Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-621
Chương 621: Cô nổi giận - Cãi nhau rồi (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì đề phòng bị cô làm cho tức chết trên xe, An Viễn Đạo cảm thấy mình nên im miệng lái xe thì tốt hơn.
Xe chạy cả đường, lái hơn sáu tiếng rồi dừng ở bãi đậu xe của điểm phục vụ trên cao tốc, anh ta thấy Nhiếp Nhiên đã ngủ nên xuống xe đi mua ít đồ ăn.
Lúc quay lại xe, Nhiếp Nhiên đã tỉnh, nói chính xác là cô chưa hề ngủ, chỉ là không muốn bị anh ta sai bảo nên mới tiếp tục giả vờ ngủ.
“Cô thật là biết tìm lúc tỉnh, thấy ăn là dậy ngay” An Viễn Đạo tức giận ném cái túi giấy trong tay ra ghế sau, sau đó cầm hamburger gặm.
Nhiếp Nhiên thấy trong túi giấy của mình trừ hai cái hamburger ra còn có thêm một bát cháo nóng hổi.
Người này luôn lẩm bẩm nữ binh phiền, nữ binh yếu ớt, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất biết chăm sóc người khác.
Nhiếp Nhiên cười nói: “Cảm ơn thầy.”.
An Viễn Đạo quá bất ngờ nên hơi mất tự nhiên: “Cảm ơn cái gì, trong quán bán đồ ăn nhanh hết Coca rồi, tôi tùy tiện mua thôi, đừng nghĩ nhiều.” “Ồ, tôi cũng tùy tiện cảm ơn thôi, không đáng tiền.” Sau đó, cô dựa vào ghế ăn thoải mái ăn uống.
Lần này An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái tức đến nỗi nghẹn miếng hamburger ở cổ họng, luống cuống chân tay uống mấy ngụm Coca mới nuốt xuống được, sau đó hùng hùng hổ hổ lườm cô.
Đáng tiếc, hình như Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau không nhìn thấy, chỉ cắm mặt vào thức ăn.
Sau vài phút nghỉ ngơi, chiếc xe lại chạy trên đường cao tốc.
Hồi đó đi tàu hỏa mất sáu bảy tiếng, bây giờ đi xe thể nào cũng mất cả đêm mới có thể đến, Nhiếp Nhiên ăn xong rồi lại nằm xuống ngủ.
Chỉ còn lại An Viễn Đạo lẻ loi lái xe một mình trong đêm đen, làm tròn bổn phận tài xế.
An Viễn Đạo nhìn Nhiếp Nhiên ngủ rất yên ổn” qua kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cô khi ngủ rất vô hại, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu hồ ly miệng lưỡi bén nhọn, tức chết người không đền mạng như vừa rồi.
Chỉ là một cô gái nhỏ, không nhìn ra lại có khí phách tay không gỡ mìn, không chỉ như vậy, còn dám công khai giết tên thủ lĩnh cướp biển trước mặt năm mươi tên cướp biển.
Cho dù là những nữ binh thể năng quân sự ưu tú của lớp 1 bọn họ, bảo bọn họ nổ súng giết người có lẽ vẫn sẽ có chướng ngại tâm lý.
Nhưng cô ta thì sao, nghe tên nhóc Nghiêm Hoài Vũ nói Nhiếp Nhiên bắn một phát nát đầu tên cướp biển mà mắt không chớp lấy một cái.
Sự quyết đoán này thật sự là người bình thường không thể so sánh được.
Nếu như cô gái này huấn luyện cẩn thận, con đường tương lai sẽ vô cùng rộng mở.
Nhưng Quý Chính Hổ lại cắn chặt không thả người, còn nói Nhiếp Nhiên sống là người lớp 6, chết là ma lớp 6.
Dù sao anh ta cũng mặc kệ, làn này ngay cả tài xế cũng làm rồi, sau khi quay lại nhất định phải nói với tiểu đoàn trưởng, đến lúc đó phải để Nhiếp Nhiên vào lớp 1, hạt giống tốt như vậy không để mình huấn luyện thì đúng là lãng phí!
Quyết định xong, anh ta nắm chặt vô lăng, dùng sức đạp mạnh chân ga thêm một chút.
Xe lao nhanh trên đường cao tốc.
Thời gian cứ trôi qua từng tiếng một, cuối cùng xe cũng xuống đường cao tốc, vừa vặn lúc này trời cũng tờ mờ sáng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe chạy cả đường, lái hơn sáu tiếng rồi dừng ở bãi đậu xe của điểm phục vụ trên cao tốc, anh ta thấy Nhiếp Nhiên đã ngủ nên xuống xe đi mua ít đồ ăn.
Lúc quay lại xe, Nhiếp Nhiên đã tỉnh, nói chính xác là cô chưa hề ngủ, chỉ là không muốn bị anh ta sai bảo nên mới tiếp tục giả vờ ngủ.
“Cô thật là biết tìm lúc tỉnh, thấy ăn là dậy ngay” An Viễn Đạo tức giận ném cái túi giấy trong tay ra ghế sau, sau đó cầm hamburger gặm.
Nhiếp Nhiên thấy trong túi giấy của mình trừ hai cái hamburger ra còn có thêm một bát cháo nóng hổi.
Người này luôn lẩm bẩm nữ binh phiền, nữ binh yếu ớt, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất biết chăm sóc người khác.
Nhiếp Nhiên cười nói: “Cảm ơn thầy.”.
An Viễn Đạo quá bất ngờ nên hơi mất tự nhiên: “Cảm ơn cái gì, trong quán bán đồ ăn nhanh hết Coca rồi, tôi tùy tiện mua thôi, đừng nghĩ nhiều.” “Ồ, tôi cũng tùy tiện cảm ơn thôi, không đáng tiền.” Sau đó, cô dựa vào ghế ăn thoải mái ăn uống.
Lần này An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái tức đến nỗi nghẹn miếng hamburger ở cổ họng, luống cuống chân tay uống mấy ngụm Coca mới nuốt xuống được, sau đó hùng hùng hổ hổ lườm cô.
Đáng tiếc, hình như Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau không nhìn thấy, chỉ cắm mặt vào thức ăn.
Sau vài phút nghỉ ngơi, chiếc xe lại chạy trên đường cao tốc.
Hồi đó đi tàu hỏa mất sáu bảy tiếng, bây giờ đi xe thể nào cũng mất cả đêm mới có thể đến, Nhiếp Nhiên ăn xong rồi lại nằm xuống ngủ.
Chỉ còn lại An Viễn Đạo lẻ loi lái xe một mình trong đêm đen, làm tròn bổn phận tài xế.
An Viễn Đạo nhìn Nhiếp Nhiên ngủ rất yên ổn” qua kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cô khi ngủ rất vô hại, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu hồ ly miệng lưỡi bén nhọn, tức chết người không đền mạng như vừa rồi.
Chỉ là một cô gái nhỏ, không nhìn ra lại có khí phách tay không gỡ mìn, không chỉ như vậy, còn dám công khai giết tên thủ lĩnh cướp biển trước mặt năm mươi tên cướp biển.
Cho dù là những nữ binh thể năng quân sự ưu tú của lớp 1 bọn họ, bảo bọn họ nổ súng giết người có lẽ vẫn sẽ có chướng ngại tâm lý.
Nhưng cô ta thì sao, nghe tên nhóc Nghiêm Hoài Vũ nói Nhiếp Nhiên bắn một phát nát đầu tên cướp biển mà mắt không chớp lấy một cái.
Sự quyết đoán này thật sự là người bình thường không thể so sánh được.
Nếu như cô gái này huấn luyện cẩn thận, con đường tương lai sẽ vô cùng rộng mở.
Nhưng Quý Chính Hổ lại cắn chặt không thả người, còn nói Nhiếp Nhiên sống là người lớp 6, chết là ma lớp 6.
Dù sao anh ta cũng mặc kệ, làn này ngay cả tài xế cũng làm rồi, sau khi quay lại nhất định phải nói với tiểu đoàn trưởng, đến lúc đó phải để Nhiếp Nhiên vào lớp 1, hạt giống tốt như vậy không để mình huấn luyện thì đúng là lãng phí!
Quyết định xong, anh ta nắm chặt vô lăng, dùng sức đạp mạnh chân ga thêm một chút.
Xe lao nhanh trên đường cao tốc.
Thời gian cứ trôi qua từng tiếng một, cuối cùng xe cũng xuống đường cao tốc, vừa vặn lúc này trời cũng tờ mờ sáng.
Bình luận facebook