Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1330
Chương 1330:
Lăng Quần lạnh lùng liếc nhìn cả hai người một cái, sau đó quay người trở về lều, hừ lạnh một tiếng.
Trần Lạc Thần cũng mặc kệ hai người bọn họ rồi xách ba lô vào lều nơi Lăng Quần.
“Không ngờ hai người bọn hắn lại là những người sợ chết hèn nhát như vậy, thật tức chết!”
Thấy Trần Lạc Thần bước vào, Lăng Quần vẫn còn đang hậm hực chửi bới.
“Ha ha!”
Trần Lạc Thần cười nhẹ.
“Thật ra tôi hiểu bọn hắn, dù sao bọn hắn cũng không có kinh nghiệm thám hiểm, sợ những thứ nguy hiểm như vậy là chuyện bình thường!”
Trần Lạc Thần nhìn Lăng Quần giải thích.
“ừ?vậy Còn ngươi? Ngươi tại sao không giống bọn hắn?”
Lăng Quần nghi ngờ hỏi Trần Hạo.
Theo quan điểm của hắn, Trần Lạc Thần nên thuộc loại người như Ngô Khắc và Lục Minh.
Thật tiếc, mọi thứ Lăng Quần nghĩ đều sai.
“Tôi khác bọn hắn, bởi vì tôi là một người tu hành giả!”
Trần Lạc Thần nhìn Lăng Quần giảng với vẻ mặt tự tin, nói ra thân phận của mình.
“Hóa ra ngươi là người tu hành giả!”
Nghe Trần Lạc Thần nói, Lăng Quần bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Hạo.
“Đúng vậy, bởi vì có một người bạn tốt của ta trong chuyến thám hiểm lần này, cho nên dù có liều mạng, ta cũng sẽ đi cứu hắn!”
Trần Lạc Thần nhìn Lăng Quần giảng với ánh mắt kiên định.
Lăng Quần cũng hài lòng gật đầu, đưa tay về phía Trần Hạo.
“Thực sự xin lỗi, trước mặt ngươi ta có thái độ không tốt, hy vọng chúng ta có thể phối hợp với
nhau trong giải cứu lần này!”
Lăng Quần chủ động xin lỗi Trần Hạo.
Trần Lạc Thần không phải hạng người thích chuyện thị phi, anh cho rằng Lăng Quần cũng là người tốt, rất can đảm và mạo hiểm, xứng đáng là Nhà Thám Hiểm chuyên nghiệp.
“cùng giúp đỡ lẫn nhau nha, Lăng Quần!”
Trần Lạc Thần cũng cười bắt tay với Lăng Quần rồi nói.
Lăng Quần cười đáp.
Sau đó, cả hai nằm xuống nói chuyện và cười đùa.
Cho đến khoảng ba giờ sáng, hai người dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến sáng hôm sau, bảy giờ.
Đội cứu hộ đã tập hợp đông đủ và sẵn sàng lên đường đến Linh Sơn.
Toàn bộ đội cứu hộ bao gồm mười lăm người. Lăng Quần là người tiên phong và đi đầu trong đội, theo sau Lăng Quần là Trần Hạo, sau đó là Vương
Bằng và các thành viên trong đội.
Đội ngũ đều đi lên, cũng may thời tiết xung quanh Linh Sơn lúc này vẫn rất tốt, cũng không có gì đặc biệt xấu, điều này cũng giúp cho việc cứu hộ tiến triển thuận lợi hơn.
Nhưng khi mọi người đi lên, nhiệt độ ngày càng thấp và áp suất không khí cũng tăng dần.
Vương Bằng và các thành viên trong nhóm phải lấy mặt nạ dưỡng khí ra, đội lên đầu, nhân tiện cũng không quên đưa cho Trần Lạc Thần một cái.
Lăng Quần lạnh lùng liếc nhìn cả hai người một cái, sau đó quay người trở về lều, hừ lạnh một tiếng.
Trần Lạc Thần cũng mặc kệ hai người bọn họ rồi xách ba lô vào lều nơi Lăng Quần.
“Không ngờ hai người bọn hắn lại là những người sợ chết hèn nhát như vậy, thật tức chết!”
Thấy Trần Lạc Thần bước vào, Lăng Quần vẫn còn đang hậm hực chửi bới.
“Ha ha!”
Trần Lạc Thần cười nhẹ.
“Thật ra tôi hiểu bọn hắn, dù sao bọn hắn cũng không có kinh nghiệm thám hiểm, sợ những thứ nguy hiểm như vậy là chuyện bình thường!”
Trần Lạc Thần nhìn Lăng Quần giải thích.
“ừ?vậy Còn ngươi? Ngươi tại sao không giống bọn hắn?”
Lăng Quần nghi ngờ hỏi Trần Hạo.
Theo quan điểm của hắn, Trần Lạc Thần nên thuộc loại người như Ngô Khắc và Lục Minh.
Thật tiếc, mọi thứ Lăng Quần nghĩ đều sai.
“Tôi khác bọn hắn, bởi vì tôi là một người tu hành giả!”
Trần Lạc Thần nhìn Lăng Quần giảng với vẻ mặt tự tin, nói ra thân phận của mình.
“Hóa ra ngươi là người tu hành giả!”
Nghe Trần Lạc Thần nói, Lăng Quần bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Hạo.
“Đúng vậy, bởi vì có một người bạn tốt của ta trong chuyến thám hiểm lần này, cho nên dù có liều mạng, ta cũng sẽ đi cứu hắn!”
Trần Lạc Thần nhìn Lăng Quần giảng với ánh mắt kiên định.
Lăng Quần cũng hài lòng gật đầu, đưa tay về phía Trần Hạo.
“Thực sự xin lỗi, trước mặt ngươi ta có thái độ không tốt, hy vọng chúng ta có thể phối hợp với
nhau trong giải cứu lần này!”
Lăng Quần chủ động xin lỗi Trần Hạo.
Trần Lạc Thần không phải hạng người thích chuyện thị phi, anh cho rằng Lăng Quần cũng là người tốt, rất can đảm và mạo hiểm, xứng đáng là Nhà Thám Hiểm chuyên nghiệp.
“cùng giúp đỡ lẫn nhau nha, Lăng Quần!”
Trần Lạc Thần cũng cười bắt tay với Lăng Quần rồi nói.
Lăng Quần cười đáp.
Sau đó, cả hai nằm xuống nói chuyện và cười đùa.
Cho đến khoảng ba giờ sáng, hai người dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến sáng hôm sau, bảy giờ.
Đội cứu hộ đã tập hợp đông đủ và sẵn sàng lên đường đến Linh Sơn.
Toàn bộ đội cứu hộ bao gồm mười lăm người. Lăng Quần là người tiên phong và đi đầu trong đội, theo sau Lăng Quần là Trần Hạo, sau đó là Vương
Bằng và các thành viên trong đội.
Đội ngũ đều đi lên, cũng may thời tiết xung quanh Linh Sơn lúc này vẫn rất tốt, cũng không có gì đặc biệt xấu, điều này cũng giúp cho việc cứu hộ tiến triển thuận lợi hơn.
Nhưng khi mọi người đi lên, nhiệt độ ngày càng thấp và áp suất không khí cũng tăng dần.
Vương Bằng và các thành viên trong nhóm phải lấy mặt nạ dưỡng khí ra, đội lên đầu, nhân tiện cũng không quên đưa cho Trần Lạc Thần một cái.
Bình luận facebook