Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1006
Chương 1006 : Chương 1006NỔ SÚNG ĐI
Phó lão đại phá lên cười, “Ha, mày cuống cái gì, chẳng lẽ bị tao nói trúng rồi à?”
Hơi thở của Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi, nhưng cô nhanh chóng áp chế lại.
Cô đã đồng ý với Hoắc Hoành là tha cho hắn rồi, không thể diễn đến một nửa rồi thôi được.
“Lão đại, tất cả mọi người đều đã lên thuyền rồi.” A Hổ đi đến trước mặt Phó lão đại lạnh giọng ám chỉ.
“Được rồi, ông đây lười phí lời với chúng mày, chúng mày đứng im tại chỗ không được nhúc nhích, ai dám nhúc nhích tao sẽ lập tức giết cô ta!” Phó lão đại dí súng vào huyệt thái dương của Nhiếp Nhiên, cái tay còn lại bám chặt vào vai cô, hai người đồng thời lui dần về phía sau.
An Viễn Đạo sợ Nhiếp Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cộng thêm mấy người Lý Kiêu cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Nhiếp Nhiên có phản kích hay không, vì vậy đều đứng tại chỗ khống chế không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại bám sát theo từng lần di chuyển của Nhiếp Nhiên.
Cho đến khi dần dần đi xuống biển, một bóng râm bao phủ ở trên đỉnh đầu bọn họ, Nhiếp Nhiên biết thuyền ở ngay phía sau mình rồi.
Phó lão đại dùng sức đẩy, quát Nhiếp Nhiên: “Đi!”
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đang định lên thuyền thì lại bị A Hổ lôi xuống, Nhiếp Nhiên lập tức không phòng bị, ngã vào trong nước biển.
A Hổ đứng trên cao nói: “Không thể đưa người này theo được, phải bắn chết tại chỗ.”
Anh ta vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã cảm nhận được mình bị một lực mạnh kéo lên, hơn nữa một khẩu súng lại dí vào huyệt thái dương của cô.
Trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại, Hoắc Hoành muốn tiêu diệt mình?
Không thể nào, hai người bọn họ có thân phận giống nhau, anh ta sẽ không giết mình mới đúng.
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, nhớ đến ngọn lửa trong thôn lần trước.
Đáng chết, cô còn chưa kịp tính món nợ lần trước anh ta muốn giết mình, đúng là chán sống rồi mà!
Lúc cô định giơ tay chụp năm ngón tay vào mạch máu của anh ta thì Phó lão đại lại giành trước một bước nói: “Không được, ngộ nhỡ nhóm binh lính kia đuổi theo thì làm thế nào!”
“Không đâu, tất cả mọi chuyện chúng tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, bọn chúng sẽ không đuổi kịp.”
Phó lão đại hơi do dự hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Ánh mắt A Hổ rét lạnh, thấp giọng lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh vẫn không tin à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi, tôi...” Phó lão đại thấy đáy mắt anh ta lóe lên sự tàn bạo, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Được rồi, nghe các người, bắn chết tại chỗ!”
Phó lão đại thả tay A Hổ ra, quay người trèo lên cái thang trước mặt lên thuyền.
Còn A Hổ đá vào đầu gối Nhiếp Nhiên khiến cô quỳ xuống rồi nhắm khẩu súng màu đen vào đầu cô.
An Viễn Đạo đứng ở trên bãi nước cạn thấy thế thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, không nhịn được quát lớn: “Chúng mày muốn làm gì!”
Đoàng! Tiếng súng vang lên.
Nhiếp Nhiên nghiêng người lăn đi tránh phát súng, nhưng cô chưa kịp di chuyển, khẩu súng ở trong tay A Hổ đã rơi tõm xuống nước.
A Hổ ngẩn ra nhìn bàn tay trống không, thầm giật mình.
Ngay sau đó, thuyền đã khởi động.
A Hổ biết Nhị thiếu đang cảnh cáo mình, vì vậy lập tức chạy nhanh về phía chiếc thuyền đã khởi động, sức cản của nước khiến tốc độ của anh ta chậm lại rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đạp lên thang được.
Nhiếp Nhiên nhìn chiếc thuyền bằng ánh mắt khát máu lạnh như băng.
“Cô không sao chứ?” Dương Thụ chạy từ bãi nước cạn đến vội vàng kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần.
Hà Giai Ngọc cũng nóng lòng bất an hỏi: “Chị Nhiên, chị vẫn ổn chứ?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời mà ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng bị rơi của A Hổ lên.
Súng có thể giết người, cũng có thể cứu người.
Lời Hoắc Hoành vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Nhưng cô không thích cứu người, cô thích giết người hơn!
Cô chậm rãi giơ tay lên, nhắm khẩu súng vào A Hổ đang trèo lên thang.
Mọi người thấy vẻ mặt cô rét lạnh u ám thì đều không dám mở miệng.
Cô bóp cò, súng vang lên “đoàng” một tiếng.
Phó lão đại phá lên cười, “Ha, mày cuống cái gì, chẳng lẽ bị tao nói trúng rồi à?”
Hơi thở của Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi, nhưng cô nhanh chóng áp chế lại.
Cô đã đồng ý với Hoắc Hoành là tha cho hắn rồi, không thể diễn đến một nửa rồi thôi được.
“Lão đại, tất cả mọi người đều đã lên thuyền rồi.” A Hổ đi đến trước mặt Phó lão đại lạnh giọng ám chỉ.
“Được rồi, ông đây lười phí lời với chúng mày, chúng mày đứng im tại chỗ không được nhúc nhích, ai dám nhúc nhích tao sẽ lập tức giết cô ta!” Phó lão đại dí súng vào huyệt thái dương của Nhiếp Nhiên, cái tay còn lại bám chặt vào vai cô, hai người đồng thời lui dần về phía sau.
An Viễn Đạo sợ Nhiếp Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cộng thêm mấy người Lý Kiêu cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Nhiếp Nhiên có phản kích hay không, vì vậy đều đứng tại chỗ khống chế không nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại bám sát theo từng lần di chuyển của Nhiếp Nhiên.
Cho đến khi dần dần đi xuống biển, một bóng râm bao phủ ở trên đỉnh đầu bọn họ, Nhiếp Nhiên biết thuyền ở ngay phía sau mình rồi.
Phó lão đại dùng sức đẩy, quát Nhiếp Nhiên: “Đi!”
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đang định lên thuyền thì lại bị A Hổ lôi xuống, Nhiếp Nhiên lập tức không phòng bị, ngã vào trong nước biển.
A Hổ đứng trên cao nói: “Không thể đưa người này theo được, phải bắn chết tại chỗ.”
Anh ta vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã cảm nhận được mình bị một lực mạnh kéo lên, hơn nữa một khẩu súng lại dí vào huyệt thái dương của cô.
Trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại, Hoắc Hoành muốn tiêu diệt mình?
Không thể nào, hai người bọn họ có thân phận giống nhau, anh ta sẽ không giết mình mới đúng.
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, nhớ đến ngọn lửa trong thôn lần trước.
Đáng chết, cô còn chưa kịp tính món nợ lần trước anh ta muốn giết mình, đúng là chán sống rồi mà!
Lúc cô định giơ tay chụp năm ngón tay vào mạch máu của anh ta thì Phó lão đại lại giành trước một bước nói: “Không được, ngộ nhỡ nhóm binh lính kia đuổi theo thì làm thế nào!”
“Không đâu, tất cả mọi chuyện chúng tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, bọn chúng sẽ không đuổi kịp.”
Phó lão đại hơi do dự hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Ánh mắt A Hổ rét lạnh, thấp giọng lạnh lùng hỏi: “Bây giờ anh vẫn không tin à?”
“Dĩ nhiên không phải rồi, tôi...” Phó lão đại thấy đáy mắt anh ta lóe lên sự tàn bạo, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Được rồi, nghe các người, bắn chết tại chỗ!”
Phó lão đại thả tay A Hổ ra, quay người trèo lên cái thang trước mặt lên thuyền.
Còn A Hổ đá vào đầu gối Nhiếp Nhiên khiến cô quỳ xuống rồi nhắm khẩu súng màu đen vào đầu cô.
An Viễn Đạo đứng ở trên bãi nước cạn thấy thế thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, không nhịn được quát lớn: “Chúng mày muốn làm gì!”
Đoàng! Tiếng súng vang lên.
Nhiếp Nhiên nghiêng người lăn đi tránh phát súng, nhưng cô chưa kịp di chuyển, khẩu súng ở trong tay A Hổ đã rơi tõm xuống nước.
A Hổ ngẩn ra nhìn bàn tay trống không, thầm giật mình.
Ngay sau đó, thuyền đã khởi động.
A Hổ biết Nhị thiếu đang cảnh cáo mình, vì vậy lập tức chạy nhanh về phía chiếc thuyền đã khởi động, sức cản của nước khiến tốc độ của anh ta chậm lại rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đạp lên thang được.
Nhiếp Nhiên nhìn chiếc thuyền bằng ánh mắt khát máu lạnh như băng.
“Cô không sao chứ?” Dương Thụ chạy từ bãi nước cạn đến vội vàng kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần.
Hà Giai Ngọc cũng nóng lòng bất an hỏi: “Chị Nhiên, chị vẫn ổn chứ?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời mà ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng bị rơi của A Hổ lên.
Súng có thể giết người, cũng có thể cứu người.
Lời Hoắc Hoành vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Nhưng cô không thích cứu người, cô thích giết người hơn!
Cô chậm rãi giơ tay lên, nhắm khẩu súng vào A Hổ đang trèo lên thang.
Mọi người thấy vẻ mặt cô rét lạnh u ám thì đều không dám mở miệng.
Cô bóp cò, súng vang lên “đoàng” một tiếng.
Bình luận facebook