Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 863
Chương 863:
“Chị họ Đường Nhiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ! Chị gần đây vẫn tốt chứ?”
Trần Lạc Thần khẽ gật đầu nói.
“Ha ha, tôi không dám làm phiền Trần Thiếu quan tâm, mà Đường Nhiên tôi từ lúc nào lại thành chị họ Trần đại thiếu thế, nhà họ Tô chúng tôi không giám có được một người thân như Trần Thiếu đây!”
Đường Nhiên lạnh giọng nói.
“Hỗn hào, sao lại có thể nói chuyện như vậy vs Trần Thiếu?”
Một đám vệ sĩ nghe thấy câu nói mỉa mai trong miệng Đường Nhiên, lập tức hét lên.
“Không phải việc của các người, lùi xuống cho ta!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Nhóm vệ sĩ kính cẩn rời đi.
Lời nói như sấm vang của Trần Lạc Thần mang đến cảm giác ớn lạnh, khiến ngta kinh hãi.
Ngay cả Đường Nhiên cũng bị giọng nói này làm cho giật mình.
Kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc Thần, Anh ấy chỉ trong 2 năm đã thay đổi nhiều như vậy?
Lúc trước anh ấy còn có chút sợ hãi rụt rè, mà giờ đã thành như vậy.
“Tôi biết rằng chị họ Đường Nhiên có một số hiểu lầm về tôi. Đồng Hân mất tích. Tôi đã không chăm sóc cô ấy. Tôi có trách nhiệm rất lớn. Chị nghĩ rằng tôi đã quên Đồng Hân rồi sao?”
Trần Lạc Thần nhìn về phía Đường Nhiên.
Đường Nhiên nhẹ giọng nói: “Cái gì? Không phải đã quên rồi sao?”
Trần Lạc Thần cẩn thận lấy trong túi ra một cái túi thơm nhỏ.
Nhìn thấy cái túi thơm này, Đường Nhiên sững sờ.
Đây chính là thứ mà Tô Đồng Hân lúc trước tự làm đưa cho Trần Lạc Thần, lúc đó em ấy học nghề thủ công từ mẹ mình, chỉ tiếc là hình thêu không được như ý, cố gắng thêu cả một đêm, đem một đôi uyên ương ra thêu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vì cái này mà lúc đó Đường Nhiên suýt chết cười.
Em ấy nói, em ấy sẽ tặng vật này cho chàng trai mà mình yêu, và người em ấy yêu chắc sẽ không vì nó xấu mà ghét bỏ!
Nhưng hiện tại, Trần Lạc Thần vẫn còn mang cái túi thơm này ở bên mình.
“Tôi sẽ không quên tất cả những kỷ niệm đã qua của chúng tôi, càng không bao giờ quên Đồng Hân. Tôi đã cố gắng tìm kiếm cô ấy. Chỉ cần tôi có thể tìm thấy cô ấy, tôi sẵn sàng đi đến mọi nơi trên thế giới, ngay cả tận cùng của thế giới. Vậy nên chị họ Đường Nhiên, chị đã hiểu lầm tôi rồi! ”
“Những gì anh nói đều là sự thật?”
Đường Nhiên nghe Trần Lạc Thần giải thích, lại nhìn thấy Trần Lạc Thần lấy ra túi thơm mà Đồng Hân đưa cho anh ta.
Liền có chút tin tưởng.
Hơn nữa, cô hiểu rõ Trần Lạc Thần từ trước, luôn cảm thấy anh ta không phải là loại người như vậy.
“Trước đây, tôi đã cố gắng hết sức giúp gia đình bên ấy, không dám đứng trước mặt mọi người cũng là do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy! Chị họ Đường Nhiên, tôi vừa nghe Chấn Quốc nói, gia đình bên ấy chưa từng nhận thứ gì từ tôi?”
Trần Lạc Thần không mong đợi điều này.
“Hừm, chúng tôi cả nhà đều cảm thấy Đồng Hân đã mất tích mà anh cũng không kết hôn, chúng tôi đương nhiên cũng có tôn nghiêm của người nhà họ Tô, tại sao phải đi lấy tiền của anh? Bà nội không đồng ý!”
Đường Nhiên giải thích cho Trần Lạc Thần hiểu.
“Chị họ Đường Nhiên, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ! Chị gần đây vẫn tốt chứ?”
Trần Lạc Thần khẽ gật đầu nói.
“Ha ha, tôi không dám làm phiền Trần Thiếu quan tâm, mà Đường Nhiên tôi từ lúc nào lại thành chị họ Trần đại thiếu thế, nhà họ Tô chúng tôi không giám có được một người thân như Trần Thiếu đây!”
Đường Nhiên lạnh giọng nói.
“Hỗn hào, sao lại có thể nói chuyện như vậy vs Trần Thiếu?”
Một đám vệ sĩ nghe thấy câu nói mỉa mai trong miệng Đường Nhiên, lập tức hét lên.
“Không phải việc của các người, lùi xuống cho ta!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Nhóm vệ sĩ kính cẩn rời đi.
Lời nói như sấm vang của Trần Lạc Thần mang đến cảm giác ớn lạnh, khiến ngta kinh hãi.
Ngay cả Đường Nhiên cũng bị giọng nói này làm cho giật mình.
Kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc Thần, Anh ấy chỉ trong 2 năm đã thay đổi nhiều như vậy?
Lúc trước anh ấy còn có chút sợ hãi rụt rè, mà giờ đã thành như vậy.
“Tôi biết rằng chị họ Đường Nhiên có một số hiểu lầm về tôi. Đồng Hân mất tích. Tôi đã không chăm sóc cô ấy. Tôi có trách nhiệm rất lớn. Chị nghĩ rằng tôi đã quên Đồng Hân rồi sao?”
Trần Lạc Thần nhìn về phía Đường Nhiên.
Đường Nhiên nhẹ giọng nói: “Cái gì? Không phải đã quên rồi sao?”
Trần Lạc Thần cẩn thận lấy trong túi ra một cái túi thơm nhỏ.
Nhìn thấy cái túi thơm này, Đường Nhiên sững sờ.
Đây chính là thứ mà Tô Đồng Hân lúc trước tự làm đưa cho Trần Lạc Thần, lúc đó em ấy học nghề thủ công từ mẹ mình, chỉ tiếc là hình thêu không được như ý, cố gắng thêu cả một đêm, đem một đôi uyên ương ra thêu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Vì cái này mà lúc đó Đường Nhiên suýt chết cười.
Em ấy nói, em ấy sẽ tặng vật này cho chàng trai mà mình yêu, và người em ấy yêu chắc sẽ không vì nó xấu mà ghét bỏ!
Nhưng hiện tại, Trần Lạc Thần vẫn còn mang cái túi thơm này ở bên mình.
“Tôi sẽ không quên tất cả những kỷ niệm đã qua của chúng tôi, càng không bao giờ quên Đồng Hân. Tôi đã cố gắng tìm kiếm cô ấy. Chỉ cần tôi có thể tìm thấy cô ấy, tôi sẵn sàng đi đến mọi nơi trên thế giới, ngay cả tận cùng của thế giới. Vậy nên chị họ Đường Nhiên, chị đã hiểu lầm tôi rồi! ”
“Những gì anh nói đều là sự thật?”
Đường Nhiên nghe Trần Lạc Thần giải thích, lại nhìn thấy Trần Lạc Thần lấy ra túi thơm mà Đồng Hân đưa cho anh ta.
Liền có chút tin tưởng.
Hơn nữa, cô hiểu rõ Trần Lạc Thần từ trước, luôn cảm thấy anh ta không phải là loại người như vậy.
“Trước đây, tôi đã cố gắng hết sức giúp gia đình bên ấy, không dám đứng trước mặt mọi người cũng là do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy! Chị họ Đường Nhiên, tôi vừa nghe Chấn Quốc nói, gia đình bên ấy chưa từng nhận thứ gì từ tôi?”
Trần Lạc Thần không mong đợi điều này.
“Hừm, chúng tôi cả nhà đều cảm thấy Đồng Hân đã mất tích mà anh cũng không kết hôn, chúng tôi đương nhiên cũng có tôn nghiêm của người nhà họ Tô, tại sao phải đi lấy tiền của anh? Bà nội không đồng ý!”
Đường Nhiên giải thích cho Trần Lạc Thần hiểu.
Bình luận facebook