Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
Chương 517
“Hóa ra là cao thủ của gia tộc Võ Cường, được lắm. Chuyến này tôi đang đợi các người đây!”
Cậu Hải đứng trên lôi đài, thản nhiên cười nói.
Còn Võ Cường Nhất Kiếm đã đi lên đài cao, hơi hơi cúi đầu với cậu Hải.
Đại chiến một hồi, hết sức căng thẳng.
Giờ phút này, những người ngồi dưới dài cũng không còn huyên náo ồn ào nữa, tất cả đều im lặng nhìn lên đài.
“Mặc dù võ sĩ Nhật Bản có thực lực mạnh, nhưng tôi cảm thấy hắn ta không phải là đối thủ của cậu Hải, bởi vì cậu Hải này quá là tà môn!”
“Đúng đấy, đánh ba hiệp với cậu Hải chắc là được, nhìn khí thế cũng khá mạnh đấy chứ!”
Mọi người dưới đài nghị luận sôi nổi.
“Ra tay đi, cho anh ta thấy thực lực của gia tộc Võ Cường các cậu, rốt cuộc có phải là hư danh hay không?”
Cậu Hải ôm vai, lạnh nhạt mỉm cười rồi nói.
“Đắc tội rồi!”
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Võ Cường Nhất Kiếm di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Tại chỗ chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.
Lôi thiếu cũng suy nghĩ.
Anh đã từng nghe nói về gia tộc Võ Cường, là thế gia truyền thừa ninjutsu* (kỹ năng của Ninjia Nhật Bản).
Nhưng, cậu Hải nghĩ rằng thực lực của mình đã đạt đến mức độ siêu phàm rồi.
Không ngờ, còn có người mạnh hơn.
Võ Cường Nhất Kiếm trước mặt đây cực kỳ mạnh.
Đổi diện với thế tấn công, cậu Hải đánh mười mấy hiệp đã thấy hơi mệt mỏi rồi.
Anh ta nghĩ muốn dùng bí pháp để đối phó lại, nhưng Võ Cường Nhất Kiếm không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Phanh Đợi đến lúc đánh đến hiệp ba mươi mấy, trước ngực Võ Cường Nhất Kiếm lóe lên ánh sáng, sau đó vẻ mặt cậu Hải hốt hoảng. Tiếp sau đó là một cú đạp vòng đá cậu Hải xuống lôi đài.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên.
“Cậu Hải!”
Người của Lâm Hải đều đi tới vây quanh.
Bọn họ kiêng dè nhìn Võ Cường Nhất Kiếm.
Thế mà cậu Hải lại bại!
“Cậu chủ Hải, đã nhường rồi!”
Võ Cường Nhất Kiếm khẽ gật đầu.
“Buông tôi ra!”
Cậu Hải giãy dụa trong tay thuộc hạ, hơi không cam lòng.
“Giỏi cho một cái gia tộc Võ Cường, đúng là rất nhiều thủ đoạn! Chúng ta còn nhiều thời gian! Cuộc thi đấu lấy nhân sâm vua, Lâm Hải tôi bỏ cuộc!”
Phất tay mạnh một cái, cậu Hải ngồi luôn xuống đất.
“Vậy thì…Tay đấm vua lần này sẽ thuộc về gia tộc Võ Cường!”
Lúc này, Tô Hồng căng thẳng đi lên.
Cô bị cảnh tượng trước mặt dọa cho cứng người rồi.
Võ Cường Hoa Yến cũng đứng dậy, chuẩn bị đi lên đài.
“Đi đã”
“Hóa ra là cao thủ của gia tộc Võ Cường, được lắm. Chuyến này tôi đang đợi các người đây!”
Cậu Hải đứng trên lôi đài, thản nhiên cười nói.
Còn Võ Cường Nhất Kiếm đã đi lên đài cao, hơi hơi cúi đầu với cậu Hải.
Đại chiến một hồi, hết sức căng thẳng.
Giờ phút này, những người ngồi dưới dài cũng không còn huyên náo ồn ào nữa, tất cả đều im lặng nhìn lên đài.
“Mặc dù võ sĩ Nhật Bản có thực lực mạnh, nhưng tôi cảm thấy hắn ta không phải là đối thủ của cậu Hải, bởi vì cậu Hải này quá là tà môn!”
“Đúng đấy, đánh ba hiệp với cậu Hải chắc là được, nhìn khí thế cũng khá mạnh đấy chứ!”
Mọi người dưới đài nghị luận sôi nổi.
“Ra tay đi, cho anh ta thấy thực lực của gia tộc Võ Cường các cậu, rốt cuộc có phải là hư danh hay không?”
Cậu Hải ôm vai, lạnh nhạt mỉm cười rồi nói.
“Đắc tội rồi!”
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Võ Cường Nhất Kiếm di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Tại chỗ chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.
Lôi thiếu cũng suy nghĩ.
Anh đã từng nghe nói về gia tộc Võ Cường, là thế gia truyền thừa ninjutsu* (kỹ năng của Ninjia Nhật Bản).
Nhưng, cậu Hải nghĩ rằng thực lực của mình đã đạt đến mức độ siêu phàm rồi.
Không ngờ, còn có người mạnh hơn.
Võ Cường Nhất Kiếm trước mặt đây cực kỳ mạnh.
Đổi diện với thế tấn công, cậu Hải đánh mười mấy hiệp đã thấy hơi mệt mỏi rồi.
Anh ta nghĩ muốn dùng bí pháp để đối phó lại, nhưng Võ Cường Nhất Kiếm không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Phanh Đợi đến lúc đánh đến hiệp ba mươi mấy, trước ngực Võ Cường Nhất Kiếm lóe lên ánh sáng, sau đó vẻ mặt cậu Hải hốt hoảng. Tiếp sau đó là một cú đạp vòng đá cậu Hải xuống lôi đài.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên.
“Cậu Hải!”
Người của Lâm Hải đều đi tới vây quanh.
Bọn họ kiêng dè nhìn Võ Cường Nhất Kiếm.
Thế mà cậu Hải lại bại!
“Cậu chủ Hải, đã nhường rồi!”
Võ Cường Nhất Kiếm khẽ gật đầu.
“Buông tôi ra!”
Cậu Hải giãy dụa trong tay thuộc hạ, hơi không cam lòng.
“Giỏi cho một cái gia tộc Võ Cường, đúng là rất nhiều thủ đoạn! Chúng ta còn nhiều thời gian! Cuộc thi đấu lấy nhân sâm vua, Lâm Hải tôi bỏ cuộc!”
Phất tay mạnh một cái, cậu Hải ngồi luôn xuống đất.
“Vậy thì…Tay đấm vua lần này sẽ thuộc về gia tộc Võ Cường!”
Lúc này, Tô Hồng căng thẳng đi lên.
Cô bị cảnh tượng trước mặt dọa cho cứng người rồi.
Võ Cường Hoa Yến cũng đứng dậy, chuẩn bị đi lên đài.
“Đi đã”
Bình luận facebook