• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo (1 Viewer)

  • Cô Vợ Lén Có Thai-188.html

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 188: Đơn Triết Hạo bị doạ hoảng sợ




"Tiểu Hạo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giản Nhuỵ Ái vừa nhìn người đàn bà, vừa kéo Giản Tử Hạo qua, xem cậu có bị thương không.





Ba Tiểu Hi nhìn thấy người lạ xuất hiện trong nhà liền cảm thấy kỳ quái, quát lớn: "Sao bà lại ở chỗ này? Đi ra ngoài nhanh lên, nếu không tôi báo cảnh sát, bà làm loạn ở nhà của tôi."





Người đàn bà rõ ràng không để ý đến lời nói của ba Tiểu Hi, ánh mắt tàn nhẫn làm cho Giản Nhuỵ Ái hoảng sợ, ánh mắt này rất giống Đơn Triết Hạo.





Người đàn bà lại ngồi xuống cầm bánh ngọt ăn, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác, ngay khi bà ta ngồi xuống thì chiếc nhẫn trong túi áo rớt ra.





Giản Nhuỵ Ái sờ ngón tay cô, nhẫn của cô lại không cánh mà bay, ánh mắt cô nhìn chăm chú chiếc nhẫn người đàn bà nhặt lên, đúng vậy, đây không phải là chiếc nhẫn của cô sao, làm sao có thể ở trên tay của bà ta?





"Trả nhẫn lại cho tôi." Vẻ mặt Giản Nhuỵ Ái nặng nề nói.





Người đàn bà cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn Giản Nhuỵ Ái chằm chằm "Dựa vào cái gì mà trả lại cô?"





"Đó là nhẫn của tôi, xin bà mau trả lại cho tôi." Giản Nhuỵ Ái nghiêm túc nhìn chăm chú chiếc nhẫn, cô rất sợ bà ta làm hư chiếc nhẫn.





Người đàn bà lại cầm nhẫn càng chặt, "Ai nói nhẫn là của cô, nó là của tôi, sao cô lại muốn tôi trả lại nó cho cô."





"Giản tiểu thư, sao lại thế này?" Mẹ Tiểu Hi quan tâm hỏi.





Giản Nhuỵ Ái nhìn chiếc nhẫn, toàn thân cô đều căng thẳng, "Nhẫn của tôi ở trong tay bà ta."





Ba Tiểu Hi không ngờ muốn tâng bốc Giản Nhuỵ Ái, lại làm cô xảy ra chuyện ở trong nhà mình, liền gầm lên: "Người đàn bà điên, bà ăn vụng ở nhà của tôi, còn đi trộm nhẫn của người khác, thật là người không có đạo đức, bà chờ bị cảnh sát bắt đi!"





Giao mọi chuyện cho cảnh sát, anh ta cũng bớt việc.





"Đợi một lát.” Người đàn bà thấy ba Tiểu Hi cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, liền đặt chiếc nhẫn bên miệng, "Nếu anh dám gọi cảnh sát, tôi sẽ nuốt chiếc nhẫn này."





"Đừng. Anh không thể báo cảnh sát, chiếc nhẫn kia rất quan trọng với tôi." Sắc mặt Giản Nhuỵ Ái tái nhợt, nhìn hành động của người đàn bà, sợ bà ta thật sự nuốt chiếc nhẫn vào bụng. "Phu nhân, bà không nên kích động, chúng tôi sẽ không báo cảnh sát."





Người đàn bà cười hài lòng, "Cô muốn chiếc nhẫn sao?"





"Muốn, chỉ cần bà trả lại nhẫn cho tôi, tôi sẽ cho bà rất nhiều đồ ăn." Giản Nhuỵ Ái nhìn chiếc nhẫn cẩn thận nói.





Mặc kệ thế nào chiếc nhẫn đều đang ở trong tay bà ta, quan trọng là lấy lại được nhẫn, vì đây chính là chiếc nhẫn trước kia Đơn Triết Hạo cầu hôn cô, cô nhất định không thể làm mất nó.





Người đàn bà im lặng nhìn Giản Nhuỵ Ái một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ lời nói của cô, nhìn cô mặc quần jean và áo màu trắng đơn giản, nhìn như bình thường, nhưng đều là quần áo số lượng làm theo yêu cầu, mỗi bộ quần áo đều có giá trị xa xỉ.





Hơn nữa nhìn những người bên cạnh, đều mặc quần áo sang trọng lộng lẫy, cũng đều là người có tiền, ngoài miệng mỉm cười gian: "Cô nghĩ tôi là heo sao, tôi không muốn ăn, tôi muốn. . . . . ." Bà ta đưa lên năm ngón tay.





Ba Tiểu Hi hét to: "Năm mươi vạn, bà ăn cướp sao!"





"Năm mươi vạn?" Người đàn bà vui mừng trong lòng, năm mươi vạn? Bà ta chỉ muốn lấy năm vạn mà thôi, căn bản không có nói năm mươi vạn, nhưng tự anh ta nâng cao giá tiền cho bà, sao bà ta lại không muốn chứ, "Đúng vậy, nếu không được tôi liền nuốt nhẫn xuống."





"Đừng, được, năm mươi vạn thì năm mươi vạn, tôi gọi Triết Hạo đem tiền qua, bà trăm ngàn lần không được nuốt nhẫn xuống." Trán Giản Nhuỵ Ái rịn mồ hôi, cô thật lo lắng người đàn bà điên này nuốt nhẫn xuống.





Giản Tử Hạo trừng mắt nhìn bà ta, "Mẹ, mẹ thật sự đưa bà ta năm mươi vạn?"





"Đúng vậy, nếu không nhẫn cầu hôn của mẹ và ba vẫn ở trong tay bà ta, chiếc nhẫn kia rất quan trọng với mẹ."





"Quan trọng cũng không cần đòi năm mươi vạn, ức hiếp người quá." Mẹ Tiểu Hi trợn trắng mắt, cô ghét nhất loại người giống như người đàn bà ở trước mắt.





"Không có gì đâu phu nhân, tôi gọi Triết Hạo qua đây, anh ấy đang họp gần chỗ này, chắc sẽ đến rất nhanh." Giản Nhuỵ Ái không nói dối, chỉ cần Đơn Triết Hạo qua đây, chiếc nhẫn của cô liền giữ được.





Mẹ Tiểu Hi nghe thấy Đơn Triết Hạo sắp đến, liền tỏ vẻ áy náy "Thật xin lỗi, người trong nhà không coi được, khiến cô và Đơn tiên sinh phiền toái rồi."





Ánh mắt người đàn bà mở to, nhìn Giản Nhuỵ Ái nói: "Cái gì, Đơn tiên sinh? Cô gọi ai đưa tiền qua?"





Giản Nhuỵ Ái ngạc nhiên nhìn người đàn bà đang xúc động, ngẩn người bật thốt lên: "Đơn Triết Hạo!"





"Cái gì?" Người đàn bà điên chẳng khác nào bị kích thích, bổ nhào qua muốn bắt lấy Giản Nhuỵ Ái, may nhờ ba Tiểu Hi kịp thời kéo Giản Nhuỵ Ái ra, bà ta giống như nổi cơn điên.





Bảo vệ nhân lúc bà ta nổi điên liền bắt được bà ta, đoạt lấy chiếc nhẫn ở trong tay bà.





Người đàn bà nổi điên lên giãy giụa, "Buông ra, người phụ nữ xấu xa, không có chuyện gì cô gọi Đơn Triết Hạo đến làm gì?"





Giản Tử Hạo căng thẳng nhìn Giản Nhuỵ Ái: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"





"Mẹ, không có chuyện gì." Giản Nhuỵ Ái bị hù doạ, nhìn ba Tiểu Hi cười cười, tỏ lòng biết ơn.





Cô thật không hiểu vì sao khi người đàn bà nghe thấy tên Đơn Triết Hạo, thì sẽ nổi điên, bà ta và Đơn Triết Hạo có quan hệ sao?





Không thể nào, người thân của Đơn Triết Hạo sẽ không nghèo khổ như vậy, mỗi người đều nổi tiếng và xinh đẹp, vậy người đàn bà điên này là ai? Giản Nhuỵ Ái vô cùng tò mò với chuyện này.





"Bà và Đơn Triết Hạo có quan hệ gì? Vì sao tôi không thể gọi anh ấy?" Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc hỏi, cô nhìn kỹ người đàn bà, cảm thấy ánh mắt bà cực kỳ giống Đơn Triết Hạo, ánh mắt cũng cố chấp và kiêu ngạo như vậy.





Bà ta nhìn cô đề phòng, "Cô muốn làm gì? Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu.”





"Mẹ, ba đến." Giản Tử Hạo chỉ vào chiếc xe bên ngoài tường rào, chính là chiếc xe Ferrari sang trọng.





Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chiếc xe bên ngoài.





Người đàn bà giật mình, cắn tay bảo vệ, hung hăng đẩy bảo vệ ra rồi vội vàng chạy đi, thừa dịp mọi người sững sờ liền trốn mất.





Bà không thể để cho Đơn Triết Hạo nhìn thấy bà ta, tuyệt đối không thể cho anh nhìn thấy bà ta thảm hại, nếu không người khác nhất định sẽ chê cười Đơn Triết Hạo.





Vì suy nghĩ cho Đơn Triết Hạo, nên bà ta phải chạy trốn!





Giản Nhuỵ Ái kỳ quái nhìn người đàn bà chạy đi, thấy bảo vệ đang muốn đuổi theo bà ta, cô kêu lên: "Không cần đi."





"Tại sao không đuổi theo? Tổng giám đốc Đơn đến, nhất định sẽ thay cô lấy lại công bằng." Ba Tiểu Hi không thể hiểu nổi, bản lĩnh Đơn Triết Hạo như vậy dư sức đối phó với bà ta.





"Không cần, nhẫn của tôi tìm được thì tốt rồi, những chuyện khác không sao hết, làm người phải khoan dung và độ lượng." Trong lòng Giản Nhuỵ Ái lo lắng bất an, cứ có cảm giác người đàn bà kia không phải là người đơn giản,





Nhưng mà rốt cuộc bà ta và Đơn Triết Hạo có quan hệ như thế nào?





Duyên phận vĩnh viễn đều đúng dịp như vậy, lúc người đàn bà chạy trốn Đơn Triết Hạo, bà ta không ngờ rằng bà ta lại va chạm phải xe Đơn Triết Hạo.





Còn kém nửa thước liền tông vào bà ta, theo quán tính bà ta liền ngã ngồi trên đường.





Trong lòng vốn không yên nên suýt bị xe thể thao sang trọng đụng. Đúng là thiên đường có lối bà ta không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào!





"Ai. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn thấy người trong xe, bà vội vàng cúi thấp đầu xuống, đứng lên vội vàng chạy mất, những lời muốn mắng đều nuốt vào bụng.





Thì ra, mới vừa rồi đứa bé gạt bà ta, Đơn Triết Hạo không đến, đây mới là xe của Đơn Triết Hạo, lại bị bà ta đụng phải.





Đơn Triết Hạo ngồi trên xe, nhìn người đang muốn chạy trốn, anh rõ ràng đụng phải người, nhưng không ngờ người bị đụng lại chạy trốn, trời sinh anh có cảm giác khá nhanh nhạy, liền mở cửa xe đi xuống, bước nhanh tới bắt lấy người đàn bà đang muốn chạy trốn, tóm bà ta trở về, "Người đàn bà đáng chết. . . . . ."





Khi anh nhìn thấy khuôn mặt người đàn bà, lại khiếp sợ buông tay bà ta ra, ngay sau đó, sắc mặt trắng bệch, kể cả buông ra thì tay vẫn phát run, không tự chủ được lui về sau vài bước, ánh mắt lạnh lẽo để lộ vẻ kinh ngạc không thể nào tin nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom