Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1854
Chương 1854:
“Báo thù?” Khóe môi Cố Dạ Cần ngả ngón lộ ra chút ý cười: “Dựa vào em?”
“Không phải, dựa vào anh.”
Diệp Linh cũng không muốn lừa dối anh, hiện tại nói rõ ra, cô lợi dụng anh, anh có thể hưởng thụ được sắc đẹp và thân thể cô, ai cũng không nợ ai.
Còn về cuối cùng ai có thể thắng, thì nhờ vào bản lĩnh thôi.
“Ah.” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Em muốn báo thù tới mức nào?”
Diệp Linh lắc đầu: “Em cũng không biết… Cái này phải xem anh yêu thích em tới mức nào.”
Cố Dạ Cần không nói gì thêm, toàn bộ thư phòng rơi vào trầm mặc, có chút kiêm nén, khiên người ta thở không ra hơi.
Hồi lâu sau, Cố Dạ Cần lên tiếng: “Đi ăn cơm tối trước đi.”
Ăn xong cơm tối, Diệp Linh trở về phòng, cô tắm nước nóng sau đó lên giường ngủ, Cố Dạ Cần vẫn không có trở về, anh làm việc trong thư phòng.
Diệp Linh lại bắt đầu thấy ác mộng, rất nhanh cô chau hàng mày thanh tú, cô cảm giác một tảng đá lớn đặt ở trên người cô, khiến cô hít thở không thông.
Thật là khó chịu.
Hàng mi như lông vũ bất an run rẩy, Diệp Linh nhanh chóng mở đôi mắt sáng ra.
Một giây kế tiếp, một dung nhan tuấn mỹ như ngọc phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô.
Có Dạ Cần.
Diệp Linh mặt trắng nhợt, ngây người vài giây, cô không biết anh trở về lúc nào.
Anh tắm rồi, trên người là đồ ngủ lụa màu đen, mái tóc ngắn đầu đỉnh còn ướt nhẹp treo vài giọt nước, anh đại khái lười vô dùng khăn mặt lau, đai áo ngủ không buộc, lộ ra hơn nửa lồng ngực to lớn của anh, tà khí tận xương.
Anh đang hôn cô.
Anh hôn không hề dịu dàng, hôn một hồi còn dùng răng gặm nhắm cô, giày xéo đôi môi kiều mềm của cô.
Diệp Linh thấy đau, thấy khó chịu, thật sự rất rất khó chịu, cô giơ hai tay lên chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra.
Lúc này Cố Dạ Cẩn mở mắt ra, từ trên cao nhìn cô: “Tỉnh?”
“Cố Dạ Cần, anh buông ral”
“Đêm nay tâm trạng anh không tốt, em tốt nhất phối hợp một chút đi, nếu không… tự em chịu!”
Anh nói rât rõ ràng, hàm xúc một ý cảnh cáo, Diệp Linh muốn nói chuyện, thế nhưng anh lại công thành đoạt đất hôn xuống.
Cố Dạ Cẩn nhắm mắt lại, anh cũng hiểu được bản thân rất kỳ quái, tâm trạng không tốt liền muốn tìm cô phát tết, thân thể cô trắng mịn được đồ ngủ mềm mại bao vây như thuốc phiện, dễ dàng làm anh nghiện.
Cố Dạ Cần trong chốc lát không khống chế được, cắn đầu lưỡi cô một cái.
A.
Diệp Linh đau hít một hơi lạnh, thân thể cô cũng đau cuộn mình lên.
“Ưm ưm ưni”
Diệp Linh dùng sức đập anh.
“Báo thù?” Khóe môi Cố Dạ Cần ngả ngón lộ ra chút ý cười: “Dựa vào em?”
“Không phải, dựa vào anh.”
Diệp Linh cũng không muốn lừa dối anh, hiện tại nói rõ ra, cô lợi dụng anh, anh có thể hưởng thụ được sắc đẹp và thân thể cô, ai cũng không nợ ai.
Còn về cuối cùng ai có thể thắng, thì nhờ vào bản lĩnh thôi.
“Ah.” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ: “Em muốn báo thù tới mức nào?”
Diệp Linh lắc đầu: “Em cũng không biết… Cái này phải xem anh yêu thích em tới mức nào.”
Cố Dạ Cần không nói gì thêm, toàn bộ thư phòng rơi vào trầm mặc, có chút kiêm nén, khiên người ta thở không ra hơi.
Hồi lâu sau, Cố Dạ Cần lên tiếng: “Đi ăn cơm tối trước đi.”
Ăn xong cơm tối, Diệp Linh trở về phòng, cô tắm nước nóng sau đó lên giường ngủ, Cố Dạ Cần vẫn không có trở về, anh làm việc trong thư phòng.
Diệp Linh lại bắt đầu thấy ác mộng, rất nhanh cô chau hàng mày thanh tú, cô cảm giác một tảng đá lớn đặt ở trên người cô, khiến cô hít thở không thông.
Thật là khó chịu.
Hàng mi như lông vũ bất an run rẩy, Diệp Linh nhanh chóng mở đôi mắt sáng ra.
Một giây kế tiếp, một dung nhan tuấn mỹ như ngọc phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô.
Có Dạ Cần.
Diệp Linh mặt trắng nhợt, ngây người vài giây, cô không biết anh trở về lúc nào.
Anh tắm rồi, trên người là đồ ngủ lụa màu đen, mái tóc ngắn đầu đỉnh còn ướt nhẹp treo vài giọt nước, anh đại khái lười vô dùng khăn mặt lau, đai áo ngủ không buộc, lộ ra hơn nửa lồng ngực to lớn của anh, tà khí tận xương.
Anh đang hôn cô.
Anh hôn không hề dịu dàng, hôn một hồi còn dùng răng gặm nhắm cô, giày xéo đôi môi kiều mềm của cô.
Diệp Linh thấy đau, thấy khó chịu, thật sự rất rất khó chịu, cô giơ hai tay lên chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra.
Lúc này Cố Dạ Cẩn mở mắt ra, từ trên cao nhìn cô: “Tỉnh?”
“Cố Dạ Cần, anh buông ral”
“Đêm nay tâm trạng anh không tốt, em tốt nhất phối hợp một chút đi, nếu không… tự em chịu!”
Anh nói rât rõ ràng, hàm xúc một ý cảnh cáo, Diệp Linh muốn nói chuyện, thế nhưng anh lại công thành đoạt đất hôn xuống.
Cố Dạ Cẩn nhắm mắt lại, anh cũng hiểu được bản thân rất kỳ quái, tâm trạng không tốt liền muốn tìm cô phát tết, thân thể cô trắng mịn được đồ ngủ mềm mại bao vây như thuốc phiện, dễ dàng làm anh nghiện.
Cố Dạ Cần trong chốc lát không khống chế được, cắn đầu lưỡi cô một cái.
A.
Diệp Linh đau hít một hơi lạnh, thân thể cô cũng đau cuộn mình lên.
“Ưm ưm ưni”
Diệp Linh dùng sức đập anh.
Bình luận facebook