• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (46 Viewers)

  • Chương 1906-1909

Chương 1906:

Sorry cả nhà, sáng nay mình quên mất



Thế nhưng, Diệp Linh chậm rãi lắc đầu, cô ngước đôi mắt đen láy nhìn Cố Dạ Cân: “Anh nghĩ răng màn trả thù của em kết thúc rồi à, không phải, đây mới là bắt đầu.”



“Cố Dạ Cần, em sẽ không cùng anh kết hôn, đừng làm chuyện một phía tình nguyện nữa, em sẽ không gả cho anh, em chỉ muốn báo thù, nhưng không phải dùng phương thức này, liên lụy đến hạnh phúc của mình, bởi vì, các người không đáng.”



“Em hy vọng có một ngày vạch trần chân tướng, thân xác còn có thể thoát khỏi mảnh bùn lầy dơ bẩn này, em muốn cáo biệt tất cả những chuyện và người trong quá khứ, về sau đón lấy ánh nắng, sống thật tốt.”



Cố Dạ Cần đã biết, trái tim của cô đã đi xa, cô đã không kịp chờ đợi biến anh thành người xưa, trong tương lai của cô đã không có anh.



Đêm khuya, Diệp Linh đã ngủ rồi, Cố Dạ Cần nằm cạnh cô, không hề buồn ngủ, anh nhìn khuôn mặt mềm mị trong ngực, sau đó cằm tay cô.



Tay của cô mang nhẫn của anh, cô một lòng muốn lấy nhẫn xuống, căn bản cũng không nhìn kỹ, nếu như cô nhìn kỹ sẽ phát hiện trong vách nhẫn điêu khắc vài chữ tiếng Anh rất nhỏ kiểu -J love L.



JL là tên viết tắt của bọn họ, love là yêu, là lời yêuanh chưa từng nói ra khỏi miệng.



Trước đây cô hỏi anh – Cô Dạ Cân, anh yêu em không?



Làm sao có thể không yêu?



Tình yêu của anh tới sớm hơn tình yêu cô rất nhiều năm, ở nơi cô không biết, dung nhập vào máu xương anh, điên cuồng sinh trưởng.



Tất cả đáp án cô muốn, đều ở trong chiếc nhẫn kim cương này.



Cố Dạ Cần đứng dậy, đi tới gian phòng cách vách, bật lên chiếc đèn tường, anh bắt đầu nặn con người sứ nhỏ đó.



Lúc cô mang thai anh không biết, thế nhưng, anh luôn cảm giác đó là một đứa con trai.



Là con trai của anh và cô.



Rất kỳ quái, anh vẫn cảm thấy bản thân không thích con nít, nhưng bây giờ đầy đầu anh đều phác họa dáng vẻ con trai, anh cảm thấy, con trai hơn phân nửa sẽ giống như anh, một khuôn đúc ra từ anh, thế nhưng, mắt của con trai sẽ giống như Diệp Linh, có một đôi mắt đen láy sáng ngời, đã không còn sự âm u lạnh lẽo của người Cố gia, một lòng hướng đến ánh nắng.



Nặn xong con trai, Cố Dạ Cần lại nặn người sứ Diệp Linh, nặn người sứ chính mình, như vậy, một nhà ba người bọn họ đang cùng nắm tay nhau.



Cố Dạ Cần về tới phòng ngủ, Diệp Linh vẫn còn ngủ say, khuôn mặt mềm ñmị tái nhợt ửng ra vài phần hồng.



Cố Dạ Cần đặt một nhà ba người sứ trong tay cô, sau đó cụp mắt hôn lên cái trán trắng nõn của : “Linh Linh, đừng nỗ lực rời khỏi anh, em là Diệp gia đền cho anh, đời này em đều không chạy thoát lòng bàn tay anh.”



Diệp Linh đang ở ngủ say, đã định trước không thể cho anh bất kỳ câu trả lời nào.



Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của anh có tin nhắn tới.



Cố Dạ Cần mở tin nhắn ra, nội dung tin nhăn là – đã tra được tung tích Diệp Minh.



Lúc Diệp Linh mở mắt ra Cố Dạ Cần đã đi rồi, mấy ngày này anh bề bộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị hôn lễ và nhà mới.



Dư luận trên internet anh không xuất thủ, lúc làm Diệp Linh từ đại minh tinh biến thành Thiếu phu nhân hào môn, dư luận đã cách cô rất xa.



Cho dù ngày hôm qua cô nói rất rõ ràng, sẽ không gả cho anh, sẽ không kết hôn với anh, nhưng anh dường như không nghe thấy, cuộc hôn lễ này càng ngày càng gần.



Diệp Linh hai mắt mắt nhập nhèm nhìn đèn treo trên đỉnh đầu một hồi, sau đó ngồi dậy, lúc này có một thứ đột nhiên từ trong lòng bàn tay của cô rơi trên giường.
Chương 1907:



Diệp Linh nhìn, thấy được ba người sứ kia.



Cố Dạ Cẩn lần đầu tiên tự mình làm loại thủ công này, trời sinh đại thiếu gia, chủ tịch bá đạo, người đàn ông hưởng thụ đời sống vật chất thượng lưu xa hoa lãng phí, căn bản sẽ không nặn người sứ, anh nặn anh và cô và anh rất xấu.



Giữa hai người có một người sứ nhỏ, là đứa con bọn họ mắt đi kia…



Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh rung động, chỗ sâu và mềm mại nhất trong lòng như bị hung hăng đụng một cái, cô giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi trên người sứ nhỏ ở giữa kia.



Mấy năm nay mắt đi con, cô thậm chí không dám suy nghĩ, suy nghĩ tất cả về con.



Đó là tổn thương nơi đáy lòng cô, chạm vào liền mơ hồ đau đớn, đau đến độ cô không thể thở nỗi.



Nhưng bây giờ, Cố Dạ Cẩn nặn một người sứ nhỏ người đặt cạnh người cô.



Đây là con của cô sao?



Ừ, đúng rồi, đây là con của cô.



Đâu ngón tay Diệp Linh run rây câm người sứ trong tay, viền mắt rất nóng, rất nhanh đã có từng giọt nước mắt lớn đập xuống.



Lúc này cô ngồi ở trên giường, trong tay nắm thật chặt người sứ, khóc không thành tiếng.



Hôn lễ đã tới, tất cả giới thượng lưu quý tộc đều tham dự, toàn trường lóng lánh, ánh flash không ngừng nháy chụp, Cố Dạ Cần cho Diệp Linh một hồi thịnh thế hôn lễ.



Diệp Linh không muốn gả, thế nhưng rất rõ ràng Cố Dạ Cần không cho cô không quyên lợi lên tiêng, cô bị dân tới phòng trang điểm cô dâu, mặc cho người ta mặc áo cưới thánh khiết, trang điểm tinh xảo cho mình.



Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo: “Xin lỗi phu nhân, bà không thể vào, Cố tổng đã phân phó, không cho bà gặp cô dâu, bà làm vậy làm chúng tôi rất khó xử.”



“Càn rỡ!” Giọng điệu âm lãnh Cố phu nhân Ôn Lam truyền đến: “Tôi là mẹ của Cố tổng các cô, lẽ nào tôi gặp vợ con trai mình muốn kết hôn cũng không thể? Tôi xem hôm nay các cô ai dám ngăn cản tôi!”



Nói xong “rầm” một tiếng, cửa phòng trang điểm của cô dâu trực tiếp bị đây ra.



Ôn Lam đầy xe lăn vào.



Nhân viên phía sau khô sở nhìn Diệp Linh: “Cố thái thái…”



Lần đầu tiên bị gọi “Cố thái thái” Diệp Linh còn không quá thích ứng, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn sang: “Không sao, các cô đi xuống đi.”



Thủ hạ làm việc cho Cố Dạ Cần đều rất cẩn thận, nên những nhân viên này cũng không dám thật sự đi xuống: “Cố thái thái, chúng tôi đứng ở ngoài cửa, có việc cô lên tiếng bảo chúng tôi, Cố tổng ở bên ngoài đón khách.”



Đám nhân viên đi ra.



Hiện tại bên trong phòng trang điểm cô dâu chỉ còn sót Diệp Linh và Ôn Lam, Ôn Lam khó che giấu chán ghét và thông hận của mình đôi với Diệp Linh hơn nữa: “Diệp Linh, mày còn biết xấu hỗ hay không, mẹ mày câu dẫn chồng tao, hiện tại mày lại muốn gả cho con trai tao, tao hận không thể lột áo cưới trên người mày xuống!”



Diệp Linh vươn tay chỉnh sửa một chút làn váy cưới sau đó đứng dậy, cô đi tới bên người Ôn Lam, câu môi cười nói: “Cố phu nhân, tôi nghĩ bà lầm rồi, chiếc Váy cưới này cũng không phải là tự tôi muốn mặc, mà là con trai bà ép tôi mặc, tôi ngược lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân của con trai bà, thế nhưng con trai bà một hai đội cho tôi cái danh Cố thái thái này, Cố phu nhân, bà nói tôi một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt có thể làm gì chứ?”



Mặt của Ôn Lam đã vặn vẹo, bà ta nhớ kỹ giờ Diệp Linh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, trong tiếng mắng chửi chua ngoa cay nghiệt của bà ta, cô chỉ biết vùi mình ở trong phòng, khiếp sợ không dám ra ngoài.



Bây giờ Diệp Linh đã trưởng thành, toàn thân mang theo ám sát, miệng lưỡi cũng bén nhọn lên.



“Cố phu nhân, kỳ thực tôi rất thông cảm với bà, bà biết bà thất bại ở đâu không?”
Chương 1908:



“Bà luôn phạm một lỗi, chồng bà ngoại tình, bà chỉ hận mỗi mẹ tôi, con trai bà không nghe lời, muốn cưới tôi, bà tìm tới cửa cũng chỉ có tôi, thật giống như tôi và mẹ tôi biến mắt, bà liền viên mãn hạnh phúc, kỳ thực, một kẻ là chồng bà, một người là con trai bà, lẽ nào bà không thê quản giáo bọn họ sao, hạnh phúc của phụ nữ chưa bao giờ là người khác đưa cho, mà chính mình phải giữ trong lòng bàn tay.”



“Bà bên ngoài lên mặt nạt người, kỳ thực trong lòng rất nhu nhược, bà rất đau khổ, nhưng không đủ dũng khí để ngăn chặn mắt mát kịp thời, bà luôn là oán trách, hận người khác, thiên kim đại tiểu thư đã từng của Ôn gia bây giờ sống thành một bà già chồng bỏ tâm lý âm u vặn vẹo, thì trách ai2 Tôi thấy chẳng trách bắt cứ ai được, bởi vì bà tự đem mình sống thành dáng vẻ không chịu nổi như bây giờ.”



Ôn Lam trực tiếp hóa đá, bà ta kinh ngạc nhìn Diệp Linh, bà ta hoàn toàn nghe không hiểu Diệp Linh đang nói cái gì.



Rât nhanh bà ta phản ứng lại, hai tay siết thành quyền, bà ta tâm tình kích động quát: “Diệp Linh, mày là thứ gì, mày có quyền gì khoa tay múa chân về nhân sinh với tao?”



Diệp Linh nhàn nhạt nhìn bà ta, đôi môi đỏ mọng móc ra đường vòng cung lười biếng, cô nhướng mày nói: “Cố phu nhân, bà nóng nảy à, bà đang sốt ruột cái gì chứ?”



“Suyt.” Diệp Linh đột nhiên đưa ngón tay đặt ở môi mình làm động tác chớ lên tiếng, cô nhẹ giọng cười nói: “Cố phu nhân, bà nghe, bà nghe được tiếng gì không?”



On Lam dường như bị đâu độc, bà ta nín hơi nghe, thế nhưng, bà cái gì cũng không nghe được.



“Cố phu nhân, bà nghe chưa, đó là…



tiếng giấc mơ vỡ tan đó, mấy năm nay bà am hiểu nhất chính là dối mình gạt người, người ta nói chúng ta không cách nào đánh thức một người giả bộ ngủ, vậy ngày hôm nay, tôi muốn tự tay đánh nát giắc mộng mấy năm nay bà tự dệt cho mình, Ôn Lam, bà cũng nên tỉnh lại rồi!”



Diệp Linh ở mấy chữ cuối cùng, đặt biệt là hai chữ “Ôn Lam” này trên đột nhiên nhắn mạnh, Ôn Lam chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh tập kích đến bà ta, khoảnh khắc đó, bà ta vậy mà sinh ra cảm giác như tứ chỉ đăm trong bách hải lạnh lẽo, sự thiếu hiểu biết và hoảng sợ về tương lai khiến bà ta rùng mình không thể giải thích được.



Ôn Lam khiếp sợ mê mang nhìn Diệp Linh, cô đến tột cùng muốn làm những gì trong buổi hôn lễ này?



“Diệp Linh, mày muốn làm cái gì?” Ôn Lam cảnh giác hỏi.



Diệp Linh nhướng mày: “Bà cảm thấy thế nào?”



Ôn Lam có một loại dự cảm rất xấu, bà ta cảm giác trong hôn lễ sẽ xảy ra chuyện.



Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cung kính của nhân viên: “Cố tổng, phu nhân và cô dâu ở bên trong.”



rang 8 Một giây kế tiếp cửa đã bị đẩy ra, thân ảnh cao to như ngọc của Có Dạ Cần đã xuất hiện trong tầm mắt.



Có nhân viên chạy đi báo cáo tình huông, nên Cô Dạ Cân xuât hiện.



Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, cũng không khác gì vẻ nhã nhặn cắm dục trong ngày thường, nhưng lại rất khác, trên gương mặt tuấn mỹ ngày hôm nay rất dịu dàng, đôi mắt đen tỏa sáng, cả người có vẻ thần thái sáng láng, còn lộ ra vài phần vui mừng nhàn nhạt.



Ừm, xem qua ánh mắt, liền biết hôm nay anh làm chú rẻ.



“A Cần, con tới đúng lúc, mau mau hủy bỏ cuộc hôn lễ này, Diệp Linh không phải thật tâm muốn gả cho con, mẹ hoài nghỉ ả đang muốn làm ra chuyện gì đó không hay trong hôn lễ!” Ôn Lam kích động tố cáo.



Cô Dạ Cân không nhìn On Lam, trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt của anh liền rơi trên người Diệp Linh, không dời đi nữa.



Diệp Linh mặc váy cưới, là chiếc váy đặt từ Milan về, nhẹ những chiếc lông vũ nhẹ được khảm kim cương sang trọng, thánh thiện và chói lọi, thiết kế váy hai dây thắt eo tôn lên vóc dáng trẻ trung và thon gọn của oô.



Một mái tóc dài xoăn được vén lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt mềm mại tươi sáng, đôi mắt đen láy, lười biếng lại câu nhân, vẻ mê hoặc hấp dẫn của Diệp Linh Linh trong bộ váy cưới hôm nay khiến người ta nhìn thoáng qua quên cả hít thở.
Chương 1909:



Ngày hôm nay, cô là cô dâu của anh.



Cố Dạ Cần luôn huênh hoang bản thân sẽ chẳng kết hôn, lúc này nếm được món ngon, trong lồng ngực tràn đầy vô cùng, anh đột nhiên có cảm giác… có chốn về.



Cô làm anh cảm thấy có chốn để về.



Có Dạ Cẩn nhắc bước đi tới, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng lưu luyến cười nói: “Linh Linh, hôm nay em thật đẹp.”



Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo hờn dỗi liếc mắt anh, ý kia là – nói cái gì đấy, lẽ nào em bình thường không đẹp?



Cố Dạ Cần cưng chiều cười.



Nhìn hai người kia ở trước mắt liêc mắt đưa tình, Ôn Lam giận sôi lên rồi, bà ta dùng sức đầy xe: “A Cần, con thực sự quá không nghe lời, sớm muộn gì cũng có một ngày con sẽ chết ở trên người con ả Diệp Linh này!”



Cố Dạ Cần ngày hôm nay tâm trạng tốt, anh nhìn về phía Ôn Lam: “Mẹ, nếu như cơ thể mẹ không thoải mái thì con phái người tiễn mẹ về.”



“Không muốn! Mẹ không muốn về!” Ôn Lam lên tiếng từ chối.



Lúc này nhân viên phía ngoài đi đến: “Cố tổng, giờ lành đến rồi, hôn lễ sắp bắt đầu.”



Cô Dạ Cân vươn bàn tay giữ chặt bàn tay nhỏ mềm như không xương của Diệp Linh trong lòng bàn tay: “Linh Linh, đi thôi, chúng ta phải kết hôn rồi.”



Anh mang theo cô nhanh chân đi ra.



Diệp Linh đi theo phía sau anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cố Dạ Cần, anh nên nghe lời mẹ.”



Bước chân Cố Dạ Cần không ngừng, tùy ý lên tiếng: “Cái gì?”



“Anh nên hủy bỏ hôn lễ, đây là cơ hội cuối cùng của anh.”



Cố Dạ Cần bắm tay cô: “Đừng nói ngốc nữa bé cưng.”



Diệp Linh thống hàng mi như lông vũ xuống, ah, vậy thôi.



Khách quý đã tập hợp trong cuộc hôn lễ thịnh thế này, lúc Cố Dạ Cẩn mang theo Diệp Linh đi tới trên khán đài: “xoát” một cái đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người nhao nhao khen rối rít.



“Trời ạ, cô dâu thật xinh đẹp.”



Mọi người vẫn luôn đoán đóa hồng đỏ kiều diễm nhất Diệp Linh này cuối cùng sẽ bị người nào hái xuống, không nghĩ tới là Cố tổng.”



“Cố tổng vậy mà kết hôn rồi, người trong lòng tôi biến thành người bên gối người khác, huhuhu.”



“Cố tổng và Diệp mỹ nhân đứng chung một chỗ thật đúng là cường thế dưỡng nhãn, trời đất tạo nên một đôi, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”



Tất cả danh môn thục viện đều ném ánh mắt hâm mộ về phía Diệp Linh, Cố Dạ Cần là thủ phủ Hải Thành, nhã nhặn lại cắm dục, không biết vào mộng bao nhiêu hương khuê, hiện tại Diệp Linh chính thức bước chân vào hào môn biến thành Thiếu phu nhân.



Đương nhiên tất cả người đàn ông đều hâm mộ nhìn Cố Dạ Cần, làm đàn ông, bọn họ không phải không thừa nhận Cố Dạ Cần rất biết chơi, cưới đóa hồng đỏ Diệp Linh này thực sự là diễm phúc không cạn mà.



Lúc này MClên đài: “Các vị quý khách, hoan nghênh quý khách tới tham gia cuộc hôn lễ ngày hôm nay, hiện tại giờ lành đã đến, mời chú rễ cô dâu…”



Lời của MC vẫn chưa nói hết, Diệp Linh đột nhiên nói: “Chờ một chút.”



Cô dâu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của toàn trường “xoát” một cái tụ trên của Cô Dạ Cân cụp mất nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Linh Linh, có lời gì đợi hôn lễ kết thúc rồi nói.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom