Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-997
Chương 997 : Chương 997BỊ BẮT (1)
Trong giọng nói của cô có kèm theo một tia lạnh lẽo khiến người khác sinh ra cảm giác ớn lạnh, Phó lão đại thấy thế nhíu mày hỏi: “Mày nói cái gì?”
Vừa mới hỏi xong thì hắn thấy hoa cả mắt, một khẩu súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu hắn.
“Tao nói, mày không giết được tao.” Nhiếp Nhiên cười lạnh nói gằn từng chữ.
“Mày! Mày làm gì thế? Điên rồi à?”
“Đúng thế, bị dọa nên phát điên rồi.”
Sau khi nói xong, Nhiếp Nhiên lại quát to với đám cướp biển đang nổ súng rất hăng hái: “Tất cả bọn mày dừng tay cho tao! Nếu không tao sẽ bắn hắn ngay!”
Quả nhiên, đám cướp biển kia nghe cô hô thế thì đều nhao nhao dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Cả đám đều bị dọa giật cả mình.
Một tên cướp biển chỉ về phía đám lính ở bên dưới, tức giận gắt: “Thằng kia mày điên rồi hả? Súng của mày phải chĩa về phía đó chứ!”
Mấy tên khác cũng vội vàng nói: “Mày dám chĩa súng vào đầu lão đại à, không muốn sống nữa phải không?”
“Mày bỏ súng xuống ngay, nhanh lên! Nếu không bọn tao mỗi người bắn mày một phát thành cái sàng bây giờ!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười chế giễu: “Trước khi bọn mày bắn tao thành cái sàng, tao nhất định cho lão đại của bọn mày thành cái sàng trước.”
Khẩu súng của Nhiếp Nhiên vẫn luôn để trước trán Phó lão đại, thậm chí vì để uy hiếp đám người này, cô còn nhẹ nhàng từ tốn kéo chốt bảo hiểm.
Cơ thể Phó lão đại hơi run lên.
“Đừng, đừng nổ súng, mày… rốt cuộc thì mày muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đến giết mày!”
Nghe xong câu này, sắc mặt đang giận dữ của Phó lão đại bỗng nhiên tan biến, trên mặt hắn dần hiện lên vẻ hoảng sợ, “Mày… mày là do đám lính kia phái đến… Mày là mật thám?”
Phó lão đại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đen như mực của Nhiếp Nhiên, lúc này hắn mới giật mình nhận ra mình chưa từng nhìn thấy người này ở trên đảo bao giờ. Lửa giận sôi trào, Phó lão đại gào lên: “Là mày, là mày làm nổ kho đạn, phá hủy nhà giam!”
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, thản nhiên thừa nhận: “Là tao.”
“Mày giở trò lừa gạt, thật quá hèn hạ!” Phó lão đại tức giận thở phì phò, nhìn Nhiếp Nhiên đầy căm hận.
“Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói.
Trong giọng nói của cô có kèm theo một tia lạnh lẽo khiến người khác sinh ra cảm giác ớn lạnh, Phó lão đại thấy thế nhíu mày hỏi: “Mày nói cái gì?”
Vừa mới hỏi xong thì hắn thấy hoa cả mắt, một khẩu súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu hắn.
“Tao nói, mày không giết được tao.” Nhiếp Nhiên cười lạnh nói gằn từng chữ.
“Mày! Mày làm gì thế? Điên rồi à?”
“Đúng thế, bị dọa nên phát điên rồi.”
Sau khi nói xong, Nhiếp Nhiên lại quát to với đám cướp biển đang nổ súng rất hăng hái: “Tất cả bọn mày dừng tay cho tao! Nếu không tao sẽ bắn hắn ngay!”
Quả nhiên, đám cướp biển kia nghe cô hô thế thì đều nhao nhao dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Cả đám đều bị dọa giật cả mình.
Một tên cướp biển chỉ về phía đám lính ở bên dưới, tức giận gắt: “Thằng kia mày điên rồi hả? Súng của mày phải chĩa về phía đó chứ!”
Mấy tên khác cũng vội vàng nói: “Mày dám chĩa súng vào đầu lão đại à, không muốn sống nữa phải không?”
“Mày bỏ súng xuống ngay, nhanh lên! Nếu không bọn tao mỗi người bắn mày một phát thành cái sàng bây giờ!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười chế giễu: “Trước khi bọn mày bắn tao thành cái sàng, tao nhất định cho lão đại của bọn mày thành cái sàng trước.”
Khẩu súng của Nhiếp Nhiên vẫn luôn để trước trán Phó lão đại, thậm chí vì để uy hiếp đám người này, cô còn nhẹ nhàng từ tốn kéo chốt bảo hiểm.
Cơ thể Phó lão đại hơi run lên.
“Đừng, đừng nổ súng, mày… rốt cuộc thì mày muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đến giết mày!”
Nghe xong câu này, sắc mặt đang giận dữ của Phó lão đại bỗng nhiên tan biến, trên mặt hắn dần hiện lên vẻ hoảng sợ, “Mày… mày là do đám lính kia phái đến… Mày là mật thám?”
Phó lão đại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đen như mực của Nhiếp Nhiên, lúc này hắn mới giật mình nhận ra mình chưa từng nhìn thấy người này ở trên đảo bao giờ. Lửa giận sôi trào, Phó lão đại gào lên: “Là mày, là mày làm nổ kho đạn, phá hủy nhà giam!”
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, thản nhiên thừa nhận: “Là tao.”
“Mày giở trò lừa gạt, thật quá hèn hạ!” Phó lão đại tức giận thở phì phò, nhìn Nhiếp Nhiên đầy căm hận.
“Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói.
Bình luận facebook