Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609
Chương 609:
Trần Điểm Thương nhìn về phía trời cao nói xong nhìn Mạc Trường Không: “Năm ngoái, con chuột nhắt này đã lùa con đến cùng đường mạt lộ. Hôm nay, Trần Lạc Thần, ngươi có ân báo an, có oán báo oán, con quét sạch con chuột nhắt này cho ta!”
Trần Điêm Thương cười nói.
“Đúng vậy, kẻ thù truyền kiếp, hôm nay cũng nên kết thúc tại đây!”
Trần Lạc Thần lau đi nước mắt, đứng dậy nhìn Mạc Trường Không.
“Trần Lạc Thần! Cho nên, con trai thứ ba của ta, Kiếm nhi, bị ngươi bắt đi rồi phải không?” (Mạc kiếm đã tan thành mây khói còn đâu mà băt) Mạc Trường Không nghiến răng .
“Ừm, ta ném xuống thung lũng, bị muỗi độc ăn sống, không còn xương cốt. Chắc mọi người Mạc trưởng lão đều khó tìm ra dấu vết của hắn!”
Trần Lạc Thần nói.
“Cái gì? Trần Lạc Thần, ta thật sự hối hận vì không sớm loại bỏ ngươi. Hiện tại ngươi đã giết chết hai con trai của ta. Hôm nay bất luận thế nào, ta cũng giết ngươi để báo thù cho hai đứa con trai của ta. Hãy nộp mạng !!! “
Bùm !
Mạc Trường Không hét lớn .
Mạc Trường Không bay lên.
Sau đó bổ nhào về phía Trần Lạc Thần.
Mạc Trường Không có nội lực mạnh mẽ, rất hợp với tính khí của hắn.
Tuy nhiên, dù có bạo ngược đến đâu thì cũng chỉ là một bậc có nội lực mạnh.
Trần Lạc Thần một năm trước sợ hãi hắn, sợ hãi Mạc gia, nhưng bây giờ, Mạc Trường Không, làm gì bằng ?
Cùng một cú vô lê, Trần Lạc Thần đã tung cú đấm vào Mạc Trường Không.
Ầm!
Sau đó, Mạc Trường Không lăn lốc sang 1 bên .
Anh không dừng lại cho đến khi lưng hắn ép chặt vào cột đá.
Cột đá gãy.
“Nội lực mạnh như vậy, thảo nào! Không hổ là!”
Khuôn mặt già nua của Mạc Trường Không trông lạ thường.
Hắn dốc hết sức lực đánh trả lại Trần Lạc Thần.
“Ba, đây đều là ba dạy sao. Trần Lạc Thần trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?”
Trần Cận Đông đầy hào hứng và tự hào.
“Hehe, vậy đó, nhưng cha chỉ dạy một nửa thôi!”
Trần Điểm Thương cười khổ lắc đầu.
Trần Cận Đông vui mừng nhìn Trần Lạc Thần.
Trần Hiểu cả kinh: “Tiểu Hạo cố lên, đánh chết lão tử này, đánh chết hắn đi!!”
Trần Hiểu cũng vui vẻ.
Mạc Vệ Bình lúc này cũng bị trận chiến trước mắt làm cho sửng sốt một chút.
“Lão đại, ta xem hơi thở của ngươi, chẳng lẽ là Mạc gia Tam thúc, Mạc Thương Long của ta, đã là tông sư hàng ngũ rồi sao?”
Trần Điểm Thương nhìn về phía trời cao nói xong nhìn Mạc Trường Không: “Năm ngoái, con chuột nhắt này đã lùa con đến cùng đường mạt lộ. Hôm nay, Trần Lạc Thần, ngươi có ân báo an, có oán báo oán, con quét sạch con chuột nhắt này cho ta!”
Trần Điêm Thương cười nói.
“Đúng vậy, kẻ thù truyền kiếp, hôm nay cũng nên kết thúc tại đây!”
Trần Lạc Thần lau đi nước mắt, đứng dậy nhìn Mạc Trường Không.
“Trần Lạc Thần! Cho nên, con trai thứ ba của ta, Kiếm nhi, bị ngươi bắt đi rồi phải không?” (Mạc kiếm đã tan thành mây khói còn đâu mà băt) Mạc Trường Không nghiến răng .
“Ừm, ta ném xuống thung lũng, bị muỗi độc ăn sống, không còn xương cốt. Chắc mọi người Mạc trưởng lão đều khó tìm ra dấu vết của hắn!”
Trần Lạc Thần nói.
“Cái gì? Trần Lạc Thần, ta thật sự hối hận vì không sớm loại bỏ ngươi. Hiện tại ngươi đã giết chết hai con trai của ta. Hôm nay bất luận thế nào, ta cũng giết ngươi để báo thù cho hai đứa con trai của ta. Hãy nộp mạng !!! “
Bùm !
Mạc Trường Không hét lớn .
Mạc Trường Không bay lên.
Sau đó bổ nhào về phía Trần Lạc Thần.
Mạc Trường Không có nội lực mạnh mẽ, rất hợp với tính khí của hắn.
Tuy nhiên, dù có bạo ngược đến đâu thì cũng chỉ là một bậc có nội lực mạnh.
Trần Lạc Thần một năm trước sợ hãi hắn, sợ hãi Mạc gia, nhưng bây giờ, Mạc Trường Không, làm gì bằng ?
Cùng một cú vô lê, Trần Lạc Thần đã tung cú đấm vào Mạc Trường Không.
Ầm!
Sau đó, Mạc Trường Không lăn lốc sang 1 bên .
Anh không dừng lại cho đến khi lưng hắn ép chặt vào cột đá.
Cột đá gãy.
“Nội lực mạnh như vậy, thảo nào! Không hổ là!”
Khuôn mặt già nua của Mạc Trường Không trông lạ thường.
Hắn dốc hết sức lực đánh trả lại Trần Lạc Thần.
“Ba, đây đều là ba dạy sao. Trần Lạc Thần trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?”
Trần Cận Đông đầy hào hứng và tự hào.
“Hehe, vậy đó, nhưng cha chỉ dạy một nửa thôi!”
Trần Điểm Thương cười khổ lắc đầu.
Trần Cận Đông vui mừng nhìn Trần Lạc Thần.
Trần Hiểu cả kinh: “Tiểu Hạo cố lên, đánh chết lão tử này, đánh chết hắn đi!!”
Trần Hiểu cũng vui vẻ.
Mạc Vệ Bình lúc này cũng bị trận chiến trước mắt làm cho sửng sốt một chút.
“Lão đại, ta xem hơi thở của ngươi, chẳng lẽ là Mạc gia Tam thúc, Mạc Thương Long của ta, đã là tông sư hàng ngũ rồi sao?”
Bình luận facebook