Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534
Chương 534:
Phụt!
Người bên cạnh Trần Lạc Thần đã ra tay.
Còn người đàn ông lực lưỡng đó, hai mắt trợn to.
Sau đó, đầu của hắn cứ thế rơi xuống.
“AI”
Thanh Ngọc thấy vậy, sợ đến mức vội vàng che miệng lại.
Còn Văn Đào, hoảng hốt sợ hãi đứng lên.
Đám người kia cho người khác một cảm giác rất khủng bố, hơn nữa thân thủ còn cực mạnh.
Văn Đào anh ta, căn bản không phải là đối thủ.
“Trần …Tổng giám đốc Trần , trong đây có chút hiểu lầm, tôi thấy, tôi nên gọi ba tôi đến thì hơn, để anh trực tiếp nói chuyện với ông ấy!”
Văn Đào phản ứng cực nhanh.
“Dù sao thì tôi cũng chỉ làm việc cho ba tôi thôi, anh giết tôi cũng vô dụng. Tôi có thể thay cho giấy thông báo, để ba tôi nói chuyện trực tiếp với anh một lần!”
Anh ta lại nói.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần vẫn chưa trả lời.
Anh ta càng nghĩ càng kinh hãi.
Bất thình lình bụp một tiếng quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Trần , tha cho tôi!”
Gi ð phút này, Văn Đào hoảng lắm rồi, điên cuồng nuốt nước bọt.
Trần Lạc Thần chậm rì rì rót một ly rượu vang: “Vừa nãy tôi còn đang nghĩ, gặp ba cậu thì có phải là tôi nên chuẩn bị một món quà gặp mặt không nhỉ. Tôi thấy cậu có mấy tên đàn em có mang theo máy quay thì bỗng nhiên có linh cảm!”
Trần Lạc Thần nói.
“Tổng giám đốc Trần , linh…linh cảm gì?”
Lúc đầu mang mấy cái máy quay này theo là để chuyên quay những video này. Văn Đào anh ta có một sở thích biến thái đó là mỗi lần làm xong đều sẽ quay lại làm kỷ niệm.
Cho nên mấy tên đàn em có thói quen mang theo máy quay.
Anh ta càng nghĩ càng kinh hãi.
Bất thình lình bụp một tiếng quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Trần , tha cho tôi!”
“Tôi muốn cậu phối hợp với tôi quay một video ngắn cho ba cậu xem, làm quà gặp mặt!”
“Tất nhiên là tôi nguyện ý phối hợp. Tôi làm được a, tổng giám đốc Trần !”
Văn Đào nhanh chóng nói.
Trần Lạc Thần đưa mắt ra hiệu với một tên đàn em.
Sau đó, lấy hộp dầu từ trong cabin ra.
Còn Văn Đào, hình như đã biết bọn họ muốn làm gì.
“Đừng giết tôi, tổng giám đốc Trần !”
Anh ta đứng lên định chạy. Vèo!
Một cục đá ném trúng ngực, một dòng máu tươi đã chảy ra.
Văn Đào nằm trên mặt đất, cả người run rầy.
Còn thuộc hạ của anh ta đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
Cứ thế nhìn anh ta bị tưới dầu lên khắp người.
“Nhắm mắt vào Thanh Ngọc!”
Trần Lạc Thần che mắt Thanh Ngọc, đồng thời nói với thuộc hạ: “Châm lửa cho cậu ta đi!”
Phụt!
Người bên cạnh Trần Lạc Thần đã ra tay.
Còn người đàn ông lực lưỡng đó, hai mắt trợn to.
Sau đó, đầu của hắn cứ thế rơi xuống.
“AI”
Thanh Ngọc thấy vậy, sợ đến mức vội vàng che miệng lại.
Còn Văn Đào, hoảng hốt sợ hãi đứng lên.
Đám người kia cho người khác một cảm giác rất khủng bố, hơn nữa thân thủ còn cực mạnh.
Văn Đào anh ta, căn bản không phải là đối thủ.
“Trần …Tổng giám đốc Trần , trong đây có chút hiểu lầm, tôi thấy, tôi nên gọi ba tôi đến thì hơn, để anh trực tiếp nói chuyện với ông ấy!”
Văn Đào phản ứng cực nhanh.
“Dù sao thì tôi cũng chỉ làm việc cho ba tôi thôi, anh giết tôi cũng vô dụng. Tôi có thể thay cho giấy thông báo, để ba tôi nói chuyện trực tiếp với anh một lần!”
Anh ta lại nói.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần vẫn chưa trả lời.
Anh ta càng nghĩ càng kinh hãi.
Bất thình lình bụp một tiếng quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Trần , tha cho tôi!”
Gi ð phút này, Văn Đào hoảng lắm rồi, điên cuồng nuốt nước bọt.
Trần Lạc Thần chậm rì rì rót một ly rượu vang: “Vừa nãy tôi còn đang nghĩ, gặp ba cậu thì có phải là tôi nên chuẩn bị một món quà gặp mặt không nhỉ. Tôi thấy cậu có mấy tên đàn em có mang theo máy quay thì bỗng nhiên có linh cảm!”
Trần Lạc Thần nói.
“Tổng giám đốc Trần , linh…linh cảm gì?”
Lúc đầu mang mấy cái máy quay này theo là để chuyên quay những video này. Văn Đào anh ta có một sở thích biến thái đó là mỗi lần làm xong đều sẽ quay lại làm kỷ niệm.
Cho nên mấy tên đàn em có thói quen mang theo máy quay.
Anh ta càng nghĩ càng kinh hãi.
Bất thình lình bụp một tiếng quỳ xuống.
“Tổng giám đốc Trần , tha cho tôi!”
“Tôi muốn cậu phối hợp với tôi quay một video ngắn cho ba cậu xem, làm quà gặp mặt!”
“Tất nhiên là tôi nguyện ý phối hợp. Tôi làm được a, tổng giám đốc Trần !”
Văn Đào nhanh chóng nói.
Trần Lạc Thần đưa mắt ra hiệu với một tên đàn em.
Sau đó, lấy hộp dầu từ trong cabin ra.
Còn Văn Đào, hình như đã biết bọn họ muốn làm gì.
“Đừng giết tôi, tổng giám đốc Trần !”
Anh ta đứng lên định chạy. Vèo!
Một cục đá ném trúng ngực, một dòng máu tươi đã chảy ra.
Văn Đào nằm trên mặt đất, cả người run rầy.
Còn thuộc hạ của anh ta đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
Cứ thế nhìn anh ta bị tưới dầu lên khắp người.
“Nhắm mắt vào Thanh Ngọc!”
Trần Lạc Thần che mắt Thanh Ngọc, đồng thời nói với thuộc hạ: “Châm lửa cho cậu ta đi!”
Bình luận facebook