả một đôi mắt đẹp cũng mắt đi hết thảy thần thái.
Cô không nói, Hoa tỷ nói chuyện với cô cô như không nghe thấy, có chút giống búp bê mất đi sinh khí.
Buổi tối là gian nan nhất, cô không yêu việc đi ngủ ở phòng mình nữa rồi, cô sẽ đi đến phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, sau đó nằm trên giường lớn, cô sẽ chôn thật sâu khuôn mặt nhỏ của mình vào trong gối đầu ngửi ngửi, mấy ngày hôm trước cô còn có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ mát lạnh mê người kia, mà bây giờ, mùi hương đó đã biến mắt.
Cô cả người như bị móc rỗng, mắt hồn lại chán nản.
Tôi hôm đó cô mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe tiếng chớp đì đùng kéo đến, cô từ trong mộng tỉnh, ngồi pháắt dậy.
Ngoài cửa số có tia chớp đang vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả khuôn mặt nhỏ trắng hếu của cô, ngoài cửa sổ dưới bắt đầu tí tách đổ mưa nhỏ, trong căn phòng tối đen, cô chậm rãi co mình lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong đầu gối, trong mắt có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Khóc một hồi, cô vén chăn lên, mang dép xuống giường.
Mở ra cổng biệt thự, cô đi ra ngoài.
Bây giờ đã hơn một giò sáng, trời ại mưa, trên đường cái gần như không ai, đèn đường tỏa xuống ngọn đèn vàng ấm, cô mặc một thân đồ ngủ màu trắng bước đi lẻ loi.
rang 7 Có một bác gái bung dù chạy tới: “Cô bé, hiện tại trời mưa, sao con lại đi dưới mưa thế này? Mau về nhà đi thôi, bằng không sẽ cảm lạnh đó.”
Diệp Linh ngoảnh mặt làm ngơ, cô ngơ ngác đi tiếp.
Bác gái thở dài một tiêng, đi xa.
Đi qua một con đường, không biết dưới chân vấp phải vật gì, chân phải của cô treo, đi không được nữa, cô ngồi ở bên cạnh bồn hoa ven đường, chậm rãi vươn hai tay nhỏ bé gắt gao bụm mặt lại, cô an tĩnh lại không có một tiếng động chảy nước mắt.
Lúc này một chiếc dù đen che trên đỉnh đầu cô, có người đi tới trước mặt cô.
Cô thu tay, trong tầm mắt là chiếc quần tây dài đen, đi lên là áo sơ mi trắng sạch sẽ, đi lên nữa là khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc tuần tú kia.
Anh tới rồi.
Cô Dạ Cân.
Diệp Linh nhỏ giọng khóc thành tiếng, toàn thân cô đều ướt đẫm, mái tóc tơ lụa dính bên má, trong cổ cô, bờ vai gây run rẩy, viền mắt đỏ bừng nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn từ trên cao nhìn xuống người người phụ nữ này, đáng thương đã không đủ để hình dung dáng vẻ của cô, anh nghe tiếng trái tim mình đang rỉ máu.
“Anh là ai?” Anh cố chấp hỏi cô.
Diệp Linh nức nở, cô không chịu đáp.
Cố Dạ Cần im lặng vài giây, xoay người rời đi.
Không đi được, bởi vì ông quân anh bị một bàn tay nhỏ bé níu lại, cô nức nở nói: “Anh là Cố… Cố Dạ Cần…”
Cây dù trong tay Cố Dạ Cần rơi xuống trên mặt đất, xoay người, anh ngồi xỗm người trước mặt cô xuống, quỳ một chân xuống đất, hai tay đưa ra run rẫy nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Diệp Linh liên tục đập quả đắm nhỏ vào bờ vai anh, dùng sức đẩy anh: “Hu hu…” Cô không nói lời nào, chỉ là không ngừng khóc.
Cố Dạ Cần mặc cô đập đánh, anh dùng lực chặn đôi môi đỏ mọng đang run rầy ấy, trong thoáng chốc không biết là lệ của anh hay là lệ của cô lệ, hòa lẫn nước mưa, cùng nhau rơi xuông bụi đất.
Chương 2064:
“Vợ ơi, xin lỗi em… anh không còn cách nào… em cũng không dạy anh nên làm như thế nào… anh thừa nhận ta là cố ý ép em, cố ý để em buồn bã khó chịu, nhưng em đau đón, tim anh cũng không khá hơn là bao… Vợ ơi, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không…”
Diệp Linh khóc ngã vào trong ngực anh, bị anh gắt gao ôm vào trong lòng, vì khóc quá nhiều nên cô trong chốc lát thiếu oxi, cô liền ngất đi.
Lại mở mắt ra lúc đã ở trong phòng ngủ, trước mắt là một khuôn mặt anh tuân phóng đại, người nọ hướng vê phía cô lưu luyến cười: “Vợ, em tỉnh rồi, vừa rồi em mắc mưa, để không bị cảm, chúng ta đi tắm nước nóng trước đi, để anh ôm em đi.”
Anh xốc chăn mền trên người cô ra, ôm cô ngang lên.
Vừa rồi về nhà anh đã giúp cô cởi quần áo ẩm ướt rồi bọc cô vào trong chăn.
Diệp Linh nhắm chặt mắt, chôn vào trong ngực anh.
Giai đoạn này phụ nữ có thai không thích hợp tắm bồn, nên Cố Dạ Cần ôm cô tắm dưới vòi hoa sen, nước ấm được anh pha vô cùng thư thái, anh thổi thổi nước ấm trên da thịt của cô: “Nóng không em? Có muốn anh ôm em tăm không?”
Không biết là hơi nóng chưng hay là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh nhanh chóng đỏ bừng, cô từ trong ngực anh giùng giằng đi xuống, quay lưng lại, đứng ở dưới vòi hoa sen tăm.
Tay cô đang hứng nước rửa mặt, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động, thắt lưng kim loại rơi xuống đất, tiếng vải vóc đắt tiền xột xoạt, tiếng tháo đồng hồ trên cổ tay.
Một cánh tay duỗi tới, cầm chai dầu gội trên kệ lên, anh phủ bên tai cô thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nào, anh giúp em gội đầu trước. Gội một chút thôi, không thể tắm quá lâu.”
Hàng lông mi dài của Diệp Linh run lên, ngay lúc anh muốn đụng, cô đẩy tay anh ra.
“Làm sao vậy? Vợ.” Anh ở phía sau ôm lấy cô: “Quên anh là ai à? Anh là chồng em, giúp em tắm rất bình thường…”
“Ba” một tiếng, cô vẫn hắt tay anh ra.
Cố Dạ Cần ngắn người.
Diệp Linh chậm rãi lui đến trong góc tường, cách xa hơi nước nóng đến choáng váng kia, lặng yên nhìn anh.
Cố Dạ Cẩn nhìn đôi mắt đẹp của cô, không còn vẻ dại ra mờ mịt khi trước, mắt hạnh dịu dàng xinh đẹp, trong tròng mắt trong veo như nước ấy phản chiếu cái bóng của anh thời khắc này, tràn đầy đều là anh.
Anh sợ sệt, trong lồng ngực dâng lên niềm vui mừng to lớn, anh nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, không dám chớp mi.
Anh sợ đây chỉ là một giâc mơ.
Anh biết, cô đã nhớ lại anh.
Cô nhớ lại từng câu chuyện giữa bọn họ.
Lúc này Diệp Linh đột nhiên xông tới.
Cố Dạ Cẩn liền vươn tay đón cô, ôm cô, lưng tựa trên gạch men sứ trắng hơi lạnh, môi đã bị cô hôn lên.
Cô đang hôn anh.
Cố Dạ Cần không nhắm mắt, cô cũng không nhắm mắt, giờ phút này anh đã cảm thấy mấy năm bọn họ bỏ lỡ không tính là gì, chí ít ở trong mắt bọn họ đều là dáng vẻ đẹp nhât trong sinh mệnh.
Anh đặt tay lên của cô xoay người, đặt cô trên vách tường, nâng khuôn mặt nhỏ của cô triền miên hôn lên.
Diệp Linh cũng sờ lên khuôn mặt tuần tú của anh, cô cảm giác được lòng bàn tay anh nóng hồi, nước mắt trong mắt anh dưới đầu ngón tay cô lăn ra rất nhanh.
Chương 2065:
“Vợ ơi, cám ơn em.”
Cảm ơn cô đã không buông bỏ anh…
“Cố Dạ Cần, em rất muốn… rất muốn quên anh, như vậy em sẽ không đau khổ… anh đừng ép em nhớ lại anh, anh đừng ép em…”
Cô Dạ Cân ôm cô thật chặt vào trong ngực: “Xin lỗi vợ, anh làm không được, anh không muốn để em quên anh…”
Diệp Linh chậm rãi giơ tay lên ôm lấy anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Không sao đâu chồng.”
Đã lâu như vậy, cô mới gọi anh một tiếng “chồng”.
Cố Dạ Cần nhanh chóng chặn đôi môi đỏ mọng của cô.
Diệp Linh thực sự khôi phục trí nhớ, cô không hề quên Cố Dạ Cần, mỗi ngày đều nhớ kỹ anh.
Cô Dạ Cân những tưởng hết thảy đêu là quá khứ, sương mù đã tan trong ánh mặt trời rực rỡ, thế nhưng rất nhanh tất cả đã bị đánh trở về nguyên hình.
Diệp Linh bắt đầu kén ăn, anh đút cô ăn cô rất nhanh sẽ nôn ra, ban đêm cô lại bắt đầu gặp ác mộng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thống khổ cuộn người trên giường.
“Bố, mẹ, anh ơi… đừng bỏ con lại mà, mang con đi chung ởi… Bó, mẹ, anh ơi…” Cô không ngừng đau khổ nói mớ, không ngừng gọi bố mẹ và anh trai.
Cố Dạ Cẩn muốn gọi cô tỉnh: “Linh Linh, mau tỉnh lại!”
Diệp Linh không có cách nào từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, rât nhanh cô liên cắn đầu lưỡi của mình.
Con ngươi màu đen Cố Dạ Cần đột nhiên co rụt lại, giờ khắc này dường như trái tim anh đã ngừng đập, cô vậy mà muốn cắn lưỡi.
Đây là lần đầu tiên Diệp Linh xuất hiện hành vi làm đau bản thân.
“Linh Linh, mau mở miệng!” Cố Dạ Cần dùng sức nắm mặt cô, để cô há miệng ra.
Diệp Linh còn muốn cắn bản thân, lúc này Cố Dạ Cần đưa cánh tay mình đến bên miệng cô.
Diệp Linh cắn một cái, mùi máu ngai ngái lan tràn trong cổ họng.
Cố Dạ Cần không hề động, cũng không hé răng, để Diệp Linh cắn như vậy.
Chỉ cần cô không làm tổn thương chính mình, anh sao cũng được.
Diệp Linh cắn rất lâu sau đó mới nới lỏng răng, tâm trạng được phát tiết rồi, cô từ trong ác mộng chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra.
Diệp Linh tỉnh.
“Anh bị thương rồi! Em cắn anh chảy máu rồi!” Diệp Linh nhìn vết thương cánh tay anh, là cô cắn ra một vòng dấu răng, cô cắn rất sâu, máu đã ứa ra, trái tim cô trong nháy mắt siết chặt.
Diệp Linh nhanh chóng vén chăn lên xuống giường: “Em lấy hòm thuốc giúp anh xử lý một chút.”
Diệp Linh đem hòm thuốc ra, cô dùng cồn giúp anh thận trọng xử lý vết thương: “Chồng ơi, có đau không?”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ, mềm mại hỏi anh.
Cố Dạ Cần giơ tay lên xoa xoa đầu cô, khẽ gật đầu một cái: “Không đau, không đau chút nào.”
Anh nói đều là thật, không chút nào đau, anh một chút cũng không cảm giác đau đón.
“Em thỏi thổi cho anh.” Diệp Linh nhẹ nhàng thôi vê phía vêt thương của anh.
Chương 2066:
Cố Dạ Cần vươn tay, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt.
“Ai, miệng vết thương của anh còn chưa xử lý tốt…” Diệp Linh kinh hô.
Cố Dạ Cẩn chôn khuôn mặt tuấn tú ở trong mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Vợ ơi, đừng cử động, để anh ôm một cái.”
Diệp Linh ngoan ngoãn nghe lời bất động.
Hồi lâu sau, bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông: “Vợ, vừa rồi… anh thực sự bị em hù chết…”
Viền mắt Diệp Linh đỏ lên: “Chồng, xin lỗi.
Thực sự xin lỗi anh.
Cố Dạ Cần gọi điện thoại cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán nói: “Cố tổng, Linh Linh đã nhớ lại anh, đúng không?”
“Đúng,” Cố Dạ Cần ngồi trên ghế làm việc ở thư phòng hút thuốc, khói lượn lờ mi tâm đang chau chặt của anh: “Trước đây tôi luôn cảm thấy tình huống tệ nhất thì Linh Linh quên mắt tôi, cho tới bây giờ tôi mới phát giác cô ấy nhớ lại tôi mới là bết bát nhất, cô ấy đã xuất hiện… hành vi tự làm đau bản thân rồi, tôi hiện tại không dám nhắm mắt, một giây cũng không dám rời khỏi cô ấy, tôi sợ tôi vừa rời đi cô ấy sẽ làm ra tôn thương gì mình hay tôn thương con.”
“Cố tổng, tôi từng nhắc nhở anh, quên anh, chưa chắc là bất hạnh, nhớ lại anh, cũng chưa hẳn là may mắn.”
“Quên anh, Linh Linh mới có cơ hội hít thở, một khi cậu ấy nhớ lại anh, theo trí nhớ hồi phục còn có ký ức về anh Diệp trai và toàn bộ Diệp gia, mấy năm nay, các người đã ghim sâu tận xương tủy Linh Linh rồi.”
“Các người, là nguồn gốc nỗi đau của Linh Linh.”
Cố Dạ Cần ở trong cái gạt tàn thuốc gõ điều thuốc lá, thật lâu nói không ra lời, trong lòng tràn ra một cảm giác tuyệt vọng bắt lực.
Ơ Diệp Linh nhớ lại anh, lúc cô gọi anh là chồng, anh đã mừng rỡ như điên, anh cho rằng tất cả đã kết thúc.
Nhưng bây giờ anh mới biết, đây chỉ mới là bắt đầu.
Trong cuộc chiến chống lại căn tâm bệnh này của Diệp Linh, anh như là ngồi trên chiếc tàu lượn siêu tốc, bị ném đến giữa không trung, hiện tại lại bị đẩy vào vực còn sâu hơn đáy cốc.
E rằng, đây là sự trừng phạt của anh.
“Hiện tại, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Cố Dạ Cần khàn khàn lên tiếng.
Hạ Tịch Quán im lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Cô tông, tôi cho anh hai ông nghiệm, anh dùng một ống rồi, nói vậy anh cũng biết, hai ống nghiệm này có tên là… vong tình thủy, một khi dùng rồi, cậu ấy sẽ quên đi anh.”
“Anh đã cho Linh Linh dùng ống thứ nhất, Linh Linh quên mắt anh, đã trở nên tốt hơn, thế nhưng anh lại cưỡng chế ép Linh Linh nhớ lại.”
“Ống thứ hai này, thì nhìn Cố tổng lựa chọn, anh đã đến ngã ba lựa chọn rồi đây.
“Kỳ thực, tôi có thể cứu Linh Linh không, đương nhiên có thể, hai ống nghiệm này chính là thuốc tôi kê, thế nhưng bên cạnh Linh Linh có anh, cho nên, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không tốt được.”
“Cố tổng, tôi biết để anh buông tay Linh Linh vô cùng khó, một khi đã dùng ống thứ ha , về sau cho dù anh và Linh Linh là khoảng cách gân nhât cũng khoảng cách xa nhất, tôi không thể đưa bắt kỳ lời khuyên nào từ góc độ làm bạn, tôi chỉ là đứng trên cương vị bác sĩ giao phó quyền lựa chọn đến tay anh.”
Bình luận facebook