Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Nhà Giàu - Chương 944
Lúc Dược Minh dẫn Trần Lạc Thần vào thì anh đã chú ý tới trên các vách đá ngắn bên ngoài có rất nhiều hoa văn quy trình luyện kim.
Nhưng quá rỗi i, Trần Lạc Thần đi ra ngoài, đi nhìn xung quanh.
Trần Lạc Thần nhìn lớn.
Bí kíp luyện đan dược của Dược Vương Cốc phần lớn đều là tinh luyện nhân tạo, phương pháp chiết xuất dược liệu càng thêm phức tạp.
Điều này quá khác so với những gì Trần Lạc Thần nhớ.
Ví dụ, một loại thảo mộc, chiết xuất được đề cập ở trên, trước tiên cần phải được chưng cất và tinh chế thông qua một lọ thuốc đặc biệt.
Mà nếu như dựa theo trong trí nhớ phương pháp luyện đan, có thể trực tiếp nội lực bên trong để chiết xuất và thanh lọc.
Về quá trình luyện hóa và nung nóng, thuật luyện đan cũng ghi lại một công thức gọi là Khống Hỏa Thuật nội công, thâm túy hơn so với trên, đương nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Trần Lạc Thần chưa từng luyện qua thuật luyện kim nên khó đoán.
“Này, vị tiểu soái đẹp trai kia, một con diều của tôi bị mắc trên cây, anh có thể nhặt giúp tôi được không? Cảm ơn!” Và ngay khi Trần Lạc Thần đang xem nghe vậy chuẩn bị quay lại.
Một giọng nói dễ nghe vang lên không xa sau lưng.
Trần Lạc Thần trong tiềm thức nhìn lại thì thấy một cô gái rất đẹp buộc tóc đuôi ngựa đang lo lắng nhìn mình dưới gốc cây to.
Cô ấy khoảng mười tám hoặc chín tuổi.
Cô ấy trông trong sáng và dễ thương khi mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.
Trần Lạc Thần không từ chối.
Đi tới ngay.
Một con diều đậu trên ngọn cây.
Lúc này, rất nhiều người từ các hướng đổ về.
Họ đều là nam nữ thanh niên trong trang phục Trung Quốc.
“Ha ha ha, bắt được rồi!” Người phụ nữ mặc đồ thể thao vui mừng reo hò.
“Mau gọi chị Mộng Phỉ, có người mắc câu rồi!” Người phụ nữ mặc đồ thể thao nói.
Không lâu sau, nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi hơn và có vẻ rất khí phách, khoảng 23 tuổi đi tới.
“Chị Mộng Phỉ!” Và khi người phụ nữ đến, đôi mắt của nhiều chàng trai đã sáng lên.
Đồng thời, bòn họ tỏ vẻ kính trọng và gật đầu với cô.
“Chị Mộng Phỉ, mau nhìn đi, không phải thiếu mồi sao, em tìm được cho chị rôi!”
“Mộng Dao, hắn là ai? Ngươi treo hắn ở đây là sao?” Mà Mộng Phỉ đi tới, ôm vai, hơi hơi nhìn Trần Lạc Thần, không khỏi nhìn về phía em gái cười khổ.
“Em không biết nữa. Vốn dĩ em định dùng cái lưới lớn này để bắt mấy người nhỏ, nhưng họ không dám ra.hết lần này đến lần khác, em thấy tiểu tử thúi này đang lang thang trong thung lũng của chúng ta, haha, nên em đã bắt anh ta!” Dược Mộng Dao cười nói.
Nhưng quá rỗi i, Trần Lạc Thần đi ra ngoài, đi nhìn xung quanh.
Trần Lạc Thần nhìn lớn.
Bí kíp luyện đan dược của Dược Vương Cốc phần lớn đều là tinh luyện nhân tạo, phương pháp chiết xuất dược liệu càng thêm phức tạp.
Điều này quá khác so với những gì Trần Lạc Thần nhớ.
Ví dụ, một loại thảo mộc, chiết xuất được đề cập ở trên, trước tiên cần phải được chưng cất và tinh chế thông qua một lọ thuốc đặc biệt.
Mà nếu như dựa theo trong trí nhớ phương pháp luyện đan, có thể trực tiếp nội lực bên trong để chiết xuất và thanh lọc.
Về quá trình luyện hóa và nung nóng, thuật luyện đan cũng ghi lại một công thức gọi là Khống Hỏa Thuật nội công, thâm túy hơn so với trên, đương nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Trần Lạc Thần chưa từng luyện qua thuật luyện kim nên khó đoán.
“Này, vị tiểu soái đẹp trai kia, một con diều của tôi bị mắc trên cây, anh có thể nhặt giúp tôi được không? Cảm ơn!” Và ngay khi Trần Lạc Thần đang xem nghe vậy chuẩn bị quay lại.
Một giọng nói dễ nghe vang lên không xa sau lưng.
Trần Lạc Thần trong tiềm thức nhìn lại thì thấy một cô gái rất đẹp buộc tóc đuôi ngựa đang lo lắng nhìn mình dưới gốc cây to.
Cô ấy khoảng mười tám hoặc chín tuổi.
Cô ấy trông trong sáng và dễ thương khi mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.
Trần Lạc Thần không từ chối.
Đi tới ngay.
Một con diều đậu trên ngọn cây.
Lúc này, rất nhiều người từ các hướng đổ về.
Họ đều là nam nữ thanh niên trong trang phục Trung Quốc.
“Ha ha ha, bắt được rồi!” Người phụ nữ mặc đồ thể thao vui mừng reo hò.
“Mau gọi chị Mộng Phỉ, có người mắc câu rồi!” Người phụ nữ mặc đồ thể thao nói.
Không lâu sau, nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi hơn và có vẻ rất khí phách, khoảng 23 tuổi đi tới.
“Chị Mộng Phỉ!” Và khi người phụ nữ đến, đôi mắt của nhiều chàng trai đã sáng lên.
Đồng thời, bòn họ tỏ vẻ kính trọng và gật đầu với cô.
“Chị Mộng Phỉ, mau nhìn đi, không phải thiếu mồi sao, em tìm được cho chị rôi!”
“Mộng Dao, hắn là ai? Ngươi treo hắn ở đây là sao?” Mà Mộng Phỉ đi tới, ôm vai, hơi hơi nhìn Trần Lạc Thần, không khỏi nhìn về phía em gái cười khổ.
“Em không biết nữa. Vốn dĩ em định dùng cái lưới lớn này để bắt mấy người nhỏ, nhưng họ không dám ra.hết lần này đến lần khác, em thấy tiểu tử thúi này đang lang thang trong thung lũng của chúng ta, haha, nên em đã bắt anh ta!” Dược Mộng Dao cười nói.
Bình luận facebook