Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1804
Chương 1804:
Điều này sẽ khiến Trần Viên Viên hoàn toàn mất đi lý trí, ả ôm ngược lại chị Tuệ, hôn lên mặt chị Tuệ: “Thật thoải mái a, ôm chặt em, mau ôm chặt em…
ưm.”
Trần Viên Viên nói càng lúc càng lớn mật, sắc mặt đạo diễn Vương đã xấu xí đến rồi cực hạn, toàn bộ người của đoàn phim cũng chỉ trỏ về phía Trần Viên Viên.
“Viên Viên, đủ rồi, đừng nói chuyện.”
Tuệ tỷ một tay bịt miệng Trần Viên Viên, muốn đưa ả xuống phía dưới trước rồi lại nói.
Lúc này có nước lạnh tạt qua đây, trực tiếp tạt từ trên đầu Trần Viên Viên xuống.
Trần Viên Viên cảm thấy băng hỏa đan xen, ả “a” một tiếng thét chói tai, nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại của Diệp Linh phóng đại trong tầm mắt.
Diệp Linh tới rồi, cầm trong tay một chai nước suối, cô lười biếng đổ hết nước trong chai xuống đầu Trần Viên Viên, đôi môi đỏ nhếch ra đường vòng cung châm chọc, cô cười nói: “Trần Viên Viên, giờ đã tỉnh chưa?”
Tỉnh chưa?
Đại não Trần Viên Viên “ong” một tiếng, trong nháy mắt thanh tỉnh, trời ạ, ả đến cùng đã làm gì cái gì.
Sườn xám trên người đã bị ả kéo tới rách rồi, ả còn ướt sũng, hiện tại đạo diễn Vương và bọn họ đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn ả, ả chật vật lại khó chịu, quả thực bị đánh ngã vào địa ngục.
Ánh mắt Trần Viên Viên lại rơi trên người Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần cao to như ngọc đứng lặng ở nơi đó, hai tay đút trong áo khoác, đôi đồng tử thanh lạnh kia rơi qua đây, đạm mạc lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.
Hàm răng của Trần Viên Viên cũng bắt đầu run rẩy, tại sao có thể như vậy?
Ả vốn muốn hãm hại Diệp Linh, làm cho Diệp Linh cởi quần áo ở hiện trường, giờ thì hay rồi, cởi quần áo lại là ả, suýt chút nữa tặng cho một đoạn đông cung sống rồi.
Trần Viên Viên đã biết, thuốc bị đánh tráo.
Diệp Linh căn bản cũng không có uống ly nước có vấn đề, ly nước kia lại là ả uống.
“Diệp Linh, là mày, đúng không?” Viền mắt Trần Viên Viên đỏ bừng chất vấn Diệp Linh.
Sau lưng Hoa tỷ truyền đến khăn tay, Diệp Linh lấy khăn hờ hững lau bàn tay dính nước của mình, cô nâng đôi mắt yêu mị nhìn Trần Viên Viên, đôi môi đỏ tràn ra tiếng cười khẽ: “Trần Viên Viên, tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Diệp Linh, mày đừng giả vờ, mày bỏ thuốc tao đúng không?”
“Thuốc?” Diệp Linh nhướng mày liễu, vô cùng hứng thú nói: “Trần Viên Viên, cô là nói cô bị người bỏ thuốc.”
“Đúng, Diệp Linh, nhất định là mày!”
“Đạo diễn Vương…” Diệp Linh quay đầu nhìn về phía đạo diễn Vương: “Trần Viên Viên nói cô ta bị người bỏ thuốc, nên mới có cảnh vừa rồi, đoàn phim “Kiếp Phù Du” của chúng ta mới vừa khởi máy, lại có người ở đây chơi loại thủ đoạn bản thỉu này, để đảm bảo an toàn của mọi người, có nên tra rõ chuyện này không?”
Đạo diễn Vương gật đầu: “Tra! Phải tra”
“Được.” Diệp Linh lấy điện thoại ra, cô nhìn hướng Trần Viên Viên, cười một tiếng: “Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ.”
Cái gì?
Báo cảnh sát?
Điều này sẽ khiến Trần Viên Viên hoàn toàn mất đi lý trí, ả ôm ngược lại chị Tuệ, hôn lên mặt chị Tuệ: “Thật thoải mái a, ôm chặt em, mau ôm chặt em…
ưm.”
Trần Viên Viên nói càng lúc càng lớn mật, sắc mặt đạo diễn Vương đã xấu xí đến rồi cực hạn, toàn bộ người của đoàn phim cũng chỉ trỏ về phía Trần Viên Viên.
“Viên Viên, đủ rồi, đừng nói chuyện.”
Tuệ tỷ một tay bịt miệng Trần Viên Viên, muốn đưa ả xuống phía dưới trước rồi lại nói.
Lúc này có nước lạnh tạt qua đây, trực tiếp tạt từ trên đầu Trần Viên Viên xuống.
Trần Viên Viên cảm thấy băng hỏa đan xen, ả “a” một tiếng thét chói tai, nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại của Diệp Linh phóng đại trong tầm mắt.
Diệp Linh tới rồi, cầm trong tay một chai nước suối, cô lười biếng đổ hết nước trong chai xuống đầu Trần Viên Viên, đôi môi đỏ nhếch ra đường vòng cung châm chọc, cô cười nói: “Trần Viên Viên, giờ đã tỉnh chưa?”
Tỉnh chưa?
Đại não Trần Viên Viên “ong” một tiếng, trong nháy mắt thanh tỉnh, trời ạ, ả đến cùng đã làm gì cái gì.
Sườn xám trên người đã bị ả kéo tới rách rồi, ả còn ướt sũng, hiện tại đạo diễn Vương và bọn họ đều dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn ả, ả chật vật lại khó chịu, quả thực bị đánh ngã vào địa ngục.
Ánh mắt Trần Viên Viên lại rơi trên người Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần cao to như ngọc đứng lặng ở nơi đó, hai tay đút trong áo khoác, đôi đồng tử thanh lạnh kia rơi qua đây, đạm mạc lạnh lẽo, không chút nhiệt độ.
Hàm răng của Trần Viên Viên cũng bắt đầu run rẩy, tại sao có thể như vậy?
Ả vốn muốn hãm hại Diệp Linh, làm cho Diệp Linh cởi quần áo ở hiện trường, giờ thì hay rồi, cởi quần áo lại là ả, suýt chút nữa tặng cho một đoạn đông cung sống rồi.
Trần Viên Viên đã biết, thuốc bị đánh tráo.
Diệp Linh căn bản cũng không có uống ly nước có vấn đề, ly nước kia lại là ả uống.
“Diệp Linh, là mày, đúng không?” Viền mắt Trần Viên Viên đỏ bừng chất vấn Diệp Linh.
Sau lưng Hoa tỷ truyền đến khăn tay, Diệp Linh lấy khăn hờ hững lau bàn tay dính nước của mình, cô nâng đôi mắt yêu mị nhìn Trần Viên Viên, đôi môi đỏ tràn ra tiếng cười khẽ: “Trần Viên Viên, tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Diệp Linh, mày đừng giả vờ, mày bỏ thuốc tao đúng không?”
“Thuốc?” Diệp Linh nhướng mày liễu, vô cùng hứng thú nói: “Trần Viên Viên, cô là nói cô bị người bỏ thuốc.”
“Đúng, Diệp Linh, nhất định là mày!”
“Đạo diễn Vương…” Diệp Linh quay đầu nhìn về phía đạo diễn Vương: “Trần Viên Viên nói cô ta bị người bỏ thuốc, nên mới có cảnh vừa rồi, đoàn phim “Kiếp Phù Du” của chúng ta mới vừa khởi máy, lại có người ở đây chơi loại thủ đoạn bản thỉu này, để đảm bảo an toàn của mọi người, có nên tra rõ chuyện này không?”
Đạo diễn Vương gật đầu: “Tra! Phải tra”
“Được.” Diệp Linh lấy điện thoại ra, cô nhìn hướng Trần Viên Viên, cười một tiếng: “Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ.”
Cái gì?
Báo cảnh sát?
Bình luận facebook