Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-377
Chương 377: Uy hiếp trắng trợn - Từ chối (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta chột dạ, “Tôi đâu có điều trị quá mức, vốn dĩ lần này cô rất nguy hiểm.”
“Tôi đang nói lần trước lúc băng bó tay cho tôi, anh dùng hết hai cuộn băng gạc và ba bình thuốc, quấn tay tôi như cái móng heo.” “Tôi không còn cách nào khác.
Chính trị viên của các cô cứ dặn đi dặn lại là phải để cô nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, nhất định phải nuôi cô béo trắng mới có thể cho cô về.” “Anh ta đâu phải là bác sĩ” Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ thê thảm y như người bị hại của quân y, lại thêm nghe thấy Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh nói mấy ngày đó Hoắc Hành hủy hoại tinh thần đám quân y này thế này, lúc này mới dịu giọng.
“Là bác sĩ, tôi đề nghị cô nằm thêm hai ngày nữa.” Anh ta dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, khiến Nhiếp Nhiên không biết làm thế nào.
Có điều lần này đúng là nghỉ ngơi hai ngày thật, sau đó Lý Tông Dũng đích thân dẫn đội trở về đơn vị.
Những ngày qua bọn họ đã xây dựng hoàn thiện lại toàn bộ con đường bị phá hủy ở cổng thôn, các quân y cũng thuận tiện kiểm tra điều trị cho người bệnh trong thôn, đặc biệt là những cô gái mười mấy tuổi đã to bụng kia.
Thời gian bọn họ mang thai quá sớm, lại thêm cướp biển liên tục kích thích đến tinh thần nên rất dễ mang bệnh, phải kiểm tra kĩ càng.
Hơn nữa, có một số cô gái đành phải bỏ đứa bé đi để bảo toàn cho người mẹ.
Trước khi nhóm quân nhân lên máy bay, hơn một trăm dân đảo đều đứng ở cổng thôn.
“Lần này thật sự rất cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.” Tộc trưởng Y An Đức đứng ở trên cùng, nắm tay Lý Tống Dũng.
Lý Tông Dũng lắc đầu, “Đây là việc chúng tôi phải làm! Huống hồ là chúng tôi đến muộn, hại mọi người chịu quá nhiều khổ sở.” “Không không không, nên cảm ơn, đây là một ít hải sản trên đảo chúng tôi bắt được, mọi người mang đi đi.” Y An Đức nói xong, đám dân đảo mang đủ loại hải sản sáng nay mới bắt được đến.
Lý Tông Dũng từ chối: “Tộc trưởng, thật sự không cần làm như vậy đâu, làm lính vốn nên phục vụ nhân dân, mọi người giữ những thứ này lại ăn đi.” Y An Đức: “Thế này...
thế này làm sao được.
Mọi người bận rộn lâu như vậy, vừa sửa đường vừa khám bệnh, làm sao có thể không cầm ít đồ nào đi?” Lý Tông Dũng: “Thật sự không cần, chúng tôi xin nhận tấm lòng của mọi người!” Y An Đức nhìn hải sản trong tay, phiền não nhìn nhóm binh lính, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Nhiếp Nhiên.
Ông ta bước nhanh tới, đưa hải sản cho cô, “Bọn họ không cần thì cô cầm đi, cô chịu khổ nhiều nhất, nên bồi bổ cho tốt.” Nhiếp Nhiên nhìn một giỏ cá trong tay ông ta, khẽ cau mày lại, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
So với tiền thưởng mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ ở kiếp trước của cô, chỗ đồ này thật sự không đáng giá một đồng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi đang nói lần trước lúc băng bó tay cho tôi, anh dùng hết hai cuộn băng gạc và ba bình thuốc, quấn tay tôi như cái móng heo.” “Tôi không còn cách nào khác.
Chính trị viên của các cô cứ dặn đi dặn lại là phải để cô nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, nhất định phải nuôi cô béo trắng mới có thể cho cô về.” “Anh ta đâu phải là bác sĩ” Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ thê thảm y như người bị hại của quân y, lại thêm nghe thấy Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh nói mấy ngày đó Hoắc Hành hủy hoại tinh thần đám quân y này thế này, lúc này mới dịu giọng.
“Là bác sĩ, tôi đề nghị cô nằm thêm hai ngày nữa.” Anh ta dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, khiến Nhiếp Nhiên không biết làm thế nào.
Có điều lần này đúng là nghỉ ngơi hai ngày thật, sau đó Lý Tông Dũng đích thân dẫn đội trở về đơn vị.
Những ngày qua bọn họ đã xây dựng hoàn thiện lại toàn bộ con đường bị phá hủy ở cổng thôn, các quân y cũng thuận tiện kiểm tra điều trị cho người bệnh trong thôn, đặc biệt là những cô gái mười mấy tuổi đã to bụng kia.
Thời gian bọn họ mang thai quá sớm, lại thêm cướp biển liên tục kích thích đến tinh thần nên rất dễ mang bệnh, phải kiểm tra kĩ càng.
Hơn nữa, có một số cô gái đành phải bỏ đứa bé đi để bảo toàn cho người mẹ.
Trước khi nhóm quân nhân lên máy bay, hơn một trăm dân đảo đều đứng ở cổng thôn.
“Lần này thật sự rất cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.” Tộc trưởng Y An Đức đứng ở trên cùng, nắm tay Lý Tống Dũng.
Lý Tông Dũng lắc đầu, “Đây là việc chúng tôi phải làm! Huống hồ là chúng tôi đến muộn, hại mọi người chịu quá nhiều khổ sở.” “Không không không, nên cảm ơn, đây là một ít hải sản trên đảo chúng tôi bắt được, mọi người mang đi đi.” Y An Đức nói xong, đám dân đảo mang đủ loại hải sản sáng nay mới bắt được đến.
Lý Tông Dũng từ chối: “Tộc trưởng, thật sự không cần làm như vậy đâu, làm lính vốn nên phục vụ nhân dân, mọi người giữ những thứ này lại ăn đi.” Y An Đức: “Thế này...
thế này làm sao được.
Mọi người bận rộn lâu như vậy, vừa sửa đường vừa khám bệnh, làm sao có thể không cầm ít đồ nào đi?” Lý Tông Dũng: “Thật sự không cần, chúng tôi xin nhận tấm lòng của mọi người!” Y An Đức nhìn hải sản trong tay, phiền não nhìn nhóm binh lính, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Nhiếp Nhiên.
Ông ta bước nhanh tới, đưa hải sản cho cô, “Bọn họ không cần thì cô cầm đi, cô chịu khổ nhiều nhất, nên bồi bổ cho tốt.” Nhiếp Nhiên nhìn một giỏ cá trong tay ông ta, khẽ cau mày lại, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
So với tiền thưởng mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ ở kiếp trước của cô, chỗ đồ này thật sự không đáng giá một đồng.
Bình luận facebook