Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2039-2042
Chương 2039:
Diệp Linh ăn không ngon, Hạ Tịch Quán mỗi ngày đều cho cô uống dịch dinh dưỡng, sau đó Cố Dạ Cần tự mình học ghim kim, mỗi ngày ghim kim anh đều đích thân làm, có bao sợ hãi đều tự anh biết.
Điều duy nhất đáng vui mừng là đứa bé này đặc biệt ngoan cường, mẹ cửu tử nhất nan, bé con lại khỏe mạnh trưởng thành, thằng nhóc kia vô cùng khỏe mạnh.
Tối hôm đó, Diệp Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau muốn nút, toàn thân khó chịu, tay đưa ra sờ bên giường, không có ai.
Cô giùng giăng ngôi dậy, vén chăn lên xuống giường, cô không xỏ dép, chân trần giãm trên tắm thảm mềm mại thật dầy, cô muốn tìm Cố Dạ Cần.
Đi được mấy bước nghe được tiếng động nhỏ trong phòng tắm, cô đi tới, cửa phòng tắm mở ra, Cố Dạ Cần đang đứng ở bên đài rửa mặt giặt quần áo.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu lam với quần tây tối màu, anh vẫn chính là như vậy, cách phối đồ sạch sẽ đơn giản nổi bật lên thân hình anh tuần.
Bên cạnh đài rửa tay có một cái chậu nhỏ màu hồng, anh đang giặt đồ lót của cô, bọt xà bông trào ra từ tay anh, ánh đèn trong phòng tăm vàng nhạt mờ ảo, khiến bóng người an tĩnh ấy càng thêm cô đơn.
Diệp Linh nhìn một chút đã cảm thấy mặt ướt rượt, cô vươn tay sờ, lệ đã đầy mặt.
Cô đã khóc ướt cả mặt.
Phảng phất thần giao cách cảm, lúc này Cố Dạ Cần đột nhiên xoay người thấy được cô, anh bỏ lại quần áo, qua loa lau tay, nhấc chân dài đi tới: “Sao lại xuống giường, chân trần không lạnh à?
Bị cảm thì sao?”
Anh ôm ngang cô lên, đưa về bên giường lớn mềm mại.
Diệp Linh một lần nữa nằm lại trong giường lớn, anh vươn tay xách chăn tới đắp kín cô lại, anh chau chặt mi tâm, trong giọng nói dịu dàng có phần trách cứ: “Muốn làm gì cứ mở miệng gọi là được, anh mới vừa giặt quần áo, lát nữa xuống lầu nấu cơm cho em, chúng ta thử ăn thêm một chút một lần nữa, Ginn) S8…
Giọng anh hơi ngừng, bởi vì có lòng bàn tay ấm áp đi tới mi tâm đang chau chặt của anh, bên tai quanh quần giọng nói dịu dàng của cô: “Chồng ơi, đừng chau mày nữa.”
Cố Dạ Cần chắn động, đôi đồng tử đen dán chặt vào cô.
Cô gọi anh là cái gì?
Chồng?
Cố Dạ Cẩn nói không rõ cảm nhận trong lòng, anh nên mừng rỡ không?
Đúng, hẳn là mừng rỡ như điên, bởi vì hai người kết hôn đã lâu như vậy, cô lại chưa từng gọi anh là chồng, đây là lần đầu tiên.
Tiếng “chồng” này rốt cục anh đã đợi được rồi.
Thế nhưng, anh một chút cũng không mừng rỡ được, bởi vì tình trạng cơ thể cô càng ngày càng tệ, cô hiện tại tốt chuyển đại khái giống như… hồi quang phản chiếu…
Diệp Linh chậm rãi vươn hai tay, sờ lên mặt mũi anh tuấn của anh, cô chau hàng mày thanh tú, trong mặt mày tât cả đều là không nỡ: “Chồng ơi, anh sao gầy quá vậy? Ngay cả râu cũng không cạo.”
Anh vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc, chỉ là anh gầy đi rất nhiều, toàn bộ ngũ quan đều hốc hác, trên chiếc cằm vốn sạch sẽ cũng mọc lên một hàng râu, thật lâu chưa cạo rồi!
Cố Dạ Cần vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, lòng bàn tay mê luyến vuốt ve da thịt mềm mại như trước của cô, anh đi tới trên trán cô, chậm rãi hôn: ‘VƠĐBI Anh nhẹ giọng gọi cô vợ.
“Dạ.” Cô mỉm cười, đáp lại, hai tay ôm lấy cổ anh, ôm chặt lấy anh.
Chương 2040:
Cô Dạ Cân từ cái trán của cô hôn đên trên mặt cô, thật lâu không hôn cô rồi, không dám, sợ chọc cô phản cảm, anh nhịn thật lâu, lúc này đúng là vẫn không nhịn được.
Anh tìm được đôi môi thơm mềm ấy, dịu dàng hôn lên.
Hàng mi dài của Diệp Linh run lên một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ đáp lại anh.
Lúc này ánh đèn tường tỏa xuống hai người, bọn họ không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt hôn ôm lẫn nhau.
Không biết hôn bao lâu, Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra, anh tựa đầu trong cổ cô, cánh tay vòng bờ vai gây của cô, lực đạo lớn đến độ hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục của mình.
“Vợ, đừng rời bỏ anh được không…”
Anh dùng mũi cọ cọ da thịt mềm mại của cô, bộ dáng kia như là con thú nhỏ nũng nịu đáng thương ở bên chân chủ nhân: “Vợ ơi, anh không biết nên nói như thế nào, kỳ thực anh cũng không có tư cách để nói… chuyện bố mẹ em, chuyện anh trai em, anh rất xin lỗi, anh muốn trả lại, một mạng đền ba mạng, nhưng là, anh luyến tiếc mạng mình…
anh hiện tại đã có vợ, có con rồi, anh thật vất vả có một mái ấm, rõ ràng có thể vươn tay chạm tới hạnh phúc, anh thực sự luyến tiếc mạng mình…”
“Vợ, anh cũng luyến tiếc mạng của em, luyến tiếc mạng con trai chúng ta, chúng ta một nhà ba người là máu mạch ruột rà, thiếu ai cũng không được… anh biết bản thân thực sự vô cùng ích kỷ, anh ngoại trừ xin lỗi không biết còn có thể làm những gì…”
Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, trên mặt có giọt lệ nóng bỏng rơi nhanh xuống, cô nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chồng ơi, xin lỗi, em hiện tại…
thực sự rất thống khổ rất thống khổ…”
“Ừ, anh biết anh biết…”
Anh sao lại thế không biết nỗi thống khổ của cô, cô ở trong mơ từng lần một kêu khóc gọi bố mẹ, cô van xin bố mẹ đừng bỏ cô lại, cô van xin bố mẹ mang GÓI GI Cô sống ở trên đời này thống khổ như vậy, cô muôn giải thoát.
Mấy ngày này trên người cô không có chút thịt nào, gầy lợi hại, trước mang thai cô đã 45kg, sáng sớm hôm nay anh ôm cô đi cân, cô chỉ còn 40kg.
Vừa rồi cô chân trần đứng trên tắm trải sàn, một thân đồ ngủ màu trắng, đồ ngủ rộng thùng thình khoác trên người cô, cô gầy yếu như thể một trận gió sẽ cuốn bay đi, ngay cả trên cánh tay mịn màng cũng là lỗ kim xanh xanh tím tím.
Trên người cô tất cả đều là lỗ kim, không thẻ không ghim kim, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu dằn vặt, nhìn cô giãy giụa.
“Vợ, để anh ích kỷ lần này được không em? Em muốn giải thoát, nhưng anh không thê đê cho em giải thoát, anh biết anh nắm em thật chặt sẽ khiến em rất đau khổ, nhưng…”
“Nhưng, nhưng dù đau khổ đi nữa anh cũng không thể buông tay em ra, tay em anh đã từng buông một lần, không muốn buông thêm lần nào nữa…”
Bờ vai Diệp Linh đang run rẩy, cô che mặt thút thít: “Chồng ơi, xin lỗi, thực sự xin lỗi… em thật sự thống khổ, thật sự khó chịu, em cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nỗi rồi.”
“Vợ,” Cố Dạ Cẩn hôn liên tục vào khuôn mặt nhỏ của cô: “Vợ, kiên trì thêm vì anh và con được chứ? Con của chúng ta rất khỏe mạnh, thằng bé vẫn luôn ở đây, em sờ sờ nó đi, được không?”
Cố Dạ Cần nắm tay cô đặt trên bụng cô.
Đầu ngón tay của anh xuyên vào, cùng cô mười ngón tay đan chặt, dẫn cô dịu dàng xoa xoa một vòng cái bụng nhỏ của cô.
Diệp Linh trong nháy mắt rơi lệ.
Chương 2041:
Cố Dạ Cần cúi người hôn nước mắt cô, vừa hôn vừa nỉ non: “Cảm nhận không vợ, con của chúng ta muốn sinh ra, nó muốn đến thế giới này… Anh cũng muốn làm bố, về sau anh nhất định sẽ là một người bố tốt, yêu thương con thật tốt…”
“Mấy ngày này em đau anh cũng đau, mỗi ngày em ăn không ngon, anh cũng ăn không trôi… mỗi đêm em ngủ không tốt, anh cũng liền ngủ không được…
Lúc em khô sở, anh cũng sẽ cảm giác mình một giây kế tiếp sẽ đau khổ đến chết… Mấy năm nay anh chưa từng cảm thấy cuộc sống sẽ khó khăn như vậy, kế cận tuyệt vọng…”
“Nhưng, chúng ta vẫn như cũ mà… cho nên vợ, em đừng từ bỏ chúng ta, anh và con, đều cần em… hai bố con không thể không có em…”
Diệp Linh nấc lên nghẹn ngào, cô không biết nói cái gì cho phải.
Cô có tội, cô hẳn đi về phía bố mẹ và anh trai bồi tội, nhưng, cô luyến tiếc.
Cô đi rồi, cô để lại Cố Dạ Cẩn cô độc trên cuộc đời này, anh sẽ ra sao?
Bé con trong bụng cô sẽ ra sao?
Lúc gặp ác mộng cô đã từng siêt quả đắm đập về phía bụng mình, không cần đứa bé này nữa, cô cũng từng vươn tay đẩy anh ra, không cần anh, cô ngay cả mình cũng không cứu rỗi được, làm Sao còn có năng lực cứu chuộc người khác.
Cố Dạ Cần dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hiện tại mặt cô đã nhỏ đến đáng thương, không đủ để anh nắm trong lòng bàn tay: “Vợ ơi, đừng khóc nhé? Anh coi như em đã đồng ý với anh rồi. Anh đi làm tô mì cho em, em cố gắng ăn vài miếng nhé, có được không?”
Diệp Linh nhìn đôi mắt dịu dàng kia, mắy ngày này anh đã kiệt sức rồi, trong hôc mắt tât cả đêu là tia máu đỏ, nơi mắt có quằng thâm bầm đen, anh như vậy khiến cô tan nát cõi lòng.
“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.
Tô mỳ ngon miệng rất nhanh đã có, Diệp Linh ngồi trên giường, Cố Dạ Cần lót một cái gối mềm cho cô phía sau lưng.
Anh dùng chiếc đũa gắp vài sợi mỳ, bởi vì nóng, anh rủ mắt thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng cô.
Diệp Linh ăn vào, chằm chậm nhai.
“Ngon không?” Người đàn ông hỏi.
Diệp Linh câu khóe môi, dịu dàng như nước cười: “Dạ, ăn ngon ạ.”
Cô nuốt xuống.
Mấy giây sau, cô liền chau hàng mày thanh tú, bàn tay nhỏ sờ lên lồng ngực mình, đây là dấu hiệu cô muốn nôn.
Cô khom lưng muốn nôn, nhưng lúc này cơ thể mềm mại bị người đàn ông ôm vào trong ngực, môi cô bị chặn lại, là anh hôn cô.
Hai tay Diệp Linh siết chặt vạt áo anh, lúc anh hôn khí tức sạch sẽ mát lạnh mê người liền tràn vào, buồn nôn trong ngực được ép xuống, cô từ từ nhắm hai mắt mặc anh hôn một hồi.
“Khá hơn chút nào chưa em?” Anh hỏi.
“Dạ.” Cô gật đầu.
Sau đó anh cũng không dùng đũa đút nữa, cắn chút mỳ trong miệng mình, sau đó mớm đút tới miệng cô, đợi cô nuốt xuống không ói ra mới rời đi.
Diệp Linh thả lỏng, miễn cưỡng tựa ở đầu giường, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, cô mơ mơ màng màng mặc anh vừa đút vừa hôn, lúc mở mắt ra lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.
Tình hình của Diệp Linh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cô bắt đầu ăn cơm, không nôn nữa, sau đó cô bắt đầu xuống giường, kéo màn cửa số ra phơi chút ánh mặt trời chói mắt.
Chương 2042:
Trong nửa tháng cơ thể cô khôi phục cũng không tệ lắm, thằng nhóc kia lại một lần nữa đạp bụng cô, nhưng cô không khôi phục trí nhớ, cô vẫn quên chuyện quên người như trước.
Sáng sớm hôm nọ.
Cố Dạ Cần ở phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng, anh lên cầu thang, chuẩn bị đi gọi Diệp Linh.
Đi được nửa đường, cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Linh xách túi đi ra.
Trên gương mặt anh tuấn của Cố Dạ Cần lúc này lộ ra nụ cười: “V…”
Tiếng “vợ” này không có kêu thành tiêng, lại đôi một tiêng thét chói tai của Diệp Linh: “A, anh là ai, vì sao xuất hiện ở trong nhà tôi?”
Thân thể cao lớn của Cố Dạ Cần chấn động, anh biết ngày này cuối cùng đã tới, Diệp Linh quên mắt anh.
Cô đã không biết anh là ai.
Diệp Linh quá sợ hãi, khi cô tỉnh lại, bảy giờ rưỡi, cô nhớ cô phải đến đoàn phim quay diễn, ai ngờ vừa mới mở ra cửa liền gặp người xa lạ này.
Cô che túi ở trước người, đôi mắt yêu mị phòng bị nhìn anh chằm chằm.
Cố Dạ Cẩn nghiêm túc nhìn cô, trong mắt cô tất cả đều là xa lạ, ngày hôm nay, cô rốt cục vẫn phải quên anh.
Cô Dạ Cân không có biêu cảm gì, anh xoay người, từ từ đi xuống lầu, anh đi vào nhà bếp, dịu dàng nói: “Qua đây ăn sáng.”
Diệp Linh đi cùng: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Anh là… người thuê nhà chung với Giả: Thuê nhà chung?
Diệp Linh liền nhướng chân mày lá liễu: “Tôi là một nữ minh tỉnh đang nổi lại luân lạc tới mức phải cùng người khác thuê nhà chung? Lẽ nào tôi không nổi sao?”
Diệp Linh cảm thấy người đàn ông này hêt sức kỳ quái, cô thây mình không nên ở lâu ở đâu, dù sao cô xinh đẹp như vậy, là một người đàn ông thấy cô đều sẽ sinh ra suy nghĩ gì đó, vì lý do an toàn, cô nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lúc đi khỏi nhà đến đường cái, Diệp Linh giật mình, cô lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn bốn phương tám hướng, cô muốn đi đâu nhỉ?
Cô đã quên nên đi đâ rồi, đã quên phải đi làm cái gì.
Lúc này trên đường chậm rãi chạy lên một chiếc Maybach màu bạc, Cố Dạ Cẩn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về người phụ nữ nhỏ phía trước mắt, trong ngày đông, cô mặc chiếc áo len nhỏ màu trăng, phía dưới là chiêc váy đen bó sát, trên vai một cái túi lớn, sạch sẽ dịu dàng.
Nửa tháng này cô được anh nuôi không tệ lắm, khôi phục được một ít khí sắc.
Song cái bụng của cô vẫn nhỏ như thường, cũng không lộ ra đang mang thai.
Anh ngược lại không lo lắng quần trên người cô quá chặt, quần áo bên trong tủ đồ đều là đích thân anh chuẩn bị, có điều chỉnh số đo vòng eo rồi.
Chỉ là anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, trái tim vẫn là hung hăng bị chọc vào, cô có bao nhiêu mê man, ngây người tại chỗ, rủ cái đầu nhỏ, thời khắc này cô giống như cô gái nhỏ bị ném lại trên đường cái, không biêt nơi nào là đường mình nên đi.
Cố Dạ Cần đánh tay lái, chậm rãi dừng xe lại ở trước mặt cô.
Cửa số xe trợt xuống, anh nói: “Lên xe.”
Nghe được tiếng nói, Diệp Linh ngắng đầu, cô nhìn Cố Dạ Cẩn, trong mắt tất cả đều là trống rỗng cùng khó hiểu: “Anh là ai? Anh đang nói chuyện với tôi?”
Diệp Linh ăn không ngon, Hạ Tịch Quán mỗi ngày đều cho cô uống dịch dinh dưỡng, sau đó Cố Dạ Cần tự mình học ghim kim, mỗi ngày ghim kim anh đều đích thân làm, có bao sợ hãi đều tự anh biết.
Điều duy nhất đáng vui mừng là đứa bé này đặc biệt ngoan cường, mẹ cửu tử nhất nan, bé con lại khỏe mạnh trưởng thành, thằng nhóc kia vô cùng khỏe mạnh.
Tối hôm đó, Diệp Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau muốn nút, toàn thân khó chịu, tay đưa ra sờ bên giường, không có ai.
Cô giùng giăng ngôi dậy, vén chăn lên xuống giường, cô không xỏ dép, chân trần giãm trên tắm thảm mềm mại thật dầy, cô muốn tìm Cố Dạ Cần.
Đi được mấy bước nghe được tiếng động nhỏ trong phòng tắm, cô đi tới, cửa phòng tắm mở ra, Cố Dạ Cần đang đứng ở bên đài rửa mặt giặt quần áo.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu lam với quần tây tối màu, anh vẫn chính là như vậy, cách phối đồ sạch sẽ đơn giản nổi bật lên thân hình anh tuần.
Bên cạnh đài rửa tay có một cái chậu nhỏ màu hồng, anh đang giặt đồ lót của cô, bọt xà bông trào ra từ tay anh, ánh đèn trong phòng tăm vàng nhạt mờ ảo, khiến bóng người an tĩnh ấy càng thêm cô đơn.
Diệp Linh nhìn một chút đã cảm thấy mặt ướt rượt, cô vươn tay sờ, lệ đã đầy mặt.
Cô đã khóc ướt cả mặt.
Phảng phất thần giao cách cảm, lúc này Cố Dạ Cần đột nhiên xoay người thấy được cô, anh bỏ lại quần áo, qua loa lau tay, nhấc chân dài đi tới: “Sao lại xuống giường, chân trần không lạnh à?
Bị cảm thì sao?”
Anh ôm ngang cô lên, đưa về bên giường lớn mềm mại.
Diệp Linh một lần nữa nằm lại trong giường lớn, anh vươn tay xách chăn tới đắp kín cô lại, anh chau chặt mi tâm, trong giọng nói dịu dàng có phần trách cứ: “Muốn làm gì cứ mở miệng gọi là được, anh mới vừa giặt quần áo, lát nữa xuống lầu nấu cơm cho em, chúng ta thử ăn thêm một chút một lần nữa, Ginn) S8…
Giọng anh hơi ngừng, bởi vì có lòng bàn tay ấm áp đi tới mi tâm đang chau chặt của anh, bên tai quanh quần giọng nói dịu dàng của cô: “Chồng ơi, đừng chau mày nữa.”
Cố Dạ Cần chắn động, đôi đồng tử đen dán chặt vào cô.
Cô gọi anh là cái gì?
Chồng?
Cố Dạ Cẩn nói không rõ cảm nhận trong lòng, anh nên mừng rỡ không?
Đúng, hẳn là mừng rỡ như điên, bởi vì hai người kết hôn đã lâu như vậy, cô lại chưa từng gọi anh là chồng, đây là lần đầu tiên.
Tiếng “chồng” này rốt cục anh đã đợi được rồi.
Thế nhưng, anh một chút cũng không mừng rỡ được, bởi vì tình trạng cơ thể cô càng ngày càng tệ, cô hiện tại tốt chuyển đại khái giống như… hồi quang phản chiếu…
Diệp Linh chậm rãi vươn hai tay, sờ lên mặt mũi anh tuấn của anh, cô chau hàng mày thanh tú, trong mặt mày tât cả đều là không nỡ: “Chồng ơi, anh sao gầy quá vậy? Ngay cả râu cũng không cạo.”
Anh vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc, chỉ là anh gầy đi rất nhiều, toàn bộ ngũ quan đều hốc hác, trên chiếc cằm vốn sạch sẽ cũng mọc lên một hàng râu, thật lâu chưa cạo rồi!
Cố Dạ Cần vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, lòng bàn tay mê luyến vuốt ve da thịt mềm mại như trước của cô, anh đi tới trên trán cô, chậm rãi hôn: ‘VƠĐBI Anh nhẹ giọng gọi cô vợ.
“Dạ.” Cô mỉm cười, đáp lại, hai tay ôm lấy cổ anh, ôm chặt lấy anh.
Chương 2040:
Cô Dạ Cân từ cái trán của cô hôn đên trên mặt cô, thật lâu không hôn cô rồi, không dám, sợ chọc cô phản cảm, anh nhịn thật lâu, lúc này đúng là vẫn không nhịn được.
Anh tìm được đôi môi thơm mềm ấy, dịu dàng hôn lên.
Hàng mi dài của Diệp Linh run lên một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ đáp lại anh.
Lúc này ánh đèn tường tỏa xuống hai người, bọn họ không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt hôn ôm lẫn nhau.
Không biết hôn bao lâu, Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra, anh tựa đầu trong cổ cô, cánh tay vòng bờ vai gây của cô, lực đạo lớn đến độ hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục của mình.
“Vợ, đừng rời bỏ anh được không…”
Anh dùng mũi cọ cọ da thịt mềm mại của cô, bộ dáng kia như là con thú nhỏ nũng nịu đáng thương ở bên chân chủ nhân: “Vợ ơi, anh không biết nên nói như thế nào, kỳ thực anh cũng không có tư cách để nói… chuyện bố mẹ em, chuyện anh trai em, anh rất xin lỗi, anh muốn trả lại, một mạng đền ba mạng, nhưng là, anh luyến tiếc mạng mình…
anh hiện tại đã có vợ, có con rồi, anh thật vất vả có một mái ấm, rõ ràng có thể vươn tay chạm tới hạnh phúc, anh thực sự luyến tiếc mạng mình…”
“Vợ, anh cũng luyến tiếc mạng của em, luyến tiếc mạng con trai chúng ta, chúng ta một nhà ba người là máu mạch ruột rà, thiếu ai cũng không được… anh biết bản thân thực sự vô cùng ích kỷ, anh ngoại trừ xin lỗi không biết còn có thể làm những gì…”
Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, trên mặt có giọt lệ nóng bỏng rơi nhanh xuống, cô nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chồng ơi, xin lỗi, em hiện tại…
thực sự rất thống khổ rất thống khổ…”
“Ừ, anh biết anh biết…”
Anh sao lại thế không biết nỗi thống khổ của cô, cô ở trong mơ từng lần một kêu khóc gọi bố mẹ, cô van xin bố mẹ đừng bỏ cô lại, cô van xin bố mẹ mang GÓI GI Cô sống ở trên đời này thống khổ như vậy, cô muôn giải thoát.
Mấy ngày này trên người cô không có chút thịt nào, gầy lợi hại, trước mang thai cô đã 45kg, sáng sớm hôm nay anh ôm cô đi cân, cô chỉ còn 40kg.
Vừa rồi cô chân trần đứng trên tắm trải sàn, một thân đồ ngủ màu trắng, đồ ngủ rộng thùng thình khoác trên người cô, cô gầy yếu như thể một trận gió sẽ cuốn bay đi, ngay cả trên cánh tay mịn màng cũng là lỗ kim xanh xanh tím tím.
Trên người cô tất cả đều là lỗ kim, không thẻ không ghim kim, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu dằn vặt, nhìn cô giãy giụa.
“Vợ, để anh ích kỷ lần này được không em? Em muốn giải thoát, nhưng anh không thê đê cho em giải thoát, anh biết anh nắm em thật chặt sẽ khiến em rất đau khổ, nhưng…”
“Nhưng, nhưng dù đau khổ đi nữa anh cũng không thể buông tay em ra, tay em anh đã từng buông một lần, không muốn buông thêm lần nào nữa…”
Bờ vai Diệp Linh đang run rẩy, cô che mặt thút thít: “Chồng ơi, xin lỗi, thực sự xin lỗi… em thật sự thống khổ, thật sự khó chịu, em cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nỗi rồi.”
“Vợ,” Cố Dạ Cẩn hôn liên tục vào khuôn mặt nhỏ của cô: “Vợ, kiên trì thêm vì anh và con được chứ? Con của chúng ta rất khỏe mạnh, thằng bé vẫn luôn ở đây, em sờ sờ nó đi, được không?”
Cố Dạ Cần nắm tay cô đặt trên bụng cô.
Đầu ngón tay của anh xuyên vào, cùng cô mười ngón tay đan chặt, dẫn cô dịu dàng xoa xoa một vòng cái bụng nhỏ của cô.
Diệp Linh trong nháy mắt rơi lệ.
Chương 2041:
Cố Dạ Cần cúi người hôn nước mắt cô, vừa hôn vừa nỉ non: “Cảm nhận không vợ, con của chúng ta muốn sinh ra, nó muốn đến thế giới này… Anh cũng muốn làm bố, về sau anh nhất định sẽ là một người bố tốt, yêu thương con thật tốt…”
“Mấy ngày này em đau anh cũng đau, mỗi ngày em ăn không ngon, anh cũng ăn không trôi… mỗi đêm em ngủ không tốt, anh cũng liền ngủ không được…
Lúc em khô sở, anh cũng sẽ cảm giác mình một giây kế tiếp sẽ đau khổ đến chết… Mấy năm nay anh chưa từng cảm thấy cuộc sống sẽ khó khăn như vậy, kế cận tuyệt vọng…”
“Nhưng, chúng ta vẫn như cũ mà… cho nên vợ, em đừng từ bỏ chúng ta, anh và con, đều cần em… hai bố con không thể không có em…”
Diệp Linh nấc lên nghẹn ngào, cô không biết nói cái gì cho phải.
Cô có tội, cô hẳn đi về phía bố mẹ và anh trai bồi tội, nhưng, cô luyến tiếc.
Cô đi rồi, cô để lại Cố Dạ Cẩn cô độc trên cuộc đời này, anh sẽ ra sao?
Bé con trong bụng cô sẽ ra sao?
Lúc gặp ác mộng cô đã từng siêt quả đắm đập về phía bụng mình, không cần đứa bé này nữa, cô cũng từng vươn tay đẩy anh ra, không cần anh, cô ngay cả mình cũng không cứu rỗi được, làm Sao còn có năng lực cứu chuộc người khác.
Cố Dạ Cần dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hiện tại mặt cô đã nhỏ đến đáng thương, không đủ để anh nắm trong lòng bàn tay: “Vợ ơi, đừng khóc nhé? Anh coi như em đã đồng ý với anh rồi. Anh đi làm tô mì cho em, em cố gắng ăn vài miếng nhé, có được không?”
Diệp Linh nhìn đôi mắt dịu dàng kia, mắy ngày này anh đã kiệt sức rồi, trong hôc mắt tât cả đêu là tia máu đỏ, nơi mắt có quằng thâm bầm đen, anh như vậy khiến cô tan nát cõi lòng.
“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.
Tô mỳ ngon miệng rất nhanh đã có, Diệp Linh ngồi trên giường, Cố Dạ Cần lót một cái gối mềm cho cô phía sau lưng.
Anh dùng chiếc đũa gắp vài sợi mỳ, bởi vì nóng, anh rủ mắt thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng cô.
Diệp Linh ăn vào, chằm chậm nhai.
“Ngon không?” Người đàn ông hỏi.
Diệp Linh câu khóe môi, dịu dàng như nước cười: “Dạ, ăn ngon ạ.”
Cô nuốt xuống.
Mấy giây sau, cô liền chau hàng mày thanh tú, bàn tay nhỏ sờ lên lồng ngực mình, đây là dấu hiệu cô muốn nôn.
Cô khom lưng muốn nôn, nhưng lúc này cơ thể mềm mại bị người đàn ông ôm vào trong ngực, môi cô bị chặn lại, là anh hôn cô.
Hai tay Diệp Linh siết chặt vạt áo anh, lúc anh hôn khí tức sạch sẽ mát lạnh mê người liền tràn vào, buồn nôn trong ngực được ép xuống, cô từ từ nhắm hai mắt mặc anh hôn một hồi.
“Khá hơn chút nào chưa em?” Anh hỏi.
“Dạ.” Cô gật đầu.
Sau đó anh cũng không dùng đũa đút nữa, cắn chút mỳ trong miệng mình, sau đó mớm đút tới miệng cô, đợi cô nuốt xuống không ói ra mới rời đi.
Diệp Linh thả lỏng, miễn cưỡng tựa ở đầu giường, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, cô mơ mơ màng màng mặc anh vừa đút vừa hôn, lúc mở mắt ra lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.
Tình hình của Diệp Linh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cô bắt đầu ăn cơm, không nôn nữa, sau đó cô bắt đầu xuống giường, kéo màn cửa số ra phơi chút ánh mặt trời chói mắt.
Chương 2042:
Trong nửa tháng cơ thể cô khôi phục cũng không tệ lắm, thằng nhóc kia lại một lần nữa đạp bụng cô, nhưng cô không khôi phục trí nhớ, cô vẫn quên chuyện quên người như trước.
Sáng sớm hôm nọ.
Cố Dạ Cần ở phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng, anh lên cầu thang, chuẩn bị đi gọi Diệp Linh.
Đi được nửa đường, cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Linh xách túi đi ra.
Trên gương mặt anh tuấn của Cố Dạ Cần lúc này lộ ra nụ cười: “V…”
Tiếng “vợ” này không có kêu thành tiêng, lại đôi một tiêng thét chói tai của Diệp Linh: “A, anh là ai, vì sao xuất hiện ở trong nhà tôi?”
Thân thể cao lớn của Cố Dạ Cần chấn động, anh biết ngày này cuối cùng đã tới, Diệp Linh quên mắt anh.
Cô đã không biết anh là ai.
Diệp Linh quá sợ hãi, khi cô tỉnh lại, bảy giờ rưỡi, cô nhớ cô phải đến đoàn phim quay diễn, ai ngờ vừa mới mở ra cửa liền gặp người xa lạ này.
Cô che túi ở trước người, đôi mắt yêu mị phòng bị nhìn anh chằm chằm.
Cố Dạ Cẩn nghiêm túc nhìn cô, trong mắt cô tất cả đều là xa lạ, ngày hôm nay, cô rốt cục vẫn phải quên anh.
Cô Dạ Cân không có biêu cảm gì, anh xoay người, từ từ đi xuống lầu, anh đi vào nhà bếp, dịu dàng nói: “Qua đây ăn sáng.”
Diệp Linh đi cùng: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Anh là… người thuê nhà chung với Giả: Thuê nhà chung?
Diệp Linh liền nhướng chân mày lá liễu: “Tôi là một nữ minh tỉnh đang nổi lại luân lạc tới mức phải cùng người khác thuê nhà chung? Lẽ nào tôi không nổi sao?”
Diệp Linh cảm thấy người đàn ông này hêt sức kỳ quái, cô thây mình không nên ở lâu ở đâu, dù sao cô xinh đẹp như vậy, là một người đàn ông thấy cô đều sẽ sinh ra suy nghĩ gì đó, vì lý do an toàn, cô nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lúc đi khỏi nhà đến đường cái, Diệp Linh giật mình, cô lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn bốn phương tám hướng, cô muốn đi đâu nhỉ?
Cô đã quên nên đi đâ rồi, đã quên phải đi làm cái gì.
Lúc này trên đường chậm rãi chạy lên một chiếc Maybach màu bạc, Cố Dạ Cẩn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về người phụ nữ nhỏ phía trước mắt, trong ngày đông, cô mặc chiếc áo len nhỏ màu trăng, phía dưới là chiêc váy đen bó sát, trên vai một cái túi lớn, sạch sẽ dịu dàng.
Nửa tháng này cô được anh nuôi không tệ lắm, khôi phục được một ít khí sắc.
Song cái bụng của cô vẫn nhỏ như thường, cũng không lộ ra đang mang thai.
Anh ngược lại không lo lắng quần trên người cô quá chặt, quần áo bên trong tủ đồ đều là đích thân anh chuẩn bị, có điều chỉnh số đo vòng eo rồi.
Chỉ là anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, trái tim vẫn là hung hăng bị chọc vào, cô có bao nhiêu mê man, ngây người tại chỗ, rủ cái đầu nhỏ, thời khắc này cô giống như cô gái nhỏ bị ném lại trên đường cái, không biêt nơi nào là đường mình nên đi.
Cố Dạ Cần đánh tay lái, chậm rãi dừng xe lại ở trước mặt cô.
Cửa số xe trợt xuống, anh nói: “Lên xe.”
Nghe được tiếng nói, Diệp Linh ngắng đầu, cô nhìn Cố Dạ Cẩn, trong mắt tất cả đều là trống rỗng cùng khó hiểu: “Anh là ai? Anh đang nói chuyện với tôi?”
Bình luận facebook