Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 826
Chương 826:
Khi đó, tình yêu với Tô Đồng Hân rất thuần khiết.
Không có gì kinh thiên động địa, và không có gì chua xót.
Đó là, tôi thích bạn, bạn thích tôi, và tôi muốn ở bên bạn, rất thuần khiết. ( tình yêu là phải như vậy. tiểu tị gọi 2 cô đào thật đẹp )
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đã qua đi.
Ngay cả Trần Lạc Thần cũng có một loại hy vọng khác, chính là không làm người thừa kế Trần gia.
Tự mình làm một học sinh nghèo, Tô Đồng Hân cũng không khinh thường mình giàu có hay không.
Hai người ở bên nhau, tìm việc làm sau khi ra trường, hoặc đợi kiếm đủ tiền, mở quán trà sữa, cưới, sinh con, gia đình đẹp, điều đó thật tuyệt.
Chao ôi, nghĩ đến đây, Trần Lạc Thần cười nhạt.
Làm thế nào biết rằng đang lo lắng khi đó!
“Này này này! Anh chàng đẹp trai, anh ngây người năm phút rồi, có sao không?”
Và đúng như suy nghĩ của Trần Lạc Thần đang nhảy múa thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã đến với Trần Lạc Thần vào một lúc nào đó.
Hắn quét tay trước mắt Trần Lạc Thần, cười hỏi.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
Trần Lạc Thần quay lại nhìn cô.
“Phụt!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa không nhịn được cười.
Người đàn ông này thật ngu ngốc, ở đây ngây người, giữa ban ngày, nghĩ cái gì đâu?
Cô gái nói: “Bạn cùng phòng của chúng tem định chụp ảnh phòng ngủ bên hồ. Em muốn tìm người chụp cho chúng tem. Anh đẹp trai, anh có thời gian không, đến chụp ảnh cho chúng em nhé”. (ngon)
Cô gái xinh đẹp khi nhìn Trần Lạc Thần, mê mẩn Trần Lạc Thần.
“ừ, được rồi!”
Thấy cô gái nói chuyện, cô ấy đã đưa máy quay trước mặt rồi.
Trần Lạc Thần không ngượng ngùng từ chối, bản thân đây không phải là xấu hổ.
“À, hãy cẩn thận, máy ảnh này rất đắt, nhân tiện, anh có biết sử dụng nó không?”
Các cô gái nhìn Trần Lạc Thần mặc quần áo bình thường, lo lắng anh sẽ không dùng đến nên tùy tiện hỏi.
“tôi biết!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Hiện tại hồ.
Có năm hoặc sáu cô gái, đang đùa giỡn.
Thời tiết hôm nay rất tốt, hai chị em đã đồng ý ra ngoài chụp ảnh rồi, chẳng phải là sắp bước vào năm thứ hai rồi, hay là để lại suy nghĩ cho sự nghiệp tân sinh.
Và xung quanh, tuy có người nhưng đa số là những cặp đôi đang đi dạo ven hồ, có người ôm nhau, có người hôn người này người kia hôn lại.
Không thấy xấu hổ khi nhìn thấy.
“Viên Viên có chuyện gì, tôi nghĩ cô ấy đã tìm được rồi, sao còn chưa đưa anh ấy qua?”
“Lại đây, xem cô ấy có tìm được trai đẹp nào không!”
Một cô gái mỉm cười vào lúc này.
“Phụt, tôi không nhìn thấy soái ca, chỉ là bình thường!”
Một số cô gái lắc đầu.
“Được rồi,dừng suy nghĩ gì các ngươi, người ta là tới giúp chúng ta chụp ảnh, đối với người ta,phải chút tôn trọng chứ!”
Đứng ở giữa, cô gái tóc dài đi đầu không khỏi mỉm cười.
Khi đó, tình yêu với Tô Đồng Hân rất thuần khiết.
Không có gì kinh thiên động địa, và không có gì chua xót.
Đó là, tôi thích bạn, bạn thích tôi, và tôi muốn ở bên bạn, rất thuần khiết. ( tình yêu là phải như vậy. tiểu tị gọi 2 cô đào thật đẹp )
Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đã qua đi.
Ngay cả Trần Lạc Thần cũng có một loại hy vọng khác, chính là không làm người thừa kế Trần gia.
Tự mình làm một học sinh nghèo, Tô Đồng Hân cũng không khinh thường mình giàu có hay không.
Hai người ở bên nhau, tìm việc làm sau khi ra trường, hoặc đợi kiếm đủ tiền, mở quán trà sữa, cưới, sinh con, gia đình đẹp, điều đó thật tuyệt.
Chao ôi, nghĩ đến đây, Trần Lạc Thần cười nhạt.
Làm thế nào biết rằng đang lo lắng khi đó!
“Này này này! Anh chàng đẹp trai, anh ngây người năm phút rồi, có sao không?”
Và đúng như suy nghĩ của Trần Lạc Thần đang nhảy múa thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã đến với Trần Lạc Thần vào một lúc nào đó.
Hắn quét tay trước mắt Trần Lạc Thần, cười hỏi.
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
Trần Lạc Thần quay lại nhìn cô.
“Phụt!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa không nhịn được cười.
Người đàn ông này thật ngu ngốc, ở đây ngây người, giữa ban ngày, nghĩ cái gì đâu?
Cô gái nói: “Bạn cùng phòng của chúng tem định chụp ảnh phòng ngủ bên hồ. Em muốn tìm người chụp cho chúng tem. Anh đẹp trai, anh có thời gian không, đến chụp ảnh cho chúng em nhé”. (ngon)
Cô gái xinh đẹp khi nhìn Trần Lạc Thần, mê mẩn Trần Lạc Thần.
“ừ, được rồi!”
Thấy cô gái nói chuyện, cô ấy đã đưa máy quay trước mặt rồi.
Trần Lạc Thần không ngượng ngùng từ chối, bản thân đây không phải là xấu hổ.
“À, hãy cẩn thận, máy ảnh này rất đắt, nhân tiện, anh có biết sử dụng nó không?”
Các cô gái nhìn Trần Lạc Thần mặc quần áo bình thường, lo lắng anh sẽ không dùng đến nên tùy tiện hỏi.
“tôi biết!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Hiện tại hồ.
Có năm hoặc sáu cô gái, đang đùa giỡn.
Thời tiết hôm nay rất tốt, hai chị em đã đồng ý ra ngoài chụp ảnh rồi, chẳng phải là sắp bước vào năm thứ hai rồi, hay là để lại suy nghĩ cho sự nghiệp tân sinh.
Và xung quanh, tuy có người nhưng đa số là những cặp đôi đang đi dạo ven hồ, có người ôm nhau, có người hôn người này người kia hôn lại.
Không thấy xấu hổ khi nhìn thấy.
“Viên Viên có chuyện gì, tôi nghĩ cô ấy đã tìm được rồi, sao còn chưa đưa anh ấy qua?”
“Lại đây, xem cô ấy có tìm được trai đẹp nào không!”
Một cô gái mỉm cười vào lúc này.
“Phụt, tôi không nhìn thấy soái ca, chỉ là bình thường!”
Một số cô gái lắc đầu.
“Được rồi,dừng suy nghĩ gì các ngươi, người ta là tới giúp chúng ta chụp ảnh, đối với người ta,phải chút tôn trọng chứ!”
Đứng ở giữa, cô gái tóc dài đi đầu không khỏi mỉm cười.
Bình luận facebook