Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu (Full) - Chương 939
Rõ ràng là đã cắt đứt cơ hội hạ độc của cô…
Tại sao anh lại trúng độc rồi?
Anh đã sơ ý ờ đâu?
Hạ An Nhiên không trả lời lời nói của đối phương, mà cố gắng vùng vẫy, cố thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh.
Người đàn ông mặc áo len đen đang đau đầu chết đi được, làm sao có thể tiếp tục nắm lấy cánh tay của Hạ An Nhiên?
Cho nên…
Hạ An Nhiên vùng vẫy, dùng tốc độ tránh ra một bên.
Người đàn ông mặc áo len đen nhìn thấy con mồi đã bỏ chạy, anh đau đớn cúi xuống lấy tay
che đầu, hận không thể lấy một viên gạch đập vào đầu cho bớt đau.
Còn Hạ An Nhiên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương.
Sau khi cô mơ hồ nhận thấy có ai đó đang theo dõi mình, cô chỉ nhanh chóng tìm lối ra hẻm.
Trên đường đi, cô còn lén lút xé một gói thuốc trong túi, lặng lẽ rải thuốc độc suốt chặng đường.
Trải qua rất nhiều chuyện, cô đã thận trọng hơn.
Không ngờ rằng, thật sự có một người bị trúng độc.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên phải thừa nhận rằng, sức chịu đựng của đối phương rất đáng kinh ngạc.
Chất độc của cô ấy cực kỳ mạnh, hầu như những người sau khi hít phải nó, thì sớm đã không chịu được đau đớn, chỉ muốn đập vỡ đầu của mình, để thoát khỏi điều này.
Nhưng đối phương thì không!
Ngay cả vẻ bề ngoài, anh ấy
cũng đã rất cố gắng để duy trì lý trí.
Đây là một nhân vật nguy hiểm.
Hạ An Nhiên có một chút may mắn, cô đã ra tay trước, nếu không, chính cô mới là người gặp rắc rối.
Mà đối phương vẫn còn lý trí, nên cô ấy đương nhiên phải trân trọng nó.
Từ trong túi của mình, cô lấy ra một con dao.
Con dao này rất tinh tế và nhỏ.
Nói một cách chính xác, nó không thề được gọi là một con dao, lưỡi dao mỏng hơn ngón tay út của con người, giống như một chiếc dùi.
Hạ An Nhiên kéo con dao và tiếp cận người đàn ông mặc áo len đen đang cố giữ cho mình tỉnh táo.
Giây tiếp theo, không khách khí mà kề dao vào cổ anh ta.
Người đàn ông mặc áo len đen cảm thấy ớn lạnh khi con dao của Hạ An Nhiên đến gần.
Tại thời điểm này, cho dù đầu đau đến chết đi sống lại, hắn cũng không dám manh động, bởi vì lo lắng con dao sẽ đâm vào cổ họng của mình.
Hạ An Nhiên nhìn thấy cử chỉ của người kia, chẹp một tiếng, “Có mắt nhìn, có thể nhìn thấy con dao này rất lợi hại! Hài, con dao này của tôi được người ta đặc biệt làm ra, chặt sắt như bùn, ngay cả khi muốn cắt đầu của anh, chắc là cũng không tốn nhiều sức lực.”
Người đàn ông mặc áo len đen hoàn toàn không nghi ngờ lời nói
của Hạ An Nhiên.
Bởi vì con dao vừa mới chạm nhẹ vào cổ anh, anh đã cảm nhận được con dao chạm vào da thịt.
Máu ở bên cổ, từ từ chảy xuống.
Hạ An Nhiên đối mặt với tình huống chảy máu này, nhưng cô lại không chút động lòng, “Tại sao lại bắt tôi? Mục đích là gì?!”
Người đàn ông mặc áo len đen chịu đựng cơn đau đầu và đau khổ giải thích:
“Tôi… tôi chỉ là … một người bình thường … thích thú với chất độc của anh.”
Tại sao anh lại trúng độc rồi?
Anh đã sơ ý ờ đâu?
Hạ An Nhiên không trả lời lời nói của đối phương, mà cố gắng vùng vẫy, cố thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh.
Người đàn ông mặc áo len đen đang đau đầu chết đi được, làm sao có thể tiếp tục nắm lấy cánh tay của Hạ An Nhiên?
Cho nên…
Hạ An Nhiên vùng vẫy, dùng tốc độ tránh ra một bên.
Người đàn ông mặc áo len đen nhìn thấy con mồi đã bỏ chạy, anh đau đớn cúi xuống lấy tay
che đầu, hận không thể lấy một viên gạch đập vào đầu cho bớt đau.
Còn Hạ An Nhiên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương.
Sau khi cô mơ hồ nhận thấy có ai đó đang theo dõi mình, cô chỉ nhanh chóng tìm lối ra hẻm.
Trên đường đi, cô còn lén lút xé một gói thuốc trong túi, lặng lẽ rải thuốc độc suốt chặng đường.
Trải qua rất nhiều chuyện, cô đã thận trọng hơn.
Không ngờ rằng, thật sự có một người bị trúng độc.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên phải thừa nhận rằng, sức chịu đựng của đối phương rất đáng kinh ngạc.
Chất độc của cô ấy cực kỳ mạnh, hầu như những người sau khi hít phải nó, thì sớm đã không chịu được đau đớn, chỉ muốn đập vỡ đầu của mình, để thoát khỏi điều này.
Nhưng đối phương thì không!
Ngay cả vẻ bề ngoài, anh ấy
cũng đã rất cố gắng để duy trì lý trí.
Đây là một nhân vật nguy hiểm.
Hạ An Nhiên có một chút may mắn, cô đã ra tay trước, nếu không, chính cô mới là người gặp rắc rối.
Mà đối phương vẫn còn lý trí, nên cô ấy đương nhiên phải trân trọng nó.
Từ trong túi của mình, cô lấy ra một con dao.
Con dao này rất tinh tế và nhỏ.
Nói một cách chính xác, nó không thề được gọi là một con dao, lưỡi dao mỏng hơn ngón tay út của con người, giống như một chiếc dùi.
Hạ An Nhiên kéo con dao và tiếp cận người đàn ông mặc áo len đen đang cố giữ cho mình tỉnh táo.
Giây tiếp theo, không khách khí mà kề dao vào cổ anh ta.
Người đàn ông mặc áo len đen cảm thấy ớn lạnh khi con dao của Hạ An Nhiên đến gần.
Tại thời điểm này, cho dù đầu đau đến chết đi sống lại, hắn cũng không dám manh động, bởi vì lo lắng con dao sẽ đâm vào cổ họng của mình.
Hạ An Nhiên nhìn thấy cử chỉ của người kia, chẹp một tiếng, “Có mắt nhìn, có thể nhìn thấy con dao này rất lợi hại! Hài, con dao này của tôi được người ta đặc biệt làm ra, chặt sắt như bùn, ngay cả khi muốn cắt đầu của anh, chắc là cũng không tốn nhiều sức lực.”
Người đàn ông mặc áo len đen hoàn toàn không nghi ngờ lời nói
của Hạ An Nhiên.
Bởi vì con dao vừa mới chạm nhẹ vào cổ anh, anh đã cảm nhận được con dao chạm vào da thịt.
Máu ở bên cổ, từ từ chảy xuống.
Hạ An Nhiên đối mặt với tình huống chảy máu này, nhưng cô lại không chút động lòng, “Tại sao lại bắt tôi? Mục đích là gì?!”
Người đàn ông mặc áo len đen chịu đựng cơn đau đầu và đau khổ giải thích:
“Tôi… tôi chỉ là … một người bình thường … thích thú với chất độc của anh.”
Bình luận facebook