Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1352
Chương 1352:
Đây coi như là một cuộc ngộ chiến , mà ba người này lại chủ động đưa đầu tới, đương nhiên Trần Lạc Thần sẽ cười nhạo, ngược lại là bọn họ ngốc. Sau đó, Trần Lạc Thần và Chu Nặc chuyển sang tìm kiếm những con mồi tiếp theo.
Tuy nhiên, sau khi đi được khoảng một tiếng đồng hồ, cả hai đều không gặp một người nào khiến cả hai cảm thấy vô cùng bối rối và tự hỏi có phải những người kia đã bị giết chết hết ?
Nhưng chuyện này chỉ mới bắt đầu, hàng nghìn người tham gia, thử thách làm sao có thể kết thúc sớm như vậy.
Trong tuyệt vọng, cả hai chỉ biết tiến lên phía trước và tìm kiếm, và họ dừng lại khi đến một mép sông.
Trần Lạc Thần cùng Chu Nặc ngồi xuống bên sông.
“Tại sao lâu như vậy chúng ta vẫn chưa thấy thêm một ai?”
Chu Nặc có phần tò mò hỏi Trần Hạo.
Trần Lạc Thần cũng cảm thấy kỳ lạ về điều này.
“Thật sự là rất kỳ quái, chẳng lẽ là nơi ở của chúng ta quá hẻo lánh?”
Trần Lạc Thần không khỏi trầm ngâm.
“Bùm!”
Ngay sau khi vừa nói xong, một cột nước từ dưới sông phun thẳng lên trời.
Một con rồng màu xanh liền từ bên trong vọt ra, bay lên không trung, há to mồm hướng về phía Trần Lạc Thần hai người gào thét
Âm thanh vang dội xung quanh.
Chu Nặc đột nhiên trợn to hai mắt, hai người bọn họ làm sao có thể nghĩ tới trên sông còn có Thanh Long như vậy.
Thanh Long trực tiếp phát động công kích về phía Trần Lạc Thần và Chu Nặc, nhanh chóng lao về phía bọn họ.
“Hãy cẩn thận!”
Trần Lạc Thần hét lên.
Sau đó, Trần Lạc Thần và Chu Nặc đồng thời nhảy sang một bên.
May mà phản ứng nhanh, tránh được đòn tấn công của Thanh Long, nhưng vị trí ban đầu của bọn họ đã bị móp một đoạn, điều này đủ thấy sức va chạm của Thanh Long mạnh đến mức nào, nếu đánh trúng hai người bọn họ thì dứt khoát thịt nát xương tan.
“Không phải vừa mới nói chỉ chiến đấu cùng người sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một con rồng!”
Chu Nặc khó hiểu hỏi. Trần Lạc Thần cho rằng có thể đây là một thử thách khác trong ảo giác, biết đâu lại có điều gì kỳ diệu.
“Chu Nặc, ngươi trước trốn đi, ta xử lý!”
Trần Lạc Thần nhắc nhở Chu Nặc, liền triệu hồi hồn kiếm trong cơ thể, hóa thành kiếm, cầm trong tay, trực tiếp lao thẳng về phía Thanh Long.
Thanh Long thấy Trần Lạc Thần lao về phía mình, điều này càng làm hắn kích động, lắc người lao thẳng về phía Trần Hạo.
“Kiếm đãng Bát hoang!”
Một giây tiếp theo, Trần Lạc Thần gầm lên một tiếng. Một luồng hào quang kiếm khí màu đỏ từ trên trời bay lên, và lập tức xuyên qua Thanh Long.
“Gầm!”
Thanh Long rống lên trời, sau đó hai mắt xám xịt mà rơi xuống sông.
Thành Long bị Trần Lạc Thần chém đầu.
Sau đó, hai vật thể sáng bóng xuất hiện trên mặt sông.
Trần Lạc Thần thấy vậy lập tức đi xuống kiểm tra. Nhìn gần hơn, ánh sáng biến mất, một khối Thanh Long Ngọc Phù cùng một quả trứng rồng hiện ra trước mặt Trần Hạo.
Trần Lạc Thần nhanh chóng thu dọn hai thứ rồi trở về với Chu Nặc.
Đây coi như là một cuộc ngộ chiến , mà ba người này lại chủ động đưa đầu tới, đương nhiên Trần Lạc Thần sẽ cười nhạo, ngược lại là bọn họ ngốc. Sau đó, Trần Lạc Thần và Chu Nặc chuyển sang tìm kiếm những con mồi tiếp theo.
Tuy nhiên, sau khi đi được khoảng một tiếng đồng hồ, cả hai đều không gặp một người nào khiến cả hai cảm thấy vô cùng bối rối và tự hỏi có phải những người kia đã bị giết chết hết ?
Nhưng chuyện này chỉ mới bắt đầu, hàng nghìn người tham gia, thử thách làm sao có thể kết thúc sớm như vậy.
Trong tuyệt vọng, cả hai chỉ biết tiến lên phía trước và tìm kiếm, và họ dừng lại khi đến một mép sông.
Trần Lạc Thần cùng Chu Nặc ngồi xuống bên sông.
“Tại sao lâu như vậy chúng ta vẫn chưa thấy thêm một ai?”
Chu Nặc có phần tò mò hỏi Trần Hạo.
Trần Lạc Thần cũng cảm thấy kỳ lạ về điều này.
“Thật sự là rất kỳ quái, chẳng lẽ là nơi ở của chúng ta quá hẻo lánh?”
Trần Lạc Thần không khỏi trầm ngâm.
“Bùm!”
Ngay sau khi vừa nói xong, một cột nước từ dưới sông phun thẳng lên trời.
Một con rồng màu xanh liền từ bên trong vọt ra, bay lên không trung, há to mồm hướng về phía Trần Lạc Thần hai người gào thét
Âm thanh vang dội xung quanh.
Chu Nặc đột nhiên trợn to hai mắt, hai người bọn họ làm sao có thể nghĩ tới trên sông còn có Thanh Long như vậy.
Thanh Long trực tiếp phát động công kích về phía Trần Lạc Thần và Chu Nặc, nhanh chóng lao về phía bọn họ.
“Hãy cẩn thận!”
Trần Lạc Thần hét lên.
Sau đó, Trần Lạc Thần và Chu Nặc đồng thời nhảy sang một bên.
May mà phản ứng nhanh, tránh được đòn tấn công của Thanh Long, nhưng vị trí ban đầu của bọn họ đã bị móp một đoạn, điều này đủ thấy sức va chạm của Thanh Long mạnh đến mức nào, nếu đánh trúng hai người bọn họ thì dứt khoát thịt nát xương tan.
“Không phải vừa mới nói chỉ chiến đấu cùng người sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một con rồng!”
Chu Nặc khó hiểu hỏi. Trần Lạc Thần cho rằng có thể đây là một thử thách khác trong ảo giác, biết đâu lại có điều gì kỳ diệu.
“Chu Nặc, ngươi trước trốn đi, ta xử lý!”
Trần Lạc Thần nhắc nhở Chu Nặc, liền triệu hồi hồn kiếm trong cơ thể, hóa thành kiếm, cầm trong tay, trực tiếp lao thẳng về phía Thanh Long.
Thanh Long thấy Trần Lạc Thần lao về phía mình, điều này càng làm hắn kích động, lắc người lao thẳng về phía Trần Hạo.
“Kiếm đãng Bát hoang!”
Một giây tiếp theo, Trần Lạc Thần gầm lên một tiếng. Một luồng hào quang kiếm khí màu đỏ từ trên trời bay lên, và lập tức xuyên qua Thanh Long.
“Gầm!”
Thanh Long rống lên trời, sau đó hai mắt xám xịt mà rơi xuống sông.
Thành Long bị Trần Lạc Thần chém đầu.
Sau đó, hai vật thể sáng bóng xuất hiện trên mặt sông.
Trần Lạc Thần thấy vậy lập tức đi xuống kiểm tra. Nhìn gần hơn, ánh sáng biến mất, một khối Thanh Long Ngọc Phù cùng một quả trứng rồng hiện ra trước mặt Trần Hạo.
Trần Lạc Thần nhanh chóng thu dọn hai thứ rồi trở về với Chu Nặc.
Bình luận facebook