• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần (76 Viewers)

  • Chap-283

Chương 283: Người quen dễ làm việc




Hai tên đàn ông gọi.



Ngô Thiến và Lâm Duyệt đi ngang qua Trần Lạc Thần đang cõng túi lớn túi nhỏ.



''Sao giờ mới đến Thiến Thiến, đúng là tìm được người tốt rồi, được rồi, xem ra hôm nay chúng ta có thể chơi đùa vui vẻ rồi, người anh em, vất vả cho anh rồi!''



Một tên con trai ôm eo Ngô Thiến, sau đó nhìn Trần Lạc Thần cười nói.



Còn tên khác cầm một điếu thuốc đưa cho Trần Lạc Thần.



''Vu Cường, anh đưa thuốc cho anh ta làm gì, anh ta không hút, vả lại cho dù anh ta có hút cũng chẳng hút loại tốt như vậy đâu!''



Ngô Thiến nói.



''Anh ta tên là Trần Lạc Thần, là người trước đó tôi đã nhắc đến với mọi người, hôm nay bảo anh ta đến cầm túi, trưa mời anh ta một bữa là được rồi!''



Ngô Thiến kéo tay người đàn ồn: ''Trần Lạc Thần, người cho anh thuốc là Vu Cường, ba mẹ đều làm trong cục thủy lợi của huyện, đây là bạn trai tôi, Vương Hạo, trong nhà mở công xưởng!''



Sau khi đặc biệt giới thiệu Vương Hạo xong.



Ngô Thiến cố tình để ý sắc mặt của Trần Lạc Thần.



Muốn xem xem mình tìm một người bạn trai có năng lực như vậy thì anh có biểu hiện gì.



Không ngờ Trần Lạc Thần chỉ gật gật đầu.



Còn hai người Vương Hạo, Vu Cường rõ ràng vừa nãy cũng chỉ đối đãi lịch sự với Trần Lạc Thần.



Nói thật, hai người kia cũng đều quần áo là lượt giàu có, không coi ai ra gì.



Sao có thể nhìn ra được chứ?



Vì sau khi đưa ba lô cho Trần Lạc Thần, liền đi mua nước.



Kết quả chỉ mua 4 chai.



Rõ ràng không coi mình ra gì.



Có điều nghĩ cũng bỏ qua, hôm nay coi như một mình đi du ngoạn sơn thủy, 4 người kia không tồn tại vậy.



Hơn nữa Ngô Thiến ở đây thì mình thế nào được chứ?



''Ai da Vương Hạo, khu phong cảnh suối nước nóng sao nhiều người vậy? Hơn nữa còn giăng đèn kết hoa, muốn làm gì đây?''



Ngô Thiến tò mò hỏi.



''Anh vừa mới thương lượng chuyện này với Vu Cường, hôm nay nhiều người như vậy, bên trong hình như đều là các nhân viên đang bận rộn, tình hình này xem ra là sắp có hoạt động lớn, đặc biệt là ở khách sạn suối nước nóng bên trong, anh vừa hỏi bảo vệ, nghe nói mấy ông chủ lớn ở Kim Lăng đã bao khách sạn, mai sẽ làm sự kiện lớn! Rất nhiều nhân vật lớn đến! Thế nào, trấn Tiểu Cô các em gần trấn Tiểu Tuyền thế mà không nghe ư?''



Vương Hạo nói.



''Đúng là chưa từng nghe! Có điều mặc kệ, chúng ta vào chơi chỗ chúng ta!''



''Vậy được, chúng ta đi!''



Mấy người bàn bạc xong.



Liền cùng nhau đi mua vé.



Gía vé ở trấn này không quá đắt. 150 nghìn một vé.



Lúc đám Trần Lạc Thần mua vé vào vừa thì thấy mấy người bên trong đang cãi vã.



Rõ ràng là đang cãi nhau với nhân viên bán vé.



''Dựa vào cái gì mà không bán vé hôm nay chứ, 5,6 người chúng tôi đã đến rồi, anh nói không bán là không bán à?''



Một cô gái đứng đầu lạnh giọng nói.



Nhóm người này có 3 nữ 2 nam.



''Phải đấy, trang web của mấy người vừa mới đăng tin, chúng tôi thì đã đến rồi!''



''Thật ngại quá, chúng tôi cũng nhận được thông báo 15 phút trước, bắt đầu từ hôm nay và ngày mai, danh thắng sẽ không mở cửa cho khách du lịch, vì có rất nhiều hoạt động phải bố trí hiện trường!''



Nhân viên công tác kiên nhẫn giải thích.



''Vậy những khách du lịch vừa vào thì sao, cũng chưa thấy mấy người đuổi ra, dù sao tôi cũng không quan tâm, chỉ 15 phút, anh cho chúng tôi cũng đi vào là được!''



''Thực xin lỗi..."



Cứ mãi giằng co như vậy.



''Shit, khu thắng cảnh vừa đóng cửa rồi, mẹ nó, sớm biết thì lúc anh với Vu Cường đến đã mua vé rồi!''



''Vậy Vương Hạo, giờ chúng ta phải làm sao?''



Ngô Thiến thất vọng nói.



''Ha ha, thế này đi, anh gọi điện cho ba, bảo ông ấy liên hệ chút thử xem!''



Vương Hạo lấy điện thoại ra nói.



Vu Cường cũng nói: ''Tôi cũng gọi điện cho ba, ba tôi quen phó giám đốc ở đây!''



''Ừ ừ, Vu Cường, em tin anh!''



Nói xong hai người đều gọi điện thoại.



Ngô Thiến lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cho Vương Hạo.



''Anh đưa túi của tôi đây!''



Lâm Duệ vừa thấy, vội vàng tìm Trần Lạc Thần lấy túi.



''Anh thật là, nhanh lên, sao chậm chạp vậy chứ!''



Trần Lạc Thần đặt túi lớn xuống rồi tìm túi nhỏ của cô ta.



Bị Lâm Duyệt mắng một trận.



''Tìm thấy rồi!''



''Mau đưa cho tôi, chậm chạp!''



Trần Lạc Thần vừa lấy ra, Lâm Duyệt mắng một câu rồi bước qua chỗ Vu Cường.



Cô ta cũng muốn cầm giấy lau mồ hôi cho Vu Cường.



Mẹ nó, đều là người gì vậy?



Trần Lạc Thần nghẹn một cục tức.



Lâm Duyệt hình như rất thích Vu Cường, vì thế mới bàn với Ngô Thiến cùng nhau đi chơi.



Hai người cùng nhau tác hợp Lâm Duyệt với Vu Cường.



Chính là như vậy.



Không ngờ Lâm Duyệt này còn rất cố chấp.



Giống như cả thế giới trừ Vu Cường ra, người khác đều không lọt vào mắt cô ta.



Có điều bèo nước gặp nhau, Trần Lạc Thần cũng chẳng tội gì mà nổi giận với cô ta.



''Vương Hạo sao rồi? Bác nói gì? Ngô Thiến hỏi.



''Ài, ba anh nói cũng hết cách, không liên lạc được với người bên kia, hỏi Vu Cường xem?''



Vu Cường bên này cũng gọi xong rồi.



''Vu Cường, sao rồi?''



Ngô Thiến nói.



Dù sao giờ người ta cũng không mua được vé, nếu bọn họ có thể mua vé vào thì đúng là rất hãnh diện.



''Ba anh bảo đợi, ông ấy đang liên lạc với phó giám đốc bên này!''



Vu Cường đáp.



Trần Lạc Thần bên cạnh nhìn còn sốt ruột thay bọn họ, suối nước nóng này không phải người khác khai phá, chắc chắn là tập đoàn của mình.



Nhưng, Trần Lạc Thần nhìn, người bên trong, anh không quen ai cả.



Chắc đều là người bản xứ, cùng với đội ngũ ban đầu của thắng cảnh suối nước nóng.



Nếu không bảo vệ thấy mình đứng đây, sẽ không xem trò như vậy.



Nhưng, hôm nay mặt trời rất độc, lại cầm nhiều đồ như vậy.



Trần Lạc Thần mất kiên nhẫn nói: ''Rốt cuộc chúng ta có vào hay không, tôi đứng đây nửa ngày rồi đấy!''



''Mẹ nó, anh còn gấp, ngoan ngoãn đợi đi, Vu Cường đang liên hệ, anh câm mồm lại!''



Ngô Thiến hơi khó chịu.



Nhưng đợi 10 mấy phút, Trần Lạc Thần vừa nóng vừa khát, ở đây còn không có chỗ che nắng.



Ngô Thiến còn không cho mình vào xe đợi.



Vất con mẹ nó vả!



Trần Lạc Thần sốt ruột, vì thế gửi cho Lý Chấn Quốc một tin nhắn, bảo một người đến tiếp bọn họ vào.



Không ở đây lãng phí thời gian nữa.



Lý Chấn Quốc lập tức phản hồi đã nhận.



''Vâng vâng, ba! Con biết rồi!''



Bên kia, điện thoại của Vu Cường lại ngắt máy.



''Lần này chú nói gì?'' Vương Hạo hỏi.



''Ba tôi đã liên hệ với phó giám đốc ở đây rồi, nhưng phó giám đốc với giám đốc không ở đây, nói tự mình ra ngoài mua hàng, có điều ba tôi nói chúng ta có thể đi vào hay không thì tùy vào cách sắp xếp của phó giám đốc Vương. Nếu thực sự không vào được thì tôi cũng hết cách!''



Vu Cường đáp.



Một nhóm du lịch khác cũng đang nhìn Vu Cường.



Nhân viên nhìn bọn họ xin lỗi: ''Mấy người đừng cố nữa, nóng thế này thì cứ về trước đi, hôm nay chắc chắn..."



Còn chưa dứt lời, điện thoại của phòng thu vé đã vang lên.



''Vâng! Vâng vâng, vâng vâng vâng, tôi biết rồi!''



Đặt điện thoại xuống, nhân viên quay lại nhìn đám Vu Cường kính cẩn nói: ''Mấy vị, giám đốc tự mình gọi điện đến nói mời các vị vào, hôm nay mọi chi phí đều miễn phí cho các vị!''



Nhân viên cũng không ngờ cuộc điện thoại của đám Vu Cường có tác dụng như vậy? Dù sao thì vừa nãy Vu Cường với Vương Hạo cũng nói nhờ vào quan hệ.



Nhưng không ngờ quan hệ tốt như vậy, giám đốc tự mình mở lời.



"Woa! Tổng giám đốc tự mình lên tiếng!''



Vẻ mặt Ngô Thiến và Lâm Duyệt đều là hưng phấn, Lâm Duyệt nhìn Vu Cường với vẻ mặt sùng bái hơn.



Mà lúc này.



Một nhóm khác, cô gái đứng đầu kia bước đến trước mặt Vu Cường: ''Anh đẹp trai, anh có thể nói vài câu cho chúng tôi vào cùng được không? Vé vào cửa chúng tôi ra!''



Cô gái kia nhìn về phía Vu Cường rất sùng bái.



''Không có gì người đẹp, mấy người cũng vào đi!'' Vu Cường hôm nay rất vui, không ngờ uy thế của ba anh ta lại lớn vậy.



Tìm phó giám đốc Vương, cuối cùng phó giám đốc Vương lại tìm giám đốc ra mặt, quả đúng là có thể diện mà.



Một hàng mười mấy người lập tức vào khu thắng cảnh.



Phòng thu vé.



Một nữ nhân viên lễ tân gọi điện hỏi nhân viên: ''Chuyện gì thế, là giám đốc tự mình chuyển lời thật à?''



''Không thì sao, nói là có khách quý bị chúng ta ngăn không cho vào, bảo bọn tôi tiếp đãi cẩn thận, đừng sơ suất!''



''Được, tôi biết rồi!''



- ------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom