Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-192
Chương 192: Oan gia ngõ hẹp
Nhìn về phía xa, một chiếc Audi A4L màu trắng phóng nhanh tới, cuối cùng phanh gấp dừng lại trước mặt mọi người. Sau đó cửa sổ bị hạ xuống, một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc sành điệu trông giống con nhà giàu bước xuống.
“Vương Lượng, giờ mới đến à. Đúng rồi, sao chỉ có một mình anh, những bạn bè đó của anh đâu!?”
Lý Mỹ hỏi.
“Bọn họ hả? Anh bảo họ đi họ đặt nhà hàng trước, sau khi đón được dì thì chúng ta cùng đến nhà hàng ăn cơm, buổi chiều thì cùng đi chơi!”
Vương Lượng nói, lúc này mới nhìn thấy Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều ở phía sau Từ Diệp, mắt anh ta lập tức sáng lên.
“Hai mỹ nữ này đều là bạn của Từ Diệp sao? Ha ha, đi thế nào đây?”
Vương Lượng hỏi.
“Chúng em cũng vừa mới bàn bạc chuyện này đây, Dương Thanh không có xe, phải đón taxi đến đón mẹ của Từ Diệp.” Lúc này Lý Mỹ vội vàng nói.
“Ôi chao, thế này đi, xe tôi còn có thể ngồi ba người, hay là Từ Diệp và hai mỹ nữ này cùng ngồi xe tôi được không?”
Vương Lượng thấy Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều trông thật sự rất xinh đẹp.
Bởi vậy mới cố ý lấy lòng.
Kết quả mấy người Từ Diệp còn chưa lên tiếng.
Lý Mỹ đã cướp lời: “Hừ hừ, xe đã ngồi chật như vậy thì sao đón được mẹ em đây. Hơn nữa lát nữa hai bạn cùng phòng của em cũng đến đấy!”
Thấy Vương Lượng cứ nhìn chằm chằm mấy người Triệu Thư Kỳ, Lý Mỹ vô cùng ghen ghét trong lòng.
Vậy nên giọng điệu càng không tốt lắm.
“Lý Mỹ, không cần đâu, chúng tôi tự gọi xe tới đó là được!”
Từ Diệp cũng không muốn Lý Mỹ cãi nhau với Vương Lượng vì mình nên vội vàng nói.
“Được rồi, lát nữa chúng ta đến nhà ga trước, mọi người lên taxi tới đó cũng không muộn. Sau đó chúng ta cùng đến ăn cơm ở nhà hàng Vương Lương đặt trước. Được rồi, người cũng đến gần đông đủ rồi, chúng ta chia tiền nhé?
Lý Mỹ nói.
“Không thành vấn đề!”
Từ Diệp cũng gật đầu, lúc này cũng hơi ủng hộ cô ta.
Chờ đến khi hai người bạn cùng phòng của Lý Mỹ tới, bọn họ ngồi vào xe Vương Lượng.
Sau đó nhóm Trần Lạc Thần chờ xe tới thì cũng lên xe chuẩn bị tới nhà ga.
“Ha ha, bạn trai lái chiếc Audi A4L mà cô ta đã huênh hoang rồi, Thư Kỳ nhà chúng ta chỉ cần một cuộc gọi điện thoại thì cậu Triệu sẽ đến ngay!”
Lúc này Lâm Kiều cười khổ nói.
“Kiều Kiều, cậu nói bậy gì vậy, đã rất lâu rồi mình không liên lạc với cậu Triệu đó!”
Triệu Thư Kỳ nhìn Trần Lạc Thần, ngượng ngùng nói.
“Haiz, nhưng cũng đúng nhỉ. Nghe nói ba của cậu Triệu mới mất không lâu, tất cả tài sản của tập đoàn thương mại Kim Lăng đều bị đem ra đấu giá. Đáng tiếc tập đoàn thương mại lớn như vậy lại không còn nữa! Nhưng mà lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, nếu cậu Triệu chịu tới đây, chắc chắn có thể vả mặt Vương Lượng và Lý Mỹ này.”
Lâm Kiều nói.
Những lời Lâm Kiều nói cũng là nguyên nhân khiến thái độ hiện tại của Triệu Thư Kỳ đối với Trần Lạc Thần có phần thờ ơ.
Tập đoàn thương mại Kim Lăng thuộc về cậu Trần. Mặc dù hiện tại chưa thể chắc chắn liệu Trần Lạc Thần có phải là cậu Trần hay không, nhưng Thư Kỳ đã quyết định nghiêng về phía anh rồi.
Nhưng đáng tiếc, Tập đoàn thương mại Kim Lăng lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa Triệu Thư Kỳ vẫn luôn không quá tin Trần Lạc Thần lại là cậu Trần oai phong một cõi kia.
Cho nên, thái độ cũng không quá nhiệt tình.
Nhưng Triệu Thư Kỳ vẫn rất chú ý hình tượng của mình trong lòng Trần Lạc Thần. Cô ta vốn đã không còn liên lạc với cậu Triệu nữa, nên Lâm Kiều vừa nói như vậy cô ta đã ra vẻ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Lỡ như để Trần Lạc Thần hiểu lầm thì sao!
Xét cho cùng, dù thế nào thì Trần Lạc Thần ít nhất vẫn rất có tiền.
Thái độ của Trần Lạc Thần lại rất hờ hững.
Anh không hề chủ động nói gì.
Cứ như vậy, đoàn người ngồi xe tới nhà ga.
10 giờ sáng.
Tàu cao tốc Kim Lăng đến nhà ga.
“Mẹ Từ Diệp, nghe Tiểu Mỹ nhà tôi nói Từ Diệp nhà bà cũng có bạn trai rồi à? Vừa rồi ở trên tàu cao tốc tôi cũng ngại hỏi, vậy nhà cậu ta đang làm gì? Có tiền không?”
Hai người phụ nữ trung niên có khuôn mặt xinh đẹp cùng rời khỏi lối ra.
Cả hai người phụ nữ này đều đã gần bốn mươi tuổi, nhưng thoáng nhìn qua thì họ trông như chỉ mới ngoài ba mươi.
Họ trông rất trẻ trung.
“Cụ thể thế nào thì Từ Diệp không nói cho tôi biết rõ lắm, tôi cũng không yên tâm nên mới tới xem thử một chút. Hơn nữa mắt nhìn người của con gái tôi nhất định không tệ, dẫu sao thành tích học tập của nó tốt như vậy, năm nào cũng được nhận học bổng cơ mà!”
Mẹ của Từ Diệp nói.
Khuôn mặt mẹ của Lý Mỹ lại hơi khó coi.
Tuy nói ai cũng xem con gái của mình là cục cưng.
Nhưng nói thật, con gái mình xinh đẹp, Từ Diệp cũng chẳng kém cạnh, hơn nữa con bé Từ Diệp này có thành tích học tập ưu tú, lại thêm tính cách cũng rất tốt.
Thật sự là ưu tú hơn con gái của mình.
Cho nên tìm bạn trai cũng nhất định sẽ vô cùng ưu tú.
Biết là không bằng người ta, cho nên mẹ Lý Mỹ nói trước:
“Đúng vậy đấy, bạn trai của Từ Diệp đương nhiên là ưu tú hơn bạn trai của Tiểu Mỹ rất nhiều rồi! Tiểu Mỹ nhà tôi từ nhỏ đã không bằng Từ Diệp!”
Mẹ Lý Mỹ hậm hực nói.
Lúc này, vừa ngẩng đầu, ở cửa nhà ga tàu cao tốc, nhóm Lý Mỹ và Từ Diệp đã sớm chờ hai bà.
“Mẹ, trên đường thuận lợi chứ? Để con giới thiệu với mẹ một chút, đây là bạn trai con, Vương Lượng!”
“Chào dì ạ, ha ha, con là Vương Lượng. Dì à, để con cầm đồ cho đi, dì lên xe đi!”
Nói đoạn, Vương Lượng rất biết ý nhận đồ trên tay mẹ Lý Mỹ, sau đó mời bà ta lên xe.
“Ấy, Vương Lượng, đây là xe của con sao?”
Nhìn chìa khóa xe trong tay Vương Lượng, mẹ Lý Mỹ kinh ngạc hỏi.
“Vâng ạ, con mới mua tháng trước!”
Vương Lượng cười cười.
Lúc này, mẹ Lý Mỹ lại liếc nhìn mẹ Từ Diệp ở bên kia.
“Mẹ, mẹ lên xe đi, chúng ta cùng tới nhà hàng!”
Từ Diệp cười nói.
“Ấy, sao trong xe còn có tài xế, chẳng lẽ đây là tài xế của Dương Thanh sao?”
Mẹ Từ Diệp thấy con rể tương lai của mẹ Lý Mỹ lái một chiếc Audi A4L thì rất kinh ngạc.
Nhưng nhìn con rể của mình bên này thì sao? Không ngờ lại lái tới hai chiếc Volkswagen Magotan trông cũng được, nhưng rõ ràng là có tài xế.
Chẳng lẽ đây là tài xế nhà Dương Thanh.
Nhưng nhìn Dương Thanh này cũng không giống cậu ấm nhà giàu.
“Tôi nói các người có đi hay không? Nhanh lên! Tôi còn hai cuốc nữa đấy!”
Một tài xế hơi thiếu kiên nhẫn nói.
“Chuyện này…”
Mẹ Từ Diệp và mẹ Lý Mỹ đều sững sờ.
“Mẹ, đây là chúng con gọi xe!”
Sắc mặt Từ Diệp cực kỳ khó coi, cô ta nói.
Dương Thanh cũng hơi xấu hổ cúi đầu.
“Gì cơ gì cơ? Đây là xem các con gọi sao? Khụ khụ, mẹ còn tưởng là tài xế nhà Tiểu Dương nữa…”
Mẹ Lý Mỹ lập tức vui mừng khôn tả.
“Mẹ, mẹ lên xe trước đi. Dương Thanh, anh ngồi ghế phụ đi!”
Từ Diệp biết cứ tiếp tục đứng đây sẽ rất xấu hổ, cho nên muốn đi trước.
“Bảo nó ngồi ghế phụ làm gì? Bảo nó ngồi xe phía sau đi!”
Mẹ Từ Diệp lạnh lùng liếc Dương Thanh, rồi thở phì phì lên xe.
Lúc này đoàn người mới rời đi.
“Toang rồi, toang rồi, toang thật rồi!”
Ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần ở xe sau, Dương Thanh đau khổ gãi đầu.
Trần Lạc Thần đồng cảm vỗ vai anh ta, cười nói:
“Anh đừng ở đây sầu muộn nữa, dẫu sao người anh muốn cưới là Từ Diệp, không phải mẹ của cô ấy. Hơn nữa, có tôi và Lý Bân ở đây, anh cứ yên tâm đi!”
“Haiz, được rồi, lão Trần, cho dù thế nào hôm nay cậu nhất định phải giúp tôi đấy!”
Dương Thanh cũng thật sự hết cách.
Trần Lạc Thần chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến nhà hàng, biết nhà hàng cũng do con rể tương lai của mình đặt, mẹ Lý Mỹ càng vui sướng hơn.
Mẹ Từ Diệp lại vô cùng buồn lòng, thấy mất hết thể diện.
“Anh Lý, mọi người chờ một lát nhé, dì đã tới, còn cả bạn học của Lý Mỹ cũng tới rồi!”
Sau khi vào một phòng Vip sang trọng, Vương Lượng dẫn đầu sang sảng giới thiệu.
“Dì, đây đều là bạn bè của con, đây là anh Lý, chủ nhiệm ký túc xá của chúng con, trong nhà có công ty đã niêm yết, bình thường rất quan tâm đến chúng con!”
“Được được được, chào các con!”
Mẹ Lý Mỹ nghe con rể tương lai quen biết bạn bè như vậy thì cũng cười vui vẻ.
Mà sau khi chào hỏi chủ nhiệm ký túc xá tên anh Lý kia, đương nhiên là giới thiệu đến đám Từ Diệp.
Nhưng mà anh Lý được Vương Lượng giới thiệu, lúc lần lượt bắt tay với đám Dương Thanh, tới lượt Trần Lạc Thần thì lại sững sờ.
“Trần Lạc Thần?”
Anh Lý kinh ngạc hỏi.
Trần Lạc Thần cũng hơi bất ngờ, con mẹ nó đúng là… oan gia ngõ hẹp mà.
“Bạn học Lý Việt, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
- ------------------
Nhìn về phía xa, một chiếc Audi A4L màu trắng phóng nhanh tới, cuối cùng phanh gấp dừng lại trước mặt mọi người. Sau đó cửa sổ bị hạ xuống, một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc sành điệu trông giống con nhà giàu bước xuống.
“Vương Lượng, giờ mới đến à. Đúng rồi, sao chỉ có một mình anh, những bạn bè đó của anh đâu!?”
Lý Mỹ hỏi.
“Bọn họ hả? Anh bảo họ đi họ đặt nhà hàng trước, sau khi đón được dì thì chúng ta cùng đến nhà hàng ăn cơm, buổi chiều thì cùng đi chơi!”
Vương Lượng nói, lúc này mới nhìn thấy Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều ở phía sau Từ Diệp, mắt anh ta lập tức sáng lên.
“Hai mỹ nữ này đều là bạn của Từ Diệp sao? Ha ha, đi thế nào đây?”
Vương Lượng hỏi.
“Chúng em cũng vừa mới bàn bạc chuyện này đây, Dương Thanh không có xe, phải đón taxi đến đón mẹ của Từ Diệp.” Lúc này Lý Mỹ vội vàng nói.
“Ôi chao, thế này đi, xe tôi còn có thể ngồi ba người, hay là Từ Diệp và hai mỹ nữ này cùng ngồi xe tôi được không?”
Vương Lượng thấy Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều trông thật sự rất xinh đẹp.
Bởi vậy mới cố ý lấy lòng.
Kết quả mấy người Từ Diệp còn chưa lên tiếng.
Lý Mỹ đã cướp lời: “Hừ hừ, xe đã ngồi chật như vậy thì sao đón được mẹ em đây. Hơn nữa lát nữa hai bạn cùng phòng của em cũng đến đấy!”
Thấy Vương Lượng cứ nhìn chằm chằm mấy người Triệu Thư Kỳ, Lý Mỹ vô cùng ghen ghét trong lòng.
Vậy nên giọng điệu càng không tốt lắm.
“Lý Mỹ, không cần đâu, chúng tôi tự gọi xe tới đó là được!”
Từ Diệp cũng không muốn Lý Mỹ cãi nhau với Vương Lượng vì mình nên vội vàng nói.
“Được rồi, lát nữa chúng ta đến nhà ga trước, mọi người lên taxi tới đó cũng không muộn. Sau đó chúng ta cùng đến ăn cơm ở nhà hàng Vương Lương đặt trước. Được rồi, người cũng đến gần đông đủ rồi, chúng ta chia tiền nhé?
Lý Mỹ nói.
“Không thành vấn đề!”
Từ Diệp cũng gật đầu, lúc này cũng hơi ủng hộ cô ta.
Chờ đến khi hai người bạn cùng phòng của Lý Mỹ tới, bọn họ ngồi vào xe Vương Lượng.
Sau đó nhóm Trần Lạc Thần chờ xe tới thì cũng lên xe chuẩn bị tới nhà ga.
“Ha ha, bạn trai lái chiếc Audi A4L mà cô ta đã huênh hoang rồi, Thư Kỳ nhà chúng ta chỉ cần một cuộc gọi điện thoại thì cậu Triệu sẽ đến ngay!”
Lúc này Lâm Kiều cười khổ nói.
“Kiều Kiều, cậu nói bậy gì vậy, đã rất lâu rồi mình không liên lạc với cậu Triệu đó!”
Triệu Thư Kỳ nhìn Trần Lạc Thần, ngượng ngùng nói.
“Haiz, nhưng cũng đúng nhỉ. Nghe nói ba của cậu Triệu mới mất không lâu, tất cả tài sản của tập đoàn thương mại Kim Lăng đều bị đem ra đấu giá. Đáng tiếc tập đoàn thương mại lớn như vậy lại không còn nữa! Nhưng mà lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, nếu cậu Triệu chịu tới đây, chắc chắn có thể vả mặt Vương Lượng và Lý Mỹ này.”
Lâm Kiều nói.
Những lời Lâm Kiều nói cũng là nguyên nhân khiến thái độ hiện tại của Triệu Thư Kỳ đối với Trần Lạc Thần có phần thờ ơ.
Tập đoàn thương mại Kim Lăng thuộc về cậu Trần. Mặc dù hiện tại chưa thể chắc chắn liệu Trần Lạc Thần có phải là cậu Trần hay không, nhưng Thư Kỳ đã quyết định nghiêng về phía anh rồi.
Nhưng đáng tiếc, Tập đoàn thương mại Kim Lăng lại xảy ra chuyện như vậy.
Hơn nữa Triệu Thư Kỳ vẫn luôn không quá tin Trần Lạc Thần lại là cậu Trần oai phong một cõi kia.
Cho nên, thái độ cũng không quá nhiệt tình.
Nhưng Triệu Thư Kỳ vẫn rất chú ý hình tượng của mình trong lòng Trần Lạc Thần. Cô ta vốn đã không còn liên lạc với cậu Triệu nữa, nên Lâm Kiều vừa nói như vậy cô ta đã ra vẻ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Lỡ như để Trần Lạc Thần hiểu lầm thì sao!
Xét cho cùng, dù thế nào thì Trần Lạc Thần ít nhất vẫn rất có tiền.
Thái độ của Trần Lạc Thần lại rất hờ hững.
Anh không hề chủ động nói gì.
Cứ như vậy, đoàn người ngồi xe tới nhà ga.
10 giờ sáng.
Tàu cao tốc Kim Lăng đến nhà ga.
“Mẹ Từ Diệp, nghe Tiểu Mỹ nhà tôi nói Từ Diệp nhà bà cũng có bạn trai rồi à? Vừa rồi ở trên tàu cao tốc tôi cũng ngại hỏi, vậy nhà cậu ta đang làm gì? Có tiền không?”
Hai người phụ nữ trung niên có khuôn mặt xinh đẹp cùng rời khỏi lối ra.
Cả hai người phụ nữ này đều đã gần bốn mươi tuổi, nhưng thoáng nhìn qua thì họ trông như chỉ mới ngoài ba mươi.
Họ trông rất trẻ trung.
“Cụ thể thế nào thì Từ Diệp không nói cho tôi biết rõ lắm, tôi cũng không yên tâm nên mới tới xem thử một chút. Hơn nữa mắt nhìn người của con gái tôi nhất định không tệ, dẫu sao thành tích học tập của nó tốt như vậy, năm nào cũng được nhận học bổng cơ mà!”
Mẹ của Từ Diệp nói.
Khuôn mặt mẹ của Lý Mỹ lại hơi khó coi.
Tuy nói ai cũng xem con gái của mình là cục cưng.
Nhưng nói thật, con gái mình xinh đẹp, Từ Diệp cũng chẳng kém cạnh, hơn nữa con bé Từ Diệp này có thành tích học tập ưu tú, lại thêm tính cách cũng rất tốt.
Thật sự là ưu tú hơn con gái của mình.
Cho nên tìm bạn trai cũng nhất định sẽ vô cùng ưu tú.
Biết là không bằng người ta, cho nên mẹ Lý Mỹ nói trước:
“Đúng vậy đấy, bạn trai của Từ Diệp đương nhiên là ưu tú hơn bạn trai của Tiểu Mỹ rất nhiều rồi! Tiểu Mỹ nhà tôi từ nhỏ đã không bằng Từ Diệp!”
Mẹ Lý Mỹ hậm hực nói.
Lúc này, vừa ngẩng đầu, ở cửa nhà ga tàu cao tốc, nhóm Lý Mỹ và Từ Diệp đã sớm chờ hai bà.
“Mẹ, trên đường thuận lợi chứ? Để con giới thiệu với mẹ một chút, đây là bạn trai con, Vương Lượng!”
“Chào dì ạ, ha ha, con là Vương Lượng. Dì à, để con cầm đồ cho đi, dì lên xe đi!”
Nói đoạn, Vương Lượng rất biết ý nhận đồ trên tay mẹ Lý Mỹ, sau đó mời bà ta lên xe.
“Ấy, Vương Lượng, đây là xe của con sao?”
Nhìn chìa khóa xe trong tay Vương Lượng, mẹ Lý Mỹ kinh ngạc hỏi.
“Vâng ạ, con mới mua tháng trước!”
Vương Lượng cười cười.
Lúc này, mẹ Lý Mỹ lại liếc nhìn mẹ Từ Diệp ở bên kia.
“Mẹ, mẹ lên xe đi, chúng ta cùng tới nhà hàng!”
Từ Diệp cười nói.
“Ấy, sao trong xe còn có tài xế, chẳng lẽ đây là tài xế của Dương Thanh sao?”
Mẹ Từ Diệp thấy con rể tương lai của mẹ Lý Mỹ lái một chiếc Audi A4L thì rất kinh ngạc.
Nhưng nhìn con rể của mình bên này thì sao? Không ngờ lại lái tới hai chiếc Volkswagen Magotan trông cũng được, nhưng rõ ràng là có tài xế.
Chẳng lẽ đây là tài xế nhà Dương Thanh.
Nhưng nhìn Dương Thanh này cũng không giống cậu ấm nhà giàu.
“Tôi nói các người có đi hay không? Nhanh lên! Tôi còn hai cuốc nữa đấy!”
Một tài xế hơi thiếu kiên nhẫn nói.
“Chuyện này…”
Mẹ Từ Diệp và mẹ Lý Mỹ đều sững sờ.
“Mẹ, đây là chúng con gọi xe!”
Sắc mặt Từ Diệp cực kỳ khó coi, cô ta nói.
Dương Thanh cũng hơi xấu hổ cúi đầu.
“Gì cơ gì cơ? Đây là xem các con gọi sao? Khụ khụ, mẹ còn tưởng là tài xế nhà Tiểu Dương nữa…”
Mẹ Lý Mỹ lập tức vui mừng khôn tả.
“Mẹ, mẹ lên xe trước đi. Dương Thanh, anh ngồi ghế phụ đi!”
Từ Diệp biết cứ tiếp tục đứng đây sẽ rất xấu hổ, cho nên muốn đi trước.
“Bảo nó ngồi ghế phụ làm gì? Bảo nó ngồi xe phía sau đi!”
Mẹ Từ Diệp lạnh lùng liếc Dương Thanh, rồi thở phì phì lên xe.
Lúc này đoàn người mới rời đi.
“Toang rồi, toang rồi, toang thật rồi!”
Ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần ở xe sau, Dương Thanh đau khổ gãi đầu.
Trần Lạc Thần đồng cảm vỗ vai anh ta, cười nói:
“Anh đừng ở đây sầu muộn nữa, dẫu sao người anh muốn cưới là Từ Diệp, không phải mẹ của cô ấy. Hơn nữa, có tôi và Lý Bân ở đây, anh cứ yên tâm đi!”
“Haiz, được rồi, lão Trần, cho dù thế nào hôm nay cậu nhất định phải giúp tôi đấy!”
Dương Thanh cũng thật sự hết cách.
Trần Lạc Thần chỉ gật đầu không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến nhà hàng, biết nhà hàng cũng do con rể tương lai của mình đặt, mẹ Lý Mỹ càng vui sướng hơn.
Mẹ Từ Diệp lại vô cùng buồn lòng, thấy mất hết thể diện.
“Anh Lý, mọi người chờ một lát nhé, dì đã tới, còn cả bạn học của Lý Mỹ cũng tới rồi!”
Sau khi vào một phòng Vip sang trọng, Vương Lượng dẫn đầu sang sảng giới thiệu.
“Dì, đây đều là bạn bè của con, đây là anh Lý, chủ nhiệm ký túc xá của chúng con, trong nhà có công ty đã niêm yết, bình thường rất quan tâm đến chúng con!”
“Được được được, chào các con!”
Mẹ Lý Mỹ nghe con rể tương lai quen biết bạn bè như vậy thì cũng cười vui vẻ.
Mà sau khi chào hỏi chủ nhiệm ký túc xá tên anh Lý kia, đương nhiên là giới thiệu đến đám Từ Diệp.
Nhưng mà anh Lý được Vương Lượng giới thiệu, lúc lần lượt bắt tay với đám Dương Thanh, tới lượt Trần Lạc Thần thì lại sững sờ.
“Trần Lạc Thần?”
Anh Lý kinh ngạc hỏi.
Trần Lạc Thần cũng hơi bất ngờ, con mẹ nó đúng là… oan gia ngõ hẹp mà.
“Bạn học Lý Việt, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
- ------------------
Bình luận facebook