Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 698
Chương 698:
Một người đàn ông trẻ đang xem xét mọi thứ trong sân.
Móc áo bên hông, treo quần áo của anh.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Người thanh niên vừa uống trà vừa xem một bức vẽ.
“Là ngươi giúp ta đổi quần áo?”
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần, khẽ cắn môi đỏ mọng.
“Ừm!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Vậy ngươ….i! Ai bảo ngươi thay cho ta!”
Cổ Vũ Tiêu ánh mắt lạnh lùng.
“Nếu không chạm vào ngươi, ngươi sẽ chết! Cũng may tối hôm qua gặp được ta, ngươi chỉ còn lại nửa mạng!”
Trần Lạc Thần nói
“Quần áo trên người tôi, và đồ lót của tôi…” (toang rồi, thấy hết rồi J)
“Ta làm sao có thể chữa khỏi cho ngươi nếu không thay đồ!”
Trần Lạc Thần nói
“Đồ chó đẻ!”
Ngay khi giọng nói của Trần Lạc Thần cất lên, cảm nhận được làn gió mát sau lưng.
Một chậu hoa đã bị bay mất
Trần Lạc Thần đưa tay bắt lấy.
“Ta vừa pha trà, ngươi có thể dừng một chút!”
Trần Lạc Thần cứng họng.
Người phụ nữ này tuy có ngoại hình ưa nhìn ngang ngửa với chị Lam nhưng tính tình lại quá nóng nảy.
Đúng lúc này, cửa ngoài Trần Lạc Thần được mở ra.
Vài người giúp việc lần lượt bước vào.
“Thưa ngài, Dương tổng, xin mời vào đại sảnh thảo luận!”
Mấy cái người hầu nói.
Nơi Trần Lạc Thần ở đương nhiên là do Dương Vệ an bài, không có thêm người đến quấy rầy.
Trần Lạc Thần nói gì đó rồi nhận.
Rồi cô hầu gái lại nhìn người phụ nữ:
“Ôi, chị, sao chị lại xuống giường, chúng tôi mới băng bó vết thương cho chị, chị vẫn chưa được nhúc nhích!”
Những người giúp việc nói.
“Là các ngươi giúp ta băng bó, vậy quần áo ta?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Đương nhiên cũng là chúng tôi giúp cô đổi, chính là ngài tiên sinh này đem cô trở về!”
Cô hầu gái nói.
Nói như vậy, ta trách oan hắn!
Cổ Vũ Tiêu trong lòng nói, không khỏi liếc nhìn Trần Lạc Thần.
“Không phải ngươi, ngươi tại sao phải thừa nhận?”
“Ta không có thừa nhận, là chính ngươi coi là như vậy!” Trần Lạc Thần lắc đầu cười khổ.
“các ngươi lại giúp cô ấy đổi thuốc. Nhớ kỹ, tác dụng của loại thuốc này không được quá ba giờ, mục đích là làm cho bụng cô ấy sau khi lành lặn, không để lại sẹo!”
Trần Lạc Thần khẽ cười.
Một người đàn ông trẻ đang xem xét mọi thứ trong sân.
Móc áo bên hông, treo quần áo của anh.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Người thanh niên vừa uống trà vừa xem một bức vẽ.
“Là ngươi giúp ta đổi quần áo?”
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần, khẽ cắn môi đỏ mọng.
“Ừm!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Vậy ngươ….i! Ai bảo ngươi thay cho ta!”
Cổ Vũ Tiêu ánh mắt lạnh lùng.
“Nếu không chạm vào ngươi, ngươi sẽ chết! Cũng may tối hôm qua gặp được ta, ngươi chỉ còn lại nửa mạng!”
Trần Lạc Thần nói
“Quần áo trên người tôi, và đồ lót của tôi…” (toang rồi, thấy hết rồi J)
“Ta làm sao có thể chữa khỏi cho ngươi nếu không thay đồ!”
Trần Lạc Thần nói
“Đồ chó đẻ!”
Ngay khi giọng nói của Trần Lạc Thần cất lên, cảm nhận được làn gió mát sau lưng.
Một chậu hoa đã bị bay mất
Trần Lạc Thần đưa tay bắt lấy.
“Ta vừa pha trà, ngươi có thể dừng một chút!”
Trần Lạc Thần cứng họng.
Người phụ nữ này tuy có ngoại hình ưa nhìn ngang ngửa với chị Lam nhưng tính tình lại quá nóng nảy.
Đúng lúc này, cửa ngoài Trần Lạc Thần được mở ra.
Vài người giúp việc lần lượt bước vào.
“Thưa ngài, Dương tổng, xin mời vào đại sảnh thảo luận!”
Mấy cái người hầu nói.
Nơi Trần Lạc Thần ở đương nhiên là do Dương Vệ an bài, không có thêm người đến quấy rầy.
Trần Lạc Thần nói gì đó rồi nhận.
Rồi cô hầu gái lại nhìn người phụ nữ:
“Ôi, chị, sao chị lại xuống giường, chúng tôi mới băng bó vết thương cho chị, chị vẫn chưa được nhúc nhích!”
Những người giúp việc nói.
“Là các ngươi giúp ta băng bó, vậy quần áo ta?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Đương nhiên cũng là chúng tôi giúp cô đổi, chính là ngài tiên sinh này đem cô trở về!”
Cô hầu gái nói.
Nói như vậy, ta trách oan hắn!
Cổ Vũ Tiêu trong lòng nói, không khỏi liếc nhìn Trần Lạc Thần.
“Không phải ngươi, ngươi tại sao phải thừa nhận?”
“Ta không có thừa nhận, là chính ngươi coi là như vậy!” Trần Lạc Thần lắc đầu cười khổ.
“các ngươi lại giúp cô ấy đổi thuốc. Nhớ kỹ, tác dụng của loại thuốc này không được quá ba giờ, mục đích là làm cho bụng cô ấy sau khi lành lặn, không để lại sẹo!”
Trần Lạc Thần khẽ cười.
Bình luận facebook