Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 492
Chương 492:
“Xuống xe, ngay lập tức!”
Anh ta gầm lên.
Khuôn mặt của Úc Kim Hương thay đổi dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái đi vì sợ hãi. Lúc này cô ta biết mình lại bị bắt cóc một lần nữa.
Chống hai tay, bước ra khỏi xe.
Mà cô gái kia rút súng ra.
“Diễm Vũ, đi! Giải quyết tên nhóc kia đi, nói cho lão A biết người đã vào tay rồi, để hắn nhanh đáp ứng!”
“Vậng!”
Cô gái gật đầu, đi về phía người điều khiển ô tô.
“Hử?”
Cô gái chợt giật mình.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tên đầu hói: “Độc Lang, trên xe…trên xe không có người?”
“Không có người? Vừa rồi còn ở trong xe mà?”
Thằng đầu hói giữ chặt Úc Kim Hương đi về hướng ô tô.
Vừa nhìn vào, quả nhiên chẳng có ai cả.
“Quái lạ, giữa ban ngày ban mặt, người đâu?”
Tên đầu hói cũng kinh hoàng.
Đây…chỉ trong một cái chớp mắt!
“AI Tôi đánh với các người!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng đầu hói.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tảng đá lớn, phóng to trước mắt… phóng to! phóng to! ! !
Uỳnh!
Có một tiếng động lớn, tên đầu hói đảo mắt trực tiếp bất tỉnh.
Cô gái đó trong tiềm thức muốn mở súng, nhưng cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta giơ cánh tay lên được một nửa, đột nhiên không nhấc lên được.
“Đánh này!”
Nam thanh niên lại quát tháo, cầm tảng đá to loạng choạng đập mạnh vào đầu cô gái.
Uỳnh!
Cô gái kia cũng ngất đi.
Mà người thanh niên này, không phải là Trần Lạc Thần thì còn có thể là ai chứ?
Nhưng mà, Trần Lạc Thần không được tiết lộ danh tính nên chỉ có thể diễn.
Úc Kim Hương trong nháy mắt được cứu, kích động hét lên: “Thầy giáo, thầy…thầy giết bọn họ rồi!
Thầy xong đời rồi, thầy giết người rồi!”
Trần Lạc Thần đảo mắt.
“Chưa chết, chỉ là hôn mê thôi, người của bọn chúng sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Ngây ra đó làm gì, đi mau!”
Lên xe của tên đầu hói, Úc Kim Hương vội vàng quay đầu chạy về phía sau.
Mà bọn họ vừa rời đi.
Bên đường, vài chiếc xe địa hình lao tới.
Nhìn thấy bọn Úc Kim Hương đã đi xa, trên đường, Độc Lang và Diễm Vũ đang hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ kiếp, vịt đến tay rồi còn để bay đi! Ai đã cứu cô ta?”
“Đại Ca, chúng ta có đuổi theo nữa hay không?”
“Đuổi cái con mẹ mà đuổi, dưới núi toàn là người, ngươi không muốn sống nữa à, đem hai cái đồ phế vật này mau chóng rời đi!”
“Ôi vãi, thầy giáo, thầy vừa rồi quá tàn nhẫn!”
Úc Kim Hương lúc này có chút ngưỡng mộ nói.
“Không có cách nào khác, không tàn nhẫn, chúng ta đều sẽ phải chết ở đó!”
Trần Lạc Thần cũng thầm nghĩ, cũng may cậu đến đây xem, nếu không thì thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
“Không đúng thưa thầy!”
Úc Kim Hương như thể nghĩ lại điều gì đó nói.
“Sao thế?”
“Vừa rồi lúc em xuống xe, thầy cũng ở trong xe, sao đôt nhiên thầy lai chay ra phía sau bon ho được?”
“Cái này…à, tôi đã nhảy xuống trong lúc anh ta đang bắt em, sau đó đi vòng quanh!”
Trần Lạc Thần giải thích.
“Đờ mờ, nhìn không ra, thầy khá là thông minh nha!”
Úc Kim Hương ngạc nhiên.
Trần Lạc Thần lắc đầu không nói gì.
Khi bọn họ đến chân núi.
Trần Lạc Thần phát hiện, lại là một chiếc xe sang trọng khác, đang vội vàng chạy về phía bên này.
Bao quanh toàn bộ hiện trường.
“Xuống xe, ngay lập tức!”
Anh ta gầm lên.
Khuôn mặt của Úc Kim Hương thay đổi dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái đi vì sợ hãi. Lúc này cô ta biết mình lại bị bắt cóc một lần nữa.
Chống hai tay, bước ra khỏi xe.
Mà cô gái kia rút súng ra.
“Diễm Vũ, đi! Giải quyết tên nhóc kia đi, nói cho lão A biết người đã vào tay rồi, để hắn nhanh đáp ứng!”
“Vậng!”
Cô gái gật đầu, đi về phía người điều khiển ô tô.
“Hử?”
Cô gái chợt giật mình.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tên đầu hói: “Độc Lang, trên xe…trên xe không có người?”
“Không có người? Vừa rồi còn ở trong xe mà?”
Thằng đầu hói giữ chặt Úc Kim Hương đi về hướng ô tô.
Vừa nhìn vào, quả nhiên chẳng có ai cả.
“Quái lạ, giữa ban ngày ban mặt, người đâu?”
Tên đầu hói cũng kinh hoàng.
Đây…chỉ trong một cái chớp mắt!
“AI Tôi đánh với các người!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng đầu hói.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tảng đá lớn, phóng to trước mắt… phóng to! phóng to! ! !
Uỳnh!
Có một tiếng động lớn, tên đầu hói đảo mắt trực tiếp bất tỉnh.
Cô gái đó trong tiềm thức muốn mở súng, nhưng cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta giơ cánh tay lên được một nửa, đột nhiên không nhấc lên được.
“Đánh này!”
Nam thanh niên lại quát tháo, cầm tảng đá to loạng choạng đập mạnh vào đầu cô gái.
Uỳnh!
Cô gái kia cũng ngất đi.
Mà người thanh niên này, không phải là Trần Lạc Thần thì còn có thể là ai chứ?
Nhưng mà, Trần Lạc Thần không được tiết lộ danh tính nên chỉ có thể diễn.
Úc Kim Hương trong nháy mắt được cứu, kích động hét lên: “Thầy giáo, thầy…thầy giết bọn họ rồi!
Thầy xong đời rồi, thầy giết người rồi!”
Trần Lạc Thần đảo mắt.
“Chưa chết, chỉ là hôn mê thôi, người của bọn chúng sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Ngây ra đó làm gì, đi mau!”
Lên xe của tên đầu hói, Úc Kim Hương vội vàng quay đầu chạy về phía sau.
Mà bọn họ vừa rời đi.
Bên đường, vài chiếc xe địa hình lao tới.
Nhìn thấy bọn Úc Kim Hương đã đi xa, trên đường, Độc Lang và Diễm Vũ đang hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ kiếp, vịt đến tay rồi còn để bay đi! Ai đã cứu cô ta?”
“Đại Ca, chúng ta có đuổi theo nữa hay không?”
“Đuổi cái con mẹ mà đuổi, dưới núi toàn là người, ngươi không muốn sống nữa à, đem hai cái đồ phế vật này mau chóng rời đi!”
“Ôi vãi, thầy giáo, thầy vừa rồi quá tàn nhẫn!”
Úc Kim Hương lúc này có chút ngưỡng mộ nói.
“Không có cách nào khác, không tàn nhẫn, chúng ta đều sẽ phải chết ở đó!”
Trần Lạc Thần cũng thầm nghĩ, cũng may cậu đến đây xem, nếu không thì thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
“Không đúng thưa thầy!”
Úc Kim Hương như thể nghĩ lại điều gì đó nói.
“Sao thế?”
“Vừa rồi lúc em xuống xe, thầy cũng ở trong xe, sao đôt nhiên thầy lai chay ra phía sau bon ho được?”
“Cái này…à, tôi đã nhảy xuống trong lúc anh ta đang bắt em, sau đó đi vòng quanh!”
Trần Lạc Thần giải thích.
“Đờ mờ, nhìn không ra, thầy khá là thông minh nha!”
Úc Kim Hương ngạc nhiên.
Trần Lạc Thần lắc đầu không nói gì.
Khi bọn họ đến chân núi.
Trần Lạc Thần phát hiện, lại là một chiếc xe sang trọng khác, đang vội vàng chạy về phía bên này.
Bao quanh toàn bộ hiện trường.
Bình luận facebook