Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-221
Chương 221: Cảnh còn người mất
“Tuyết Tinh, cậu cũng đến rồi!”
Nhóm Vương Nhụy cũng cười chào hỏi Giang Tuyết Tinh
“Trần Lạc Thần, anh chờ bao lâu rồi?”
Lúc này Giang Tuyết Tinh mới cười nhìn Trần Lạc Thần.
“Không lâu lắm!” Trần Lạc Thần nói.
Hôm nay Giang Tuyết Tinh trang điểm rất xinh đẹp, là cô gái người ta chỉ cần nhìn một lần là động lòng ngay.
Nhưng Trần Lạc Thần cũng chỉ ngắm thôi, trong lòng không có ý tưởng bậy bạ gì.
“Đúng rồi Tuyết Tinh, hôm qua trong nhóm chat thấy mọi người đều nói cậu tìm được một công việc rất tốt, sao cậu xin vào được tập đoàn đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước thế? Nghe nói chỉ tính riêng vốn đăng ký cũng đã là ba mươi nghìn tỷ rồi!”
Vương Nhụy hâm mộ nói.
Lúc trước cô yêu đương với Ông Trùm có cửa hàng riêng, cũng coi như bước vào cuộc sống khá giả.
Hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Cho nên trong đám bạn học, Vương Nhụy cũng coi như nổi bật hơn một ít.
Nhưng nếu so với Giang Tuyết Tinh thì cũng có hơi tự ti.
Ai mà không biết tập đoàn đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước, là do cậu Trần ở Kim Lăng đầu tư thành lập, là một thanh kiếm sắc bén để huyện Bình An khai thác sau này, nếu ai gia nhập tập đoàn này, vậy một năm kiếm được năm sáu tỷ là chuyện nhỏ.
Cho nên sau khi tin tức này được thông báo trong nhóm, nhóm chat lập tức nổ tung.
Ai cũng biết không bao lâu nữa huyện Bình An sẽ có thay đổi lớn.
“Bây giờ tớ cũng chỉ mới nhận việc không bao lâu, không biết sau này công ty phát triển như thế nào, nói thật, tớ cũng không tự tin cho lắm! Hơm nữa chỗ tớ làm cũng không phải trụ sở chính của công ty đầu tư tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước, chỉ là một công ty nhỏ do Ngôi Nhà Mơ Ước nắm giữ một số cổ phần mà thôi, không có ghê gớm như bọn họ nói đâu!”
Giang Tuyết Tinh cười khổ.
“Vậy cũng đã rất giỏi rồi, Tuyết Tinh cậu đừng khiêm tốn nữa!”
Vương Nhụy có hơi ganh ghét nói.
Mà Trần Lạc Thần đứng ở một bên lại cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thì ra Giang Tuyết Tinh nhận việc ở một công ty dưới quyền của tập đoàn đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước.
Mà tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước này là của ai?
Đương nhiên là nhà của Trần Lạc Thần rồi!
Chẳng trách ngày hôm qua anh cắt băng xong định đạp xe đi về, lúc ra khỏi hội trường đến quảng trường lớn ở bên ngoài thì gặp phải nhóm Giang Tuyết Tinh.
Lễ mừng hoạt động ngày hôm qua có không ít ngôi sao đến, đương nhiên cũng có rất nhiều người.
Mà Giang Tuyết Tinh là một thành viên trong công ty dưới quyền Ngôi Nhà Mơ Ước, mang vài người vào chơi cùng đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Trần Lạc Thần không khỏi nghĩ thầm, trùng hợp thật!
“Vừa lúc, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đi!”
Giang Tuyết Tinh đang nói đến chuyện đi họp nhóm.
Vương Nhụy nói: “Không cần, Tuyết Tinh, lát nữa cậu đi cùng xe với bọn tớ luôn được không? Có người đến đón chúng ta!”
Giang Tuyết Tinh đang định nói gì đó.
Điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Sau khi nghe máy, cô hơi ngượng ngùng đi sang một bên, ừ ừ vài câu rồi mới cúp máy.
“Bạn trai cô hả?”
Trần Lạc Thần thấy Giang Tuyết Tinh ngượng ngùng đỏ mặt, không khỏi cười hỏi.
“Nói bậy gì đó, tôi chưa có bạn trai, chỉ là một người bạn thôi!”
Giang Tuyết Tinh hơi xấu hổ cười nói.
Mà Trần Lạc Thần cũng lấy chìa khóa xe ra, chuẩn bị lái xe đi chở Giang Tuyết Tinh đi cùng.
Đúng lúc này.
Một chiếc Audi A4L màu trắng mới tinh đột nhiên nghênh ngang lao nhanh đến đây như mãnh hổ xuống núi.
Sau đó phanh gấp ngừng ở trước cửa trạm chờ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, một cậu con trai mang kính râm ló đầu ra.
“Đi thôi Tuyết Tinh, lát nữa các bạn học khác sẽ đi sau, hai chúng ta đi qua đó trước đi!”
Cậu con trai nói với Giang Tuyết Tinh.
Mà chiếc xe này đương nhiên cũng làm cho không ít người đang đứng chờ xe ở trạm giao thông công cộng nhìn sang.
Haizz, đúng thật là các cô gái đẹp đều có các cậu chủ giàu có đến đón!
Có một cậu con trai hèn mọn nói thầm trong lòng.
“Lý Văn Dương, anh Dương, là anh à, anh mới mua xe sao?”
Vương Nhụy nhận ra cậu con trai kia, lập tức vui vẻ nói.
Lý Văn Dương thấy Vương Nhụy và Ông Trùm cũng ở đây, có hơi kinh ngạc.
Cũng chỉ đành xuống xe.
Một tay cắm vào túi quần dựa nghiêng trên xe cười nói: “Mua từ nửa tháng trước rồi, bây giờ mới lái cứng tay!”
Lý Văn Dương đương nhiên cũng học cùng lớp với Trần Lạc Thần.
Lúc trước trong lớp cũng chỉ có hai cậu con trai là gia đình có tiền có quyền.
Một người là Lý Siêu có quan hệ với Sở Y Tế, mà một người có tiền khác chính là Lý Văn Dương.
Lý Văn Dương là bạn Lý Siêu chơi chung với nhau, thường xuyên ồn ào quấy rối trong lớp.
Nhưng mà người ta có vốn liếng, sau khi tốt nghiệp rồi cũng rất cởi mở lăn lộn với mọi người.
Nhưng điều làm Trần Lạc Thần hơi kinh ngạc là, lúc trước mối quan hệ giữa Giang Tuyết Tinh và Lý Văn Dương rất tệ, còn cãi nhau vài lần, bây giờ xem ra quan hệ lại khá tốt.
Bọn họ trò chuyện một lúc, lúc này Vương Nhụy chỉ vào Trần Lạc Thần nói: “Anh Dương, Trần Lạc Thần cũng có ở đây này, anh xem anh không thèm nói chuyện gì với người ta hết!”
Lúc này Lý Văn Dương mới quay sang nhìn Trần Lạc Thần đang đứng một bên.
“Úi! Má ơi, Nhụy Nhụy, nếu cô không nhắc thì tôi thật sự không nhận ra được, Trần Lạc Thần cũng đến à!”
Lý Văn Dương cười nhạt.
“Hừ, thật là, không lẽ anh Dương quên mất rồi sao, lúc chúng ta học cấp ba, cái lần anh nhờ Trần Lạc Thần chép bài giúp anh đó, Trần Lạc Thần không chép bài cho anh, anh cầm ghế đuổi theo đánh Trần Lạc Thần từ trên bục giảng đến cuối phòng học, lần đó đánh ác lắm, làm người ta sợ muốn chết!”
Vương Nhụy cười nói.
Đây chỉ lời nói vô tâm.
Nhưng lại làm Trần Lạc Thần vô cùng xấu hổ.
Chuyện này Trần Lạc Thần cũng nhớ rất rõ, thậm chí khi đó Lý Văn Dương chính là nỗi ám ảnh trong lòng Trần Lạc Thần, anh ta luôn châm chọc anh trước mặt mọi người, thỉnh thoảng còn đánh anh nữa.
Làm Trần Lạc Thần vừa nghe đến tên của anh ta là đã thấy sợ.
Cũng chính lần đánh nhau đó, Giang Tuyết Tinh và Lý Thi Hàm vì giúp anh mà còn cãi nhau với Lý Văn Dương, tranh cãi rất kịch liệt.
Đặc biệt là Giang Tuyết Tinh, vì muốn ra mặt thay cho anh còn cầm sách giáo khoa đánh Lý Văn Dương.
Dù sao cũng cãi nhau ầm ĩ không vui.
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ.
Mà Lý Văn Dương cũng nói lãng đi: “Được rồi, đừng chờ nữa, chúng ta đi thôi, lúc nãy khi tôi gọi điện thoại cho Tuyết Tinh, tôi còn tưởng chỉ có mình cô ấy, vừa lúc mọi người đều đang chờ xe buýt, lên xe tôi đi chung luôn đi!”
Thì ra cú điện thoại lúc nãy là Lý Văn Dương gọi cho Giang Tuyết Tinh.
Mà có lẽ Giang Tuyết Tinh thấy có mặt anh, sợ anh nghĩ nhiều cho nên mới lén đi ra xa nghe.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm trong lòng.
Ha ha, thật ra cũng không cần thiết như thế, Trần Lạc Thần cũng không có cảm giác gì.
Chỉ là vốn dĩ nói muốn đi cùng với Giang Tuyết Tinh, kết quả Giang Tuyết Tinh không chỉ hẹn với anh, còn hẹn với cả Lý Văn Dương, làm cho Trần Lạc Thần cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng.
“Được, vậy Trần Lạc Thần, chúng ta đi nhờ xe của Văn Dương luôn đi, anh cũng không cần phải đi xe buýt nữa!”
Lúc này Giang Tuyết Tinh hơi đỏ mặt nhìn Trần Lạc Thần.
Mà Ông Trùm và Vương Nhụy đương nhiên cũng đồng ý ngay, ngồi Audi cũng rất chanh sả đó! Còn có thể kéo gần quan hệ với cậu Dương, cũng rất tốt.
“Cái này chỉ sợ không được, lát nữa tôi còn phải đi đón thêm một bạn học nữa, thêm anh ta vào thì sẽ quá tải!”
Lúc này Lý Văn Dương đã ngồi xuống xe, mà Giang Tuyết Tinh cũng đã ngồi xuống ghế phụ.
Lúc này Lý Văn Dương mới mặt mày đau khổ nói.
Làm Giang Tuyết Tinh càng xấu hổ hơn: “Hả? Vậy làm sao đây?”
“Tôi thấy thế này đi, Trần Lạc Thần, anh gọi xe đi, dù sao gọi xe cũng chỉ tốn ba mươi nghìn!” Lý Văn Dương áy náy nói.
“Gọi xe gì chứ, ven đường không phải có xe đạp công cộng sao, Trần Lạc Thần anh đi quét mã rồi chạy đến là được!” Vương Nhụy cười nói.
“Ha ha ha, má ơi cái này thì hơi bạo lực rồi đó!” Lý Văn Dương cười lớn.
Sau đó nói: “Vậy được rồi Trần Lạc Thần, lát nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn!”
Nói xong Lý Văn Dương lập tức lái xe bỏ đi.
Mà Giang Tuyết Tinh còn đang định nói gì đó với Trần Lạc Thần, nhưng lời đã đến bên miệng cũng không nói ra, chỉ kéo cửa sổ xe lên!
Haizz, còn có thể nói gì nữa…
Bọn họ đi rồi, không ít người ở trạm xe buýt đều nhìn Trần Lạc Thần bằng ánh mắt thương hại, còn có người cười lén.
Chuyện khi nãy đã vô cùng rõ ràng rồi, cậu trai này rõ ràng là bị mọi người khinh thường. Haizz, đáng thương thật!
Trần Lạc Thần lại vờ như không biết gì, bất đắc dĩ cười cười.
Sau đó đi đến bãi đỗ xe bên cạnh, lái chiếc Mercedes-Benz G của anh ra…
- ------------------
“Tuyết Tinh, cậu cũng đến rồi!”
Nhóm Vương Nhụy cũng cười chào hỏi Giang Tuyết Tinh
“Trần Lạc Thần, anh chờ bao lâu rồi?”
Lúc này Giang Tuyết Tinh mới cười nhìn Trần Lạc Thần.
“Không lâu lắm!” Trần Lạc Thần nói.
Hôm nay Giang Tuyết Tinh trang điểm rất xinh đẹp, là cô gái người ta chỉ cần nhìn một lần là động lòng ngay.
Nhưng Trần Lạc Thần cũng chỉ ngắm thôi, trong lòng không có ý tưởng bậy bạ gì.
“Đúng rồi Tuyết Tinh, hôm qua trong nhóm chat thấy mọi người đều nói cậu tìm được một công việc rất tốt, sao cậu xin vào được tập đoàn đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước thế? Nghe nói chỉ tính riêng vốn đăng ký cũng đã là ba mươi nghìn tỷ rồi!”
Vương Nhụy hâm mộ nói.
Lúc trước cô yêu đương với Ông Trùm có cửa hàng riêng, cũng coi như bước vào cuộc sống khá giả.
Hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Cho nên trong đám bạn học, Vương Nhụy cũng coi như nổi bật hơn một ít.
Nhưng nếu so với Giang Tuyết Tinh thì cũng có hơi tự ti.
Ai mà không biết tập đoàn đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước, là do cậu Trần ở Kim Lăng đầu tư thành lập, là một thanh kiếm sắc bén để huyện Bình An khai thác sau này, nếu ai gia nhập tập đoàn này, vậy một năm kiếm được năm sáu tỷ là chuyện nhỏ.
Cho nên sau khi tin tức này được thông báo trong nhóm, nhóm chat lập tức nổ tung.
Ai cũng biết không bao lâu nữa huyện Bình An sẽ có thay đổi lớn.
“Bây giờ tớ cũng chỉ mới nhận việc không bao lâu, không biết sau này công ty phát triển như thế nào, nói thật, tớ cũng không tự tin cho lắm! Hơm nữa chỗ tớ làm cũng không phải trụ sở chính của công ty đầu tư tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước, chỉ là một công ty nhỏ do Ngôi Nhà Mơ Ước nắm giữ một số cổ phần mà thôi, không có ghê gớm như bọn họ nói đâu!”
Giang Tuyết Tinh cười khổ.
“Vậy cũng đã rất giỏi rồi, Tuyết Tinh cậu đừng khiêm tốn nữa!”
Vương Nhụy có hơi ganh ghét nói.
Mà Trần Lạc Thần đứng ở một bên lại cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thì ra Giang Tuyết Tinh nhận việc ở một công ty dưới quyền của tập đoàn đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước.
Mà tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước này là của ai?
Đương nhiên là nhà của Trần Lạc Thần rồi!
Chẳng trách ngày hôm qua anh cắt băng xong định đạp xe đi về, lúc ra khỏi hội trường đến quảng trường lớn ở bên ngoài thì gặp phải nhóm Giang Tuyết Tinh.
Lễ mừng hoạt động ngày hôm qua có không ít ngôi sao đến, đương nhiên cũng có rất nhiều người.
Mà Giang Tuyết Tinh là một thành viên trong công ty dưới quyền Ngôi Nhà Mơ Ước, mang vài người vào chơi cùng đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
Trần Lạc Thần không khỏi nghĩ thầm, trùng hợp thật!
“Vừa lúc, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đi!”
Giang Tuyết Tinh đang nói đến chuyện đi họp nhóm.
Vương Nhụy nói: “Không cần, Tuyết Tinh, lát nữa cậu đi cùng xe với bọn tớ luôn được không? Có người đến đón chúng ta!”
Giang Tuyết Tinh đang định nói gì đó.
Điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Sau khi nghe máy, cô hơi ngượng ngùng đi sang một bên, ừ ừ vài câu rồi mới cúp máy.
“Bạn trai cô hả?”
Trần Lạc Thần thấy Giang Tuyết Tinh ngượng ngùng đỏ mặt, không khỏi cười hỏi.
“Nói bậy gì đó, tôi chưa có bạn trai, chỉ là một người bạn thôi!”
Giang Tuyết Tinh hơi xấu hổ cười nói.
Mà Trần Lạc Thần cũng lấy chìa khóa xe ra, chuẩn bị lái xe đi chở Giang Tuyết Tinh đi cùng.
Đúng lúc này.
Một chiếc Audi A4L màu trắng mới tinh đột nhiên nghênh ngang lao nhanh đến đây như mãnh hổ xuống núi.
Sau đó phanh gấp ngừng ở trước cửa trạm chờ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, một cậu con trai mang kính râm ló đầu ra.
“Đi thôi Tuyết Tinh, lát nữa các bạn học khác sẽ đi sau, hai chúng ta đi qua đó trước đi!”
Cậu con trai nói với Giang Tuyết Tinh.
Mà chiếc xe này đương nhiên cũng làm cho không ít người đang đứng chờ xe ở trạm giao thông công cộng nhìn sang.
Haizz, đúng thật là các cô gái đẹp đều có các cậu chủ giàu có đến đón!
Có một cậu con trai hèn mọn nói thầm trong lòng.
“Lý Văn Dương, anh Dương, là anh à, anh mới mua xe sao?”
Vương Nhụy nhận ra cậu con trai kia, lập tức vui vẻ nói.
Lý Văn Dương thấy Vương Nhụy và Ông Trùm cũng ở đây, có hơi kinh ngạc.
Cũng chỉ đành xuống xe.
Một tay cắm vào túi quần dựa nghiêng trên xe cười nói: “Mua từ nửa tháng trước rồi, bây giờ mới lái cứng tay!”
Lý Văn Dương đương nhiên cũng học cùng lớp với Trần Lạc Thần.
Lúc trước trong lớp cũng chỉ có hai cậu con trai là gia đình có tiền có quyền.
Một người là Lý Siêu có quan hệ với Sở Y Tế, mà một người có tiền khác chính là Lý Văn Dương.
Lý Văn Dương là bạn Lý Siêu chơi chung với nhau, thường xuyên ồn ào quấy rối trong lớp.
Nhưng mà người ta có vốn liếng, sau khi tốt nghiệp rồi cũng rất cởi mở lăn lộn với mọi người.
Nhưng điều làm Trần Lạc Thần hơi kinh ngạc là, lúc trước mối quan hệ giữa Giang Tuyết Tinh và Lý Văn Dương rất tệ, còn cãi nhau vài lần, bây giờ xem ra quan hệ lại khá tốt.
Bọn họ trò chuyện một lúc, lúc này Vương Nhụy chỉ vào Trần Lạc Thần nói: “Anh Dương, Trần Lạc Thần cũng có ở đây này, anh xem anh không thèm nói chuyện gì với người ta hết!”
Lúc này Lý Văn Dương mới quay sang nhìn Trần Lạc Thần đang đứng một bên.
“Úi! Má ơi, Nhụy Nhụy, nếu cô không nhắc thì tôi thật sự không nhận ra được, Trần Lạc Thần cũng đến à!”
Lý Văn Dương cười nhạt.
“Hừ, thật là, không lẽ anh Dương quên mất rồi sao, lúc chúng ta học cấp ba, cái lần anh nhờ Trần Lạc Thần chép bài giúp anh đó, Trần Lạc Thần không chép bài cho anh, anh cầm ghế đuổi theo đánh Trần Lạc Thần từ trên bục giảng đến cuối phòng học, lần đó đánh ác lắm, làm người ta sợ muốn chết!”
Vương Nhụy cười nói.
Đây chỉ lời nói vô tâm.
Nhưng lại làm Trần Lạc Thần vô cùng xấu hổ.
Chuyện này Trần Lạc Thần cũng nhớ rất rõ, thậm chí khi đó Lý Văn Dương chính là nỗi ám ảnh trong lòng Trần Lạc Thần, anh ta luôn châm chọc anh trước mặt mọi người, thỉnh thoảng còn đánh anh nữa.
Làm Trần Lạc Thần vừa nghe đến tên của anh ta là đã thấy sợ.
Cũng chính lần đánh nhau đó, Giang Tuyết Tinh và Lý Thi Hàm vì giúp anh mà còn cãi nhau với Lý Văn Dương, tranh cãi rất kịch liệt.
Đặc biệt là Giang Tuyết Tinh, vì muốn ra mặt thay cho anh còn cầm sách giáo khoa đánh Lý Văn Dương.
Dù sao cũng cãi nhau ầm ĩ không vui.
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ.
Mà Lý Văn Dương cũng nói lãng đi: “Được rồi, đừng chờ nữa, chúng ta đi thôi, lúc nãy khi tôi gọi điện thoại cho Tuyết Tinh, tôi còn tưởng chỉ có mình cô ấy, vừa lúc mọi người đều đang chờ xe buýt, lên xe tôi đi chung luôn đi!”
Thì ra cú điện thoại lúc nãy là Lý Văn Dương gọi cho Giang Tuyết Tinh.
Mà có lẽ Giang Tuyết Tinh thấy có mặt anh, sợ anh nghĩ nhiều cho nên mới lén đi ra xa nghe.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm trong lòng.
Ha ha, thật ra cũng không cần thiết như thế, Trần Lạc Thần cũng không có cảm giác gì.
Chỉ là vốn dĩ nói muốn đi cùng với Giang Tuyết Tinh, kết quả Giang Tuyết Tinh không chỉ hẹn với anh, còn hẹn với cả Lý Văn Dương, làm cho Trần Lạc Thần cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng.
“Được, vậy Trần Lạc Thần, chúng ta đi nhờ xe của Văn Dương luôn đi, anh cũng không cần phải đi xe buýt nữa!”
Lúc này Giang Tuyết Tinh hơi đỏ mặt nhìn Trần Lạc Thần.
Mà Ông Trùm và Vương Nhụy đương nhiên cũng đồng ý ngay, ngồi Audi cũng rất chanh sả đó! Còn có thể kéo gần quan hệ với cậu Dương, cũng rất tốt.
“Cái này chỉ sợ không được, lát nữa tôi còn phải đi đón thêm một bạn học nữa, thêm anh ta vào thì sẽ quá tải!”
Lúc này Lý Văn Dương đã ngồi xuống xe, mà Giang Tuyết Tinh cũng đã ngồi xuống ghế phụ.
Lúc này Lý Văn Dương mới mặt mày đau khổ nói.
Làm Giang Tuyết Tinh càng xấu hổ hơn: “Hả? Vậy làm sao đây?”
“Tôi thấy thế này đi, Trần Lạc Thần, anh gọi xe đi, dù sao gọi xe cũng chỉ tốn ba mươi nghìn!” Lý Văn Dương áy náy nói.
“Gọi xe gì chứ, ven đường không phải có xe đạp công cộng sao, Trần Lạc Thần anh đi quét mã rồi chạy đến là được!” Vương Nhụy cười nói.
“Ha ha ha, má ơi cái này thì hơi bạo lực rồi đó!” Lý Văn Dương cười lớn.
Sau đó nói: “Vậy được rồi Trần Lạc Thần, lát nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn!”
Nói xong Lý Văn Dương lập tức lái xe bỏ đi.
Mà Giang Tuyết Tinh còn đang định nói gì đó với Trần Lạc Thần, nhưng lời đã đến bên miệng cũng không nói ra, chỉ kéo cửa sổ xe lên!
Haizz, còn có thể nói gì nữa…
Bọn họ đi rồi, không ít người ở trạm xe buýt đều nhìn Trần Lạc Thần bằng ánh mắt thương hại, còn có người cười lén.
Chuyện khi nãy đã vô cùng rõ ràng rồi, cậu trai này rõ ràng là bị mọi người khinh thường. Haizz, đáng thương thật!
Trần Lạc Thần lại vờ như không biết gì, bất đắc dĩ cười cười.
Sau đó đi đến bãi đỗ xe bên cạnh, lái chiếc Mercedes-Benz G của anh ra…
- ------------------
Bình luận facebook