Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643
Chương 643:
“Tiện thể, tôi tên là Trần Huyền, nếu có cơ hội, cô có thể cho tôi xem ảnh chụp của Trần Lạc Thần không, để xem hai chúng tôi giống nhau như thế nào!”
“Được!”
Tần Nhã vẫn hoài nghi nhìn Trần Lạc Thần.
Lúc này Thẩm Mộng Tuyết cũng đã tỉnh lại.
“Mộng Tuyết, em không sao chứ?”
Tần Nhã vội vàng đỡ nàng.
“Không sao, vừa rồi em có một giấc mơ rất kỳ lạ!”
Thẩm Mộng Tuyết gãi đầu.
“Giấc mơ kỳ lạ?”
” Hì, hình như em mơ thấy ai đó hôn em!”
Thẩm Mộng Tuyết nói.
” Chúng ta suýt nữa thì đã mất đi tính mạng, em vẫn còn tâm trí mà ở đó đùa giỡn được ”
Tần Nhã cạn lời
“Em nói thật!”
Đang nghe hai cô gái nói chuyện .
Trần Lạc Thần không khỏi đỏ mặt.
“A! Thì ra là anh trai ?”
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết mới nhận ra Trần Lạc Thần đang ở bên cạnh.
Vẻ mặt đầy kinh ngạc, đồng thời mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần, vẻ mặt đầy ngốc nghếch.
Trước đây, cô luôn tưởng tượng đại ca của mình trông như thế nào.
Có phải là một người đàn ông thô bạo không ?
Nhưng, không ngờ đại ca lại cởi mặt nạ ra, trông anh ấy đẹp trai quá.
Thẩm Mộng Tuyết bông nhiên thở rất gấp gáp.
“À, tôi tên là Trần Huyền!”
Trần Lạc Thần nói
“Trần Huyền sư huynh, cám ơn anh đã cứu chúng tôi!”
Thẩm Mộng Tuyết bị Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm.
Và Tần Nhã cũng nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần .
Không biết có phải là do chính cô ấy ảo tưởng hay không, lúc này khi gương mặt Trần Lạc Thần thoáng chốc ửng hồng, cô ấy đã nghĩ anh ấy trông rất giống Trần Lạc Thần.
“Không cần cám ơn, nơi này có thể có vài con quái vật khác , chúng ta nên đi ra ngoài trước đã!”
Trần Lạc Thần nói xong đứng lên.
Anh cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh
” Đây là một cánh cửa bằng đá ?”
Đột nhiên, Trần Lạc Thần nhìn thấy bên cạnh có bức tường đá.
Nhìn nó giống như một cánh cửa.
“Có vẻ nó chính là một cánh cửa!”
Mà Tần Nhã cũng nhìn vào đó , không khỏi gật gật đầu …
“Đến cùng có phải hay không, chúng ta đẩy ra nhìn xem không phải là rõ rồi à!”
Thẩm Mộng Tuyết nói.
” Ừm, hai cô lùi ra sau đi “
Trần Lạc Thần gật đầu.
Tôi đã nghe ông tôi nói về nhiều lời đồn đại trên thế giới này, ông ấy nói rằng luôn có một kho báu mà những sinh vật lạ canh giữ.
“Tiện thể, tôi tên là Trần Huyền, nếu có cơ hội, cô có thể cho tôi xem ảnh chụp của Trần Lạc Thần không, để xem hai chúng tôi giống nhau như thế nào!”
“Được!”
Tần Nhã vẫn hoài nghi nhìn Trần Lạc Thần.
Lúc này Thẩm Mộng Tuyết cũng đã tỉnh lại.
“Mộng Tuyết, em không sao chứ?”
Tần Nhã vội vàng đỡ nàng.
“Không sao, vừa rồi em có một giấc mơ rất kỳ lạ!”
Thẩm Mộng Tuyết gãi đầu.
“Giấc mơ kỳ lạ?”
” Hì, hình như em mơ thấy ai đó hôn em!”
Thẩm Mộng Tuyết nói.
” Chúng ta suýt nữa thì đã mất đi tính mạng, em vẫn còn tâm trí mà ở đó đùa giỡn được ”
Tần Nhã cạn lời
“Em nói thật!”
Đang nghe hai cô gái nói chuyện .
Trần Lạc Thần không khỏi đỏ mặt.
“A! Thì ra là anh trai ?”
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết mới nhận ra Trần Lạc Thần đang ở bên cạnh.
Vẻ mặt đầy kinh ngạc, đồng thời mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần, vẻ mặt đầy ngốc nghếch.
Trước đây, cô luôn tưởng tượng đại ca của mình trông như thế nào.
Có phải là một người đàn ông thô bạo không ?
Nhưng, không ngờ đại ca lại cởi mặt nạ ra, trông anh ấy đẹp trai quá.
Thẩm Mộng Tuyết bông nhiên thở rất gấp gáp.
“À, tôi tên là Trần Huyền!”
Trần Lạc Thần nói
“Trần Huyền sư huynh, cám ơn anh đã cứu chúng tôi!”
Thẩm Mộng Tuyết bị Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm.
Và Tần Nhã cũng nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần .
Không biết có phải là do chính cô ấy ảo tưởng hay không, lúc này khi gương mặt Trần Lạc Thần thoáng chốc ửng hồng, cô ấy đã nghĩ anh ấy trông rất giống Trần Lạc Thần.
“Không cần cám ơn, nơi này có thể có vài con quái vật khác , chúng ta nên đi ra ngoài trước đã!”
Trần Lạc Thần nói xong đứng lên.
Anh cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh
” Đây là một cánh cửa bằng đá ?”
Đột nhiên, Trần Lạc Thần nhìn thấy bên cạnh có bức tường đá.
Nhìn nó giống như một cánh cửa.
“Có vẻ nó chính là một cánh cửa!”
Mà Tần Nhã cũng nhìn vào đó , không khỏi gật gật đầu …
“Đến cùng có phải hay không, chúng ta đẩy ra nhìn xem không phải là rõ rồi à!”
Thẩm Mộng Tuyết nói.
” Ừm, hai cô lùi ra sau đi “
Trần Lạc Thần gật đầu.
Tôi đã nghe ông tôi nói về nhiều lời đồn đại trên thế giới này, ông ấy nói rằng luôn có một kho báu mà những sinh vật lạ canh giữ.
Bình luận facebook