Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 427: Món quà thọ quý giá nhất
“Vòng ngọc của tôi?!”
Vòng ngọc rơi vỡ rồi.
Quách Thái Phượng trừng lớn mắt.
Mà Dương Tiểu Bối cũng rất kinh ngạc.
Chiếc vòng ngọc này là món đồ quý giá nhất trong nhà rồi.
Đây là quà mà bà ngoại cho mẹ cô, rồi mẹ cô lại cho cô.
Sau đó đem ra tặng cho bà nội của Tiểu Bối, Quách Thái Phượng nghĩ cũng rất đơn giản.
Người đàn ông của mình bây giờ đang sống thực vật trên giường, bà lại không có mong muốn gì.
Chỉ mong sau này con gái có thể có chút thành tích, có được sự xem trọng của gia tộc.
Chỉ cần khiến bà cụ vui vẻ, kiểu gì cũng có thể cho Tiểu Bối tiến thêm bước nữa.
Nếu không sau này nếu Quách Như hoàn toàn nắm quyền, vậy thì thật sự là xong đời rồi.
Nhưng bây giờ, vòng ngọc lại bị rơi vỡ rồi!
Rất rõ ràng, là do Dương Diệp cố ý.
“Cháu đền vòng ngọc cho thím, đền vòng ngọc cho thím!!!”
Quách Thái Phượng đỏ ửng mắt, tiến đến túm cổ áo của Dương Diệp.
Mà cảnh này khiến toàn bộ mọi người ở hiện trường đều tập trung nhìn về phía này.
“Dừng tay cho tôi, còn có quy tắc hay không hả!”
Thứ bà cụ Dương xem trọng nhất là thể diện của mình, bà ta tức giận nói.
“Mẹ, Dương Diệp nó cố ý, nó cố ý làm rơi vỡ vòng ngọc Long Vân rồi!”
Quách Thái Phượng sốt ruột nói.
“Ấy ấy ấy! Tôi nói này em năm, không phải chỉ một miếng ngọc vỡ thôi sao, đừng nói có thể là giả, cho dù có là thật thì có sao chứ?”
“Cô cũng lớn rồi, lại so đo với hậu bối, một chút quy tắc cũng không có!”
Mợ hai cũng chen vào nói.
“Hôm nay là đại thọ của mẹ, cô lại động tay động chân ở đây, chẳng có chút quy củ gì!”
Dương Ngọc Đình cũng lạnh lùng nói.
“Được rồi, không phải chỉ là một miếng ngọc vỡ thôi sao, vỡ thì cũng vỡ rồi, dù sao với tuổi tác này của ta cũng không đeo được nữa! Quách Như nói cũng không sai, sao phải cần so đo với đứa trẻ như Dương Diệp làm gì?”
Bà cụ Dương nhàn nhạt nói.
Quách Thái Phượng tủi thân, trong đôi mắt toàn là nước mắt.
Mà Trần Lạc Thần cũng nhìn ra được, bà ngoại rất thiên vị Dương Diệp, ngọc Long Vân mà anh mua, miếng ngọc này đương nhiên là thật rồi.
Nói trắng ra, Dương Diệp này chỉ sợ Tiểu Bối được yêu thương mà thôi.
Còn sau đó, mọi người lại hướng mắt về Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, dì thấy cháu hai tay trống không, cháu cứ như vậy mà đến sao?”
Quách Như lạnh lùng nói.
Đúng thế, trong gia tộc này, Quách Nhu hận nhất nhà ông năm, sau đó mới là nhà ông tư.
Còn bây giờ, người hận nhất đương nhiên cũng bao gồm Trần Lạc Thần rồi.
Nhất là sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra.
“Hừ, chị dâu, có lẽ chị đoán đúng rồi đó, không mua nổi quà, hừ!”
Mợ hai cũng nói.
Mà bà cụ nhìn Trần Lạc Thần quả thực là tay không đến.
Trong lòng cũng rất không vui.
“Bỏ đi, quà của nó, ta cũng không cần!”
Bà cụ nhàn nhạt nói.
Trần Lạc Thần im lặng, không nói gì cả.
“Con nói này mẹ, mẹ cũng phải nói Tiểu Bối nhiều vào, tâm tư chẳng đặt lên công việc gì cả, e là chỉ đang đợi phân tài sản của mẹ thôi, như vậy thì không được đâu!”
Quách Như lại nói.
Quách Thái Phượng sốt ruột nói: “Quách Như, chị nói gì thế, Tiểu Bối không cố gắng làm việc lúc nào?”
“Đừng cãi nhau nữa, ta không cần biết ai nói đúng ai nói sai, nhưng mà, trước nay nhà họ Dương không bao giờ cho người nào không công mà được hưởng lộc, Tiểu Bối, sau này bà sẽ điều tra, nếu cháu thật sự không có thành tích gì, thì cũng đừng trách bà nhẫn tâm!”
Bà cụ Dương nói.
“Haha, bà nội, Tiểu Bối không cần bà nhọc lòng đâu, bác dâu nói như nào thì cứ là như thế đi! Bà nội, cháu có hơi mệt, không dùng bữa nữa, cháu về trước ạ!”
Tiểu Bối đỏ ửng mắt nói.
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Tiểu Bối!”
Quách Thái Phượng đuổi theo.
Trần Lạc Thần nhíu mày, xem ra việc mẹ con Quách Như bắt nạt nhà cậu năm cũng không phải ngày một ngày hai rồi.
Trần Lạc Thần lo lắng cho Tiểu Bối, cũng lập tức đuổi theo.
“Mẹ, mẹ thấy rồi chứ, Dương Tiểu Bối này ở trước mặt mẹ còn như thế, đừng nói là lúc ở trước mặt con ở công ty nữa!”
Quách Như nói.
“Hừ, đi thôi đi thôi, mắt không thấy tim không phiền!”
Bà Dương lạnh lùng nói.
Rồi quay ra nhìn hiện trường tiệc thọ.
“Chuyện gì thế? Cho dù là tầm này vào năm ngoái khách quý cũng đến rất nhiều rồi chứ, soa năm nay lại mới có vài người như vậy?”
Lúc này bà cụ Dương mới nhận ra.
Dương Ngọc Đình nói: “Đúng vậy, quả thật là có gì đó sai sai, sao lại ít khách quý như vậy? Con đã đích thân đi mời rồi mà.”
Sắc mặt bà cụ Dương càng khó coi hơn.
Lập tức gọi quản gia A Sinh tới.
Hỏi ông ta rốt cuộc là thế nào, sao khách quý vẫn chưa tới đủ?
A Sinh nói:
“Bà Dương, cũng không biết hôm nay làm sao, rất nhiều khách quý và đối tác được mời tới đều gọi đến nói có chuyện gấp không thể tới được, gửi lời chúc mừng đến bà! Cho đến bây giờ, đã có hơn ba mươi người gọi điện thoại cho tôi rồi!”
“Cái gì?”
Bà cụ tức giận: “Hừ, ta hiểu rồi, bọn họ thương lượng với nhau cả rồi, xem ra nhà họ Dương chúng ta quả thật đã suy tàn, mười mấy năm trước, chỉ cần nhà họ Dương có hoạt động, khách khứa tấp nập, nhưng bây giờ, mời người ta cũng không mời nổi nữa!”
Đám người Dương Ngọc Đình không nói gì.
“Ngọc Đình, hạng mục mẹ bảo con kí kết con đã kí kết được chưa? Hay là đến bây giờ vốn không có hạng mục có thể làm nữa rồi?”
Bà cụ hỏi.
“Bây giờ xoay vốn cũng là một vấn đề nan giải, mẹ, con đã cố gắng nhanh hết mức rồi, trong nay mai con sẽ giải quyết chuỗi tài nguyên, rồi sẽ đi giành hạng mục!”
Dương Ngọc Đình nói.
“Ài, công ty không là công ty, bây giờ làm đến mức nhà cũng không giống nhà nữa rồi, chẳng lẽ, cứ như vậy mà thua hai nhà Long Tần sao?”
Bà cụ chán nản nói.
Đúng lúc này.
Họ nhìn thấy quản gia vội vàng chạy từ cửa biệt thự vào.
“Chủ tịch! Chủ tịch!
“A Sinh, chuyện gì thế?”
Bà cụ hỏi.
“Bà… bà mau ra xem đi, bên ngoài có một đội xe, bọn họ đến tặng quà chúc mừng bà!”
A Sinh trông có vẻ rất căng thẳng.
“Hả?”
Bà cụ nghi hoặc hỏi.
Nếu là khách quý bình thường đến tặng quà, đương nhiên không khiến A Sinh có phản ứng như vậy rồi.
Là ai đến đây?
Lúc bà cụ đang kinh ngạc, bà ta đứng dậy, theo A Sinh ra ngoài.
Dương Ngọc Đình, Quách Nhu cùng một đám người của gia tộc cũng tò mò đi ra ngoài.
Nhìn thấy bên ngoài có hàng chục chiếc Phantom nối đuôi nhau, mỗi chiếc đều có giá sáu mươi tỉ.
Một đoàn đội vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó.
Trong tay mỗi người đều cập một chiếc hộp.
“Cậu Trần nhà họ Trần tặng quà chúc mừng cho bà Dương!”
Tên vệ sĩ đứng đầu nói.
Trong ánh mắt bà cụ và đám người kia toàn là vẻ chấn kinh.
Đoàn xe này, tuyệt đối là sự hào hoa đẳng cấp.
Ngay sau đó, người vệ sĩ đầu tiên mở hộp ra.
“Một cây nhân sâm ngàn năm!”
“Cái gì? Nhân sâm ngàn năm?”
Mọi người đều ngơ ra.
“Một cái vạc làm bằng ngọc Hán Bạch!”
“Hả?”
Sắc mặt bà cụ hoàn toàn bị rung động.
Dương Ngọc Đình và Quách Như căng thẳng nuốt nước miếng.
“Một bức vẽ của Đường Bách Hổ!”
Hộp thứ ba được mở ra.
“Bức vẽ của Đường Bách Hổ?”
Mọi người đều lần lượt vây lại.
“Cậu Trần nhà họ Trần? Là ai vậy? Sao lại ra tay hào phóng đến thế?”
- ------------------
Vòng ngọc rơi vỡ rồi.
Quách Thái Phượng trừng lớn mắt.
Mà Dương Tiểu Bối cũng rất kinh ngạc.
Chiếc vòng ngọc này là món đồ quý giá nhất trong nhà rồi.
Đây là quà mà bà ngoại cho mẹ cô, rồi mẹ cô lại cho cô.
Sau đó đem ra tặng cho bà nội của Tiểu Bối, Quách Thái Phượng nghĩ cũng rất đơn giản.
Người đàn ông của mình bây giờ đang sống thực vật trên giường, bà lại không có mong muốn gì.
Chỉ mong sau này con gái có thể có chút thành tích, có được sự xem trọng của gia tộc.
Chỉ cần khiến bà cụ vui vẻ, kiểu gì cũng có thể cho Tiểu Bối tiến thêm bước nữa.
Nếu không sau này nếu Quách Như hoàn toàn nắm quyền, vậy thì thật sự là xong đời rồi.
Nhưng bây giờ, vòng ngọc lại bị rơi vỡ rồi!
Rất rõ ràng, là do Dương Diệp cố ý.
“Cháu đền vòng ngọc cho thím, đền vòng ngọc cho thím!!!”
Quách Thái Phượng đỏ ửng mắt, tiến đến túm cổ áo của Dương Diệp.
Mà cảnh này khiến toàn bộ mọi người ở hiện trường đều tập trung nhìn về phía này.
“Dừng tay cho tôi, còn có quy tắc hay không hả!”
Thứ bà cụ Dương xem trọng nhất là thể diện của mình, bà ta tức giận nói.
“Mẹ, Dương Diệp nó cố ý, nó cố ý làm rơi vỡ vòng ngọc Long Vân rồi!”
Quách Thái Phượng sốt ruột nói.
“Ấy ấy ấy! Tôi nói này em năm, không phải chỉ một miếng ngọc vỡ thôi sao, đừng nói có thể là giả, cho dù có là thật thì có sao chứ?”
“Cô cũng lớn rồi, lại so đo với hậu bối, một chút quy tắc cũng không có!”
Mợ hai cũng chen vào nói.
“Hôm nay là đại thọ của mẹ, cô lại động tay động chân ở đây, chẳng có chút quy củ gì!”
Dương Ngọc Đình cũng lạnh lùng nói.
“Được rồi, không phải chỉ là một miếng ngọc vỡ thôi sao, vỡ thì cũng vỡ rồi, dù sao với tuổi tác này của ta cũng không đeo được nữa! Quách Như nói cũng không sai, sao phải cần so đo với đứa trẻ như Dương Diệp làm gì?”
Bà cụ Dương nhàn nhạt nói.
Quách Thái Phượng tủi thân, trong đôi mắt toàn là nước mắt.
Mà Trần Lạc Thần cũng nhìn ra được, bà ngoại rất thiên vị Dương Diệp, ngọc Long Vân mà anh mua, miếng ngọc này đương nhiên là thật rồi.
Nói trắng ra, Dương Diệp này chỉ sợ Tiểu Bối được yêu thương mà thôi.
Còn sau đó, mọi người lại hướng mắt về Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, dì thấy cháu hai tay trống không, cháu cứ như vậy mà đến sao?”
Quách Như lạnh lùng nói.
Đúng thế, trong gia tộc này, Quách Nhu hận nhất nhà ông năm, sau đó mới là nhà ông tư.
Còn bây giờ, người hận nhất đương nhiên cũng bao gồm Trần Lạc Thần rồi.
Nhất là sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra.
“Hừ, chị dâu, có lẽ chị đoán đúng rồi đó, không mua nổi quà, hừ!”
Mợ hai cũng nói.
Mà bà cụ nhìn Trần Lạc Thần quả thực là tay không đến.
Trong lòng cũng rất không vui.
“Bỏ đi, quà của nó, ta cũng không cần!”
Bà cụ nhàn nhạt nói.
Trần Lạc Thần im lặng, không nói gì cả.
“Con nói này mẹ, mẹ cũng phải nói Tiểu Bối nhiều vào, tâm tư chẳng đặt lên công việc gì cả, e là chỉ đang đợi phân tài sản của mẹ thôi, như vậy thì không được đâu!”
Quách Như lại nói.
Quách Thái Phượng sốt ruột nói: “Quách Như, chị nói gì thế, Tiểu Bối không cố gắng làm việc lúc nào?”
“Đừng cãi nhau nữa, ta không cần biết ai nói đúng ai nói sai, nhưng mà, trước nay nhà họ Dương không bao giờ cho người nào không công mà được hưởng lộc, Tiểu Bối, sau này bà sẽ điều tra, nếu cháu thật sự không có thành tích gì, thì cũng đừng trách bà nhẫn tâm!”
Bà cụ Dương nói.
“Haha, bà nội, Tiểu Bối không cần bà nhọc lòng đâu, bác dâu nói như nào thì cứ là như thế đi! Bà nội, cháu có hơi mệt, không dùng bữa nữa, cháu về trước ạ!”
Tiểu Bối đỏ ửng mắt nói.
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Tiểu Bối!”
Quách Thái Phượng đuổi theo.
Trần Lạc Thần nhíu mày, xem ra việc mẹ con Quách Như bắt nạt nhà cậu năm cũng không phải ngày một ngày hai rồi.
Trần Lạc Thần lo lắng cho Tiểu Bối, cũng lập tức đuổi theo.
“Mẹ, mẹ thấy rồi chứ, Dương Tiểu Bối này ở trước mặt mẹ còn như thế, đừng nói là lúc ở trước mặt con ở công ty nữa!”
Quách Như nói.
“Hừ, đi thôi đi thôi, mắt không thấy tim không phiền!”
Bà Dương lạnh lùng nói.
Rồi quay ra nhìn hiện trường tiệc thọ.
“Chuyện gì thế? Cho dù là tầm này vào năm ngoái khách quý cũng đến rất nhiều rồi chứ, soa năm nay lại mới có vài người như vậy?”
Lúc này bà cụ Dương mới nhận ra.
Dương Ngọc Đình nói: “Đúng vậy, quả thật là có gì đó sai sai, sao lại ít khách quý như vậy? Con đã đích thân đi mời rồi mà.”
Sắc mặt bà cụ Dương càng khó coi hơn.
Lập tức gọi quản gia A Sinh tới.
Hỏi ông ta rốt cuộc là thế nào, sao khách quý vẫn chưa tới đủ?
A Sinh nói:
“Bà Dương, cũng không biết hôm nay làm sao, rất nhiều khách quý và đối tác được mời tới đều gọi đến nói có chuyện gấp không thể tới được, gửi lời chúc mừng đến bà! Cho đến bây giờ, đã có hơn ba mươi người gọi điện thoại cho tôi rồi!”
“Cái gì?”
Bà cụ tức giận: “Hừ, ta hiểu rồi, bọn họ thương lượng với nhau cả rồi, xem ra nhà họ Dương chúng ta quả thật đã suy tàn, mười mấy năm trước, chỉ cần nhà họ Dương có hoạt động, khách khứa tấp nập, nhưng bây giờ, mời người ta cũng không mời nổi nữa!”
Đám người Dương Ngọc Đình không nói gì.
“Ngọc Đình, hạng mục mẹ bảo con kí kết con đã kí kết được chưa? Hay là đến bây giờ vốn không có hạng mục có thể làm nữa rồi?”
Bà cụ hỏi.
“Bây giờ xoay vốn cũng là một vấn đề nan giải, mẹ, con đã cố gắng nhanh hết mức rồi, trong nay mai con sẽ giải quyết chuỗi tài nguyên, rồi sẽ đi giành hạng mục!”
Dương Ngọc Đình nói.
“Ài, công ty không là công ty, bây giờ làm đến mức nhà cũng không giống nhà nữa rồi, chẳng lẽ, cứ như vậy mà thua hai nhà Long Tần sao?”
Bà cụ chán nản nói.
Đúng lúc này.
Họ nhìn thấy quản gia vội vàng chạy từ cửa biệt thự vào.
“Chủ tịch! Chủ tịch!
“A Sinh, chuyện gì thế?”
Bà cụ hỏi.
“Bà… bà mau ra xem đi, bên ngoài có một đội xe, bọn họ đến tặng quà chúc mừng bà!”
A Sinh trông có vẻ rất căng thẳng.
“Hả?”
Bà cụ nghi hoặc hỏi.
Nếu là khách quý bình thường đến tặng quà, đương nhiên không khiến A Sinh có phản ứng như vậy rồi.
Là ai đến đây?
Lúc bà cụ đang kinh ngạc, bà ta đứng dậy, theo A Sinh ra ngoài.
Dương Ngọc Đình, Quách Nhu cùng một đám người của gia tộc cũng tò mò đi ra ngoài.
Nhìn thấy bên ngoài có hàng chục chiếc Phantom nối đuôi nhau, mỗi chiếc đều có giá sáu mươi tỉ.
Một đoàn đội vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó.
Trong tay mỗi người đều cập một chiếc hộp.
“Cậu Trần nhà họ Trần tặng quà chúc mừng cho bà Dương!”
Tên vệ sĩ đứng đầu nói.
Trong ánh mắt bà cụ và đám người kia toàn là vẻ chấn kinh.
Đoàn xe này, tuyệt đối là sự hào hoa đẳng cấp.
Ngay sau đó, người vệ sĩ đầu tiên mở hộp ra.
“Một cây nhân sâm ngàn năm!”
“Cái gì? Nhân sâm ngàn năm?”
Mọi người đều ngơ ra.
“Một cái vạc làm bằng ngọc Hán Bạch!”
“Hả?”
Sắc mặt bà cụ hoàn toàn bị rung động.
Dương Ngọc Đình và Quách Như căng thẳng nuốt nước miếng.
“Một bức vẽ của Đường Bách Hổ!”
Hộp thứ ba được mở ra.
“Bức vẽ của Đường Bách Hổ?”
Mọi người đều lần lượt vây lại.
“Cậu Trần nhà họ Trần? Là ai vậy? Sao lại ra tay hào phóng đến thế?”
- ------------------
Bình luận facebook